Error: Điệp Biến - Lân Tiềm

Chương 3: Nói chuyện với Chiêu Nhiên



Chiên Nhiên đi từ bóng tối ra ánh sáng, hơi thở tàn ác cũng được thu lại giống như ngọn lửa tạm thời dập tắt.

Làn da anh rất trắng, xương lông mày cao mí mắt rộng, khuôn mặt như lai huyết thống Nga, hơn nữa còn mắc một chứng bệnh bạch tạng bất thường nào đó, khiến tóc và thậm chí cả con ngươi của anh đều có màu hồng nhạt.

Khuôn mặt này quen thuộc đến khó hiểu khiến Úc Ngạn mất tập trung một lúc, mặc suy nghĩ của mình chạy theo nó lại chỉ nhận được một kết quả hư vô.

Chẳng lẽ sợ ánh sáng à? Úc Ngạn tinh ý nhận ra điểm yếu của anh, cầm bình cứu hỏa ném vào chàng trai hồng phấn kia.

Y tấn công bất ngờ, đối phương cũng chỉ có thể chống đỡ, giơ cổ tay lên nhẹ nhàng chống đỡ sức mạnh đập tới để lại một vết lõm không rõ ràng trên thành bình chữa cháy.

Bình chữa cháy văng ra, Úc Ngạn cũng không kiềm chế được nữa, y như con chó dữ nhào lên đụng ngã Chiêu Nhiên, cưỡi lên ngực anh dùng mũi dao gọt hoa quả ấn vào động mạch cảnh của Chiêu Nhiên:

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của y giống như một trận gió lạnh mang theo tuyết mỏng trên đỉnh núi.

Chiêu Nhiên ngửa mặt nằm trên mặt đất lạnh lẽo, giơ hai tay lên đỉnh đầu không chống cự, tức giận cười nói: “Còn chưa nhậm chức, đã muốn trèo lên đầu tôi ngồi rồi à?”

Trong tai nghe Úc Ngạn cũng lặp lại một lần nữa: “Còn chưa nhậm chức, đã muốn trèo lên đầu tôi ngồi rồi à?”

Thái độ mềm mỏng, ngôn ngữ cơ thể nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với vài giây trước, Úc Ngạn không còn tìm thấy dấu vết của sự điên cuồng còn sót lại trong anh.

Chiêu Nhiên chống đất ngồi dậy, đối mặt với y, nhếch khóe môi: “Tôi cùng phe với cậu.”

Tinh thần căng thẳng của Úc Ngạn hơi dịu bớt, đầu ngón tay dò xét vuốt ve mặt anh, ấm áp mềm mại chỉ là màu da của anh trắng quá mà thôi.

Chiêu Nhiên lấy ra một tấm danh thiếp trong túi áo khoác gió của mình rồi đưa qua: “Ba ngày trước, cậu đã gửi hồ sơ của mình đến công ty chúng tôi, tôi là người phỏng vấn cậu.”

Úc Ngạn nhận lấy danh thiếp rồi nhìn lướt qua, trên đó viết: Tổ trưởng tổ trật tự khẩn cấp Subway – Chiêu Nhiên.

Subway, công ty săn giết dị thể đáng tin cậy nhất thành phố Hồng Ly, hoạt động chủ yếu dưới lòng đất, khu vực hoạt động trải rộng xung quanh các tuyến tàu điện ngầm, tổ trật tự khẩn cấp phụ trách thực hiện nhiệm vụ săn giết công khai, chức vị tổ trưởng chỉ dưới ông chủ.

“Hình như tôi đã quên rất nhiều chuyện.” Úc Ngạn cố gắng nhớ lại rồi đột nhiên ấn chặt huyệt thái dương đang nhói lên, một số mảnh vụn ký ức hiện ra trước mắt.

Y nhớ mình từng nhận một bức thư phỏng vấn, ký tên “Subway”.

Úc Ngạn ngượng ngùng lộn khỏi người Chiêu Nhiên.

“Hôm qua là ngày phỏng vấn, tôi chờ cậu đến chạng vạng sao cậu không tới?” Chiêu Nhiên dùng mu bàn tay sờ miếng băng trên má y, chiếc găng tay da ma sát trên gò má thô ráp lại ấm áp.

Vốn tưởng dưới tình cảnh này người đến cứu mình sẽ là cảnh sát, Úc Ngạn vẫn không quá tin tưởng vào anh chàng hồng phấn này.

“À… Soát người cũng là bộ môn bắt buộc.” Chiêu Nhiên nhìn ra lo lắng của y, vì vậy nắm lấy cổ tay Úc Ngạn qua lớp áo, áp lòng bàn tay y vào ngực mình, chậm rãi di chuyển từ trên xuống dưới, nhìn thẳng vào mắt y, “Chỉ có như vậy mới sờ được những linh kiện nhỏ bị kẻ thù che giấu.”

Chiêu Nhiên vừa nói, vừa gắp lưỡi dao giấu bên trong áo sơ mi ra, bắn nó ra xa hai mét.

Thay vì nói Úc Ngạn bị lời nói anh dẫn dắt không bằng nói bị khống chế, hai tay cách một lớp áo mỏng mò mẫm cơ thể anh, lòng bàn tay lướt qua những đường nét cơ bắp rắn chắc nóng bỏng, tựa như đang lăn qua một ngọn núi đang cháy.

Úc Ngạn quay mặt đi, cố gắng không nhìn vào đôi mắt hút hồn đó, cổ họng khô khốc.

“Á à, lúc soát người mà thất thần, cậu sẽ chết chắc.” Tay trái Chiêu Nhiên nhanh chóng lướt qua vỏ da dao bên ngoài đùi, rút ra dao găm thép đánh trả Úc Ngạn lưỡi dao kề vào cổ y, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong vòng một giây.

Anh đi vòng ra phía sau Úc Ngạn, giễu cợt nói: “Nếu tôi muốn giết cậu, ngay cả cơ hội nhìn mặt tôi cậu cũng không làm được đâu, đừng suy nghĩ lung tung quỷ nhỏ.”

Úc Ngạn bị ép ngẩng cằm lên, bị tư thế thành thạo của anh dọa sợ.

Lúc này, cả tòa nhà như rung lên, Úc Ngạn giật mình nhìn về phía đầu hành lang bên kia.

Hai chiếc sừng dê sắc nhọn đâm xuyên qua cửa thép của quầy y tá, cửa chống trộm không còn trụ được mấy giây.

Nó còn sống? Sức sống ngoan cường đến mức đáng sợ. Úc Ngạn cẩn thận lùi lại sống lưng đụng vào ngực Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên khoát tay lên vai y, nghiêng đầu hỏi: “Cậu có biết đây là quái vật gì không?”

“Dị thể.” Úc Ngạn bỗng dưng hoang mang, nhưng câu hỏi này vẫn phải trả lời.

“Xem ra vẫn còn nhớ vài thứ hữu dụng. Đúng vậy, là dê nhà chạy ra khỏi chuồng, sau khi bị đột biến do bức xạ thì mất khống chế và biến thành dê dị thể.” Chiêu Nhiên đặt con dao găm thép vào lòng bàn tay Úc Ngạn, “Không phá hủy dị hạch, nó sẽ mãi bất tử.”

“Trước tiên cậu làm quen với nghiệp vụ công ty một chút, chuyên môn của chúng ta là chịu trách nhiệm dọn dẹp dị thể.” Chiêu Nhiên đá vào xác quái nhân đầu dê bị song sắt đóng đinh xuống đất, “Nào, móc hạch nó ra đi. Đừng móc nát, một số máy móc có thể hoạt động nhờ dị hạch, một số người có cơ thể không đầy đủ cũng có thể sử dụng dị hạch, lỗ hổng thị trường rất lớn, có thể bán với giá cao.”

Chiêu Nhiên đeo đôi găng tay da mỏng, đường vân thô ráp cọ vào lòng bàn tay Úc Ngạn, hơi tê dại.

Úc Ngạn ước lượng con dao găm trong tay, vừa nặng vừa sắc, đúng là con dao đã từng nhuốm máu.

“Người phỏng vấn, tôi vẫn muốn, ừm, cân nhắc thử công việc khác…”

“Được thôi nhưng cậu phải sống sót ra khỏi đây đã, đây là một cuộc phỏng vấn không phải là một cuộc diễn tập.” Chiêu Nhiên cười khẽ một tiếng, đồng thời thoải mái cởi áo khoác, khoác lên trên người Úc Ngạn đang ướt sũng đến mức lạnh cóng, trên người anh chỉ còn lại chiếc áo sơ mi mỏng màu đỏ rượu.

Trong lớp áo gió vẫn còn xót lại nhiệt độ cơ thể, Úc Ngạn lập tức quấn chặt mình lại, mùi bột giặt thoang thoảng chui vào khoang mũi.

Một tiếng nổ lớn lại khiến bệnh viện rung chuyển lần nữa, khung cửa quầy y tá bị phá vỡ, khung cửa và gạch đá sụp đổ, một đám khói bốc lên, tro tàn lơ lửng trong không khí.

Người đầu dê bước ra khỏi đống đổ nát, lông tóc trên người nó cháy đen khắp người bốc mùi khét, trên cơ ngực to lớn in hằn dòng chữ: “Trang viên Pisa số 6, trang trại Goodman, sữa dê rất ngon, hãy tìm Goodman.”

“Làm theo lời tôi nói.” Chiêu Nhiên buông tay ra gõ tai nghe Úc Ngạn, ra hiệu giữ liên lạc, “Tôi dụ nó đi.”

“Anh đừng đi,” Úc Ngạn không nhịn được vươn tay cản anh, lại vô ý chạm vào một chỗ nhô ra bên eo, bên trong áo sơ mi hình như có một miếng băng gạc cầm máu.

Chiêu Nhiên thoáng dừng lại, nghe thấy ba chữ giữ lại, anh bất ngờ quay đầu bày ra vẻ mặt mờ mịt. Anh kiên nhẫn chờ vài giây muốn nghe Úc Ngạn nói gì.

Úc Ngạn bị đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm thì rút tay về, cúi đầu nhìn xuống, lòng bàn tay dính đầy chất lỏng đỏ thẫm ướt sủng tỏa ra mùi máu tươi.

Trên người anh có vết thương rất nghiêm trọng.

Khi Úc Ngạn ngẩng đầu lên lần nữa, Chiêu Nhiên đã đi xa, bóng dáng thoắt cái phóng về phía trước rồi nhảy lên, mạnh mẽ lướt qua bên cạnh quái nhân đầu dê, mùi máu tươi và tiếng động anh cố ý tạo ra thu hút đầu dê đuổi theo.

Úc Ngạn đành phải nắm chặt chuôi gao găm, đưa mắt nhìn con quái nhân đầu dê đang bị đóng đinh trên mặt đất. Nhìn vào nhịp điệu đều đặn của lưng nó, có thể thấy nó vẫn vẫn đang thở.

Y hơi bất an đứng lùi lại một chút, lưng chạm vào cửa phòng giám sát, phát ra tiếng cọt kẹt.

Y quay đầu quan sát bên trong, con ngươi Úc Ngạn bỗng co lại.

Trong phòng giám sát, người nằm la liệt khắp nơi, ai cũng mặc đồng phục làm việc, không một ai tỉnh táo, tất cả đều bất tỉnh.

Là do người phỏng vấn làm sao? Úc Ngạn cúi người thử bắt mạch họ, trong lòng dấy lên chút nghi hoặc. Nếu kẻ bắt cóc giả thành người phỏng vấn, giả vờ như gặp mình lần đầu, thì điều đó liệu có hợp lý?

Có thứ gì đó dán vào người Úc Ngạn rung lên, Úc Ngạn lấy lại bình tĩnh, móc ra một chiếc điện thoại di động từ túi áo gió mà người phỏng vấn để lại.

Anh ta cố ý để lại?

Điện thoại rung lên, một số lạ gọi đến.

Úc Ngạn suy nghĩ một lát, ấn nút nghe nhưng không lên tiếng, mà chờ đối phương nói trước.

Trong điện thoại là giọng một người phụ nữ, hình như bên cạnh có khá nhiều người. Giọng cô nghẹn ngào kèm theo sự sợ hãi: “Ngài Chiêu? Đây là bệnh viện huyện Cổ thành phố Hồng Ly, chúng tôi bị dê dị thể tấn công, bây giờ đang trốn trong phòng khám bệnh ở tầng hai, không dám ra ngoài, xin hãy cứu chúng tôi…”

Giọng cô ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn im bặt, chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp của bọn họ.

Thì ra trong bệnh viện này vẫn còn người sống. Úc Ngạn hơi sửng sốt suy nghĩ một lúc rồi hạ thấp giọng nói bằng giọng mũi: “Đã biết, đứng tại chỗ đừng nhúc nhích.”

“Ngài Chiêu đến rồi, được cứu rồi được cứu rồi…” Những tiếng nức nở nhỏ đầy nhẹ nhõm vang lên từ phía bên kia điện thoại.

Y cúp máy, lục lọi trong túi áo khoác gió, điện thoại và hộp thuốc lá đều nằm trong túi áo bên trái, Úc Ngạn nhớ lúc này vỏ dao găm cũng gắn ở bên ngoài chân trái, xem ra người đó thuận tay trái.

Ngoại trừ đồ linh tinh, Úc Ngạn còn tìm thấy một thiết bị điện tử dài trong túi giống như hộp bút chì, trên nắp có màn hình hiển thị, khi mở nắp ra thì bên trong trống không, chỉ có hai hàng rãnh giống như khay đá, tổng cộng có tám rãnh có thể chứa thứ đặc biệt nào đó.

Dưới đáy hộp viết dòng chữ “Máy phân tích lưu trữ hạch”.

Úc Ngạn nhìn về phía máy tính trong phòng giám sát, trên bốn khung hình trắng đen y có thể nhìn thấy Chiêu Nhiên đang nấp gần lối ra vào thang máy ở tầng ba, đầu tiên anh đập vỡ một chai cồn xuống đất, sau đó nhanh nhẹn bám vào đường ống, áp sát trần nhà, dùng khuỷu tay đập vỡ đèn hành lang, khiến màn hình trở nên tối đen như mực.

Anh và người đầu dê đang đang chạy vòng quanh, trong bóng đêm quái nhân đầu dê không nhìn thấy anh, còn bị cồn quấy nhiễu khứu giác, chỉ có thể dựa vào thính giác để phán đoán vị trí của Chiêu Nhiên.

Xem ra Chiêu Nhiên định lừa nó vào thang máy.

Úc Ngạn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn người đầu dê bị đóng đinh trên mặt đất, ngón tay nó bắt đầu động đậy, dần chống đỡ cơ thể lên khỏi mặt đất, máu tươi chảy dọc theo thanh sắt, nó muốn rút mình ra khỏi đó mà thanh sắt thì đã cong vèo, không thể khống chế nó lâu được nữa.

Úc Ngạn nhìn chăm chằm vào nó, cầm lấy điện thoại của Chiêu Nhiên bình tĩnh bấm số điện thoại khẩn cấp của Cục Diều Hâu Thăm Dò.

“Có chuyện gì?” Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.

“Xin hỏi con người giết chết dị thể có được xem là tự vệ chính đáng không?” Y bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) cần phải xác nhận lại lần nữa.

“Phải.” Giọng nữ lạnh lùng đưa ra câu trả lời chắc chắn, “Cậu lấy điện thoại này ở từ đâu?” Giọng nói đầy áp lực của nữ cảnh sát gần như truyền qua tín hiệu liên lạc ảnh hưởng lên người Úc Ngạn.

Cùng lúc đó trong tai nghe Úc Ngạn, Chiêu Nhiên cũng cho y câu trả lời tương tự, “Có.”

Nghe được câu trả lời chắc chắn, Úc Ngạn như con báo ngồi đã chờ đợi bên con mồi từ lâu, y bỗng chốc lao ra đè lên lưng người đầu dê đang định vùng dậy, hai tay y nắm chặt con dao găm thép, không chút do dự đâm thẳng vào.

Máu bắn lên má y, nhuộm đỏ băng mắt bên trái.

Nếu có người nhìn thấy động tác nước chảy mây trôi của y, chắc chắn sẽ sởn hết cả gai ốc, y chỉ là một sinh viên bình thường sao có thể quen thuộc các bộ phận trọng yếu của cơ thể con người như vậy.

Dùng dao tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng y cũng tìm được thứ gì đó dưới da bụng người đầu dê, y chậm rãi rút tay về dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp một vật cứng tròn đẫm máu trong thịt ra.

Dị hạch có hình dạng hổ phách màu xanh nhạt, hình cầu, kích thước bằng quả nho, trên bề mặt có khắc hoa văn hình đầu dê lấp lánh.

Úc Ngạn lau sạch vết máu bẩn trên dị hạch, lần mò mở nắp máy phân tích lưu trữ hạch, nhét dị hạch vào một khe rãnh trong đó.

Bên trong hộp phát ra tiếng quét tự động, sau đó, màn hình hiển thị trên nắp sáng lên, sau vòng quay đang tải ngắn ngủi, một trang thông tin được hiển thị, đồng thời âm thanh điện tử lạnh lùng trong loa phát ra:

Tên: Hạch quái dị – Sừng dê

Nguồn gốc: Người đầu dê

Chủng loại: Loại bình thường

Đánh giá cấp bậc: Xanh cấp 1 (Xanh nhạt)

Năng lực cơ bản: Tăng cường sức mạnh và sự nhanh nhẹn.

Giới hạn sử dụng: Sử dụng tích lũy trong 10 phút

Giới thiệu vắn tắt: Cố gắng tạo nên kỳ tích!

Điều kiện cộng hưởng: Không xác định

“Hạch quái dị… là gì…? Quái vật bắt chước hình dạng à?”

Mọi âm thanh đều im bặt, Úc Ngạn ngồi quỳ trên mặt đất thở hổn hển, dùng đầu ngón tay dính máu lau màn hình máy phân tích lưu trữ hạch, đọc thầm những dòng chữ trên đó.

Xem ra dị hạch giống một viên pin khô đầy điện, dùng để cung cấp năng lượng cho dị thể.

Trong tai nghe, hô hấp của Chiêu Nhiên càng lúc càng nặng nề giống như một chữ “Có” đã tiết lộ vị trí của anh trong bóng tối.

“Ưm” tiếng kêu rên đau khổ đập vào màng nhĩ Úc Ngạn.

“Anh sao vậy?” Úc Ngạn đè tai nghe hỏi lại.

Chiêu Nhiên đáp lại bằng hai tiếng gõ: “Yên tâm.”

“…” Úc Ngạn sững sờ nhìn máy phân tích lưu trữ hạch trong tay, nhớ lại những gì Chiêu Nhiên đã nói trước khi rời đi.

Cơ thể không đầy đủ… Úc Ngạn sờ băng trên mặt, cái này có tính là cơ thể không đầy đủ không, sử dụng thế nào?

Úc Ngạn lấy dị hạch màu xanh nhạt ra khỏi rãnh, mò mẫm bằng trực giác.

Kích thước và hình dạng này…

Y giật băng tên mặt xuống, đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái* đẩy dị hạch vào hốc mắt trống không.

*Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)

Khoảnh khắc dị hạch lún vào, ánh sáng lung linh giống như mạch máu trong hạch lập tức di chuyển, thiết lập liên kết với các mạch máu và dây thần kinh trong hốc mắt Úc Ngạn.

Cơn đau như kim châm khiến Úc Ngạn muốn móc hạch ra theo bản năng, nhưng dị hạch như cắm rễ, đan chặt vào hốc mắt liều mạng xé rách cũng vô ích.

“Cậu bị sao vậy?” Trong tai nghe, Chiêu Nhiên nghe được tiếng rên rỉ kìm nén của y, không thèm để ý cần phải im lặng, “Nói chuyện.”

Đầu Úc Ngạn đau như búa bổ, giống như y bỗng mắc phải một căn bệnh ung thư nào đó, các tế bào không thuộc về y sinh sôi nhanh chóng, va chạm với các cơ quan nội tạng và xương cốt của y.

Y chỉ có thể nhặt dao găm dưới mặt đất lên, vịn tường đi về phía bóng tối sâu trong hành lang, bước chân lảo đảo, thỉnh thoảng quỳ rạp xuống đất, một đôi sừng dê uốn lượn giữa những sợi tóc đen nhánh bắt đầu sinh trưởng, y như bị vật vô hình vật cắn nuốt rồi ký sinh, cơ thể dần dần hiện ra hình dạng ma quỷ.