Vừa nói ông chủ vừa đưa tôi sấp tiền được bọc trong bao thư, cuối cùng đã nhận đủ lương của ba công việc đã bào mòn tôi
Đáng lẽ tôi nên vui mừng mới phải cớ sao càng nhìn sấp tiền trên tay lại càng bất lực, có lẽ vì số tiền này tôi phải bồi thường cho người khác nên chỉ giữ lại được ít tiền sinh hoạt...
Từ nhỏ tôi sinh ra đã bị cận thị bẩm sinh nên mẫu giáo đã kè kè cặp đít chai bên cạnh. Vì bố mẹ không có khiếu thẩm mỹ nên mua cho tôi cặp kính trông rất là ngố tàu, chẳng hợp mặt tẹo nào thế là tôi luôn bị bạn bè chọc ghẹo vì mặt tôi trông đần không thể tả. Tuổi thơ tôi cũng giống bao người hoặc có phần thảm hơn một chút cho đến năm tôi 12 tuổi
Ba tôi bị lừa gạt mà nợ một số tiền khổng lồ nhưng vì không có bằng chứng nên không tố cáo chúng được, ông bất đầu rượu chè và trở nên bê tha từ đó. Không may mẹ tôi đổ bệnh nặng ngay thời điểm đấy, bà được chuẩn đoán suy thận và phải chạy thận tốn rất nhiều tiền
Nếu mọi chuyện chỉ dừng ở đây thì đời tôi đâu nát đến thế, có một lần bố tôi nhậu xỉn chả biết làm sao gặp được hai tên đã lừa gạt ông trước kia. Vì quá tức giận nên ông đâm chết cả hai người rồi sợ hãi chạy vội ra đường mà bị xe đâm chết, kéo theo nhiều vụ tai nạn
Vì vậy tội chồng chất tội làm cho số nợ cộng thêm tiền bồi thường lên con số cao ngất ngưỡng. Thế là mọi thứ đổ ập xuống trụ cột còn lại trong nhà, anh hai gánh hết trách nhiệm từ đi làm, bán nhà đến trả nợ
Lúc đấy anh cũng chỉ đôi mươi, độ tuổi được coi là đẹp nhất cuộc đời ấy vậy mà phải gánh chịu tất cả. Anh bỏ đại học để làm việc cật lực ngày 16 tiếng để trả nợ, tôi cũng chẳng khá khẩm hơn khi chỉ học hết cấp 2 là bỏ học để làm việc phụ anh, dù sao học cũng chẳng yên ổn với danh "con kẻ giết người". Một số tổ chức từ thiện và quyền lợi thấy thương xót mà hỗ trợ chúng tôi nhưng chả thấm tháp vào đâu so với số nợ khổng lồ và tiền viện phí của mẹ
Ngày trôi qua ngày,tôi đã 17 tuổi. Sau năm năm chống chọi với bệnh tật thì mẹ tôi cũng qua đời, chỉ một năm sau đó anh tôi cũng tự vẫn
Đôi mắt anh nhắm nghiền trông như đang ngủ, vẻ mặt nhẹ nhõm như trút bỏ gánh nặng bấy lâu. Anh để lại một ít tiền, ít đến nỗi tôi bật khóc vì thương xót cho anh, bao năm qua anh dành dụm được chỉ có bấy nhiêu. Trong đám tang anh chẳng có tới mười người, ai cũng khóc thương nhưng tôi không khóc vì tôi biết đó là sự giải thoát. Tôi nên mừng cho anh mới phải..
Những người xung quanh luôn thấy tôi vô cảm và sợ có ngày tôi như ba, trở thành một kẻ giết người. Với hoàn cảnh của tôi mà đòi hỏi sống cảm xúc như bao người thì giờ tôi đã ôm hận đòi báo thù cái thế giới này rồi, tôi thậm chí còn không có thời gian để nghĩ đến điều đó. Những gì gia đình để lại đã vắt kiệt tôi đến mức chẳng kịp đau buồn trước cái chết của anh trai mà đã lao đầu vào kiếm tiền
Và tất nhiên không còn anh nữa thì một mình tôi gồng gánh hết, tôi làm 3 thỉnh thoảnh là 4 công việc để trả nợ. Dĩ nhiên là với sự dại dột của tuổi trẻ, tôi lúc nào cũng tìm đến cái chết để trốn tránh khỏi áp lực nặng nề này
Tôi thử nhiều cách nhưng cơ thể tôi có sức sống mãnh liệt đến bất ngờ. Tôi đã thử uống thật nhiều thuốc ngủ nhưng nó không làm tôi chết mà khiến tôi sốc thuốc. Cơ thể thì nóng như thêu đốt, đầu thì đau như búa bổ
Đó là một trải nghiệm đáng sợ nên tôi không giết bản thân bằng thuốc nữa, thế là tôi thử cách phổ biến nhất trong các bộ phim chính là rạch cổ tay. Buồn cười cái là tôi nghèo nên không có bồn tắm để nằm xả nước như trong phim, chỉ có một cái thùng đựng nước đủ để thò tay vào mà thôi. Chắc do rạch quá nông nên tôi ngồi tê cả người cũng chưa ngất đi được, lúc này tôi bật cười vì bản thân quá thảm hại. Thế là tôi từ bỏ và quyết định cam chịu cuộc đời này
Trở lại hiện tại tôi đã 25 tuổi rồi,đã chín chắn nên không còn hận đời nữa. Buồn chán thì lấy thuốc ra hút, nốc rượu bia. Cứ vậy mà tôi sống lay lắt được đến ngày nay
"Đáng tiếc vì nhan sắc tầm thường nên chẳng thể tìm đại gia bán thân như trong tiểu thuyết haha"-Cô rít điếu thuốc trên tay
Tôi tự cười bản thân, tôi biết là sẽ không ai giúp được mình cả. Bất kể người nào nghe xong câu chuyện đều tiếc thương tôi, họ muốn giúp đỡ nhưng lại không có điều kiện. Tôi biết điều đó nên vốn không còn trông mong vào một ai khác sẽ cứu rỗi tôi
Vài năm sau sức khỏe tôi ngày càng tệ, cơn đau bụng ngày càng dữ dội. Không ăn gì nhưng lúc nào cũng thấy đầy hơi và chán ăn, tôi cứ nghĩ là loét dạ dày thôi vì trước đây tôi đã mắc phải rồi. Với cuộc sống của tôi việc ăn uống đủ bữa là một điều xa xỉ nên bị bệnh về dạ dày chẳng lạ gì
Như mọi hôm tôi đi làm từ 3 giờ sáng,cơn đau bụng đột nhiên ập tới, lần này đau hơn so với bình thường. Đau đến mức tôi khụy xuống, nằm quằn quại dưới đất. Mọi thứ tối xầm đi...
Tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm viện, chắc có người qua đường tốt bụng đã đưa tôi vào đây
"cô tỉnh rồi à, trong người có khó chịu gì không?"
Một bác sĩ lớn tuổi nhẹ nhàng hỏi tôi
"..hả..à..tôi ổn...tôi ngất sao? ngất bao lâu rồi?"
"2 ngày rồi nhưng quan trọng hơn tôi không thể liên lạc được với người nhà của cô, cô gọi họ tới đi tôi có chút chuyện cần bàn"
"người nhà tôi mất hết trong vụ tai nạn rồi, bệnh tình của tôi có gì nghiêm trọng sao.."
"...chuyện này..."
"Có chuyện gì ông cứ nói đi, tôi đã quen với những chuyện xui xẻo rồi"
"Thật tiếc khi phải báo cô tin này, dựa trên triệu chứng thì tôi chuẩn đoán cô ung thư dạ dày và....kết quả xét nghiệm đã xác nhận điều đó"
"ung thư?..vậy..vậy tôi còn chữa được không, tôi cứ nghĩ chỉ là loét dạ dày bình thường thôi..."
"Xin lỗi, phát hiện quá muộn nên nó đã di căn đến bộ phận khác. Bây giờ đã là giai đoạn cuối rồi e là chỉ còn...điều trị giảm nhẹ đau đớn mà thôi"
"tôi còn... bao lâu..?"
"1 năm hơn, có thể kéo dài ra 1 năm rưỡi nếu cô tuân theo liệu trình điều trị hỗ trợ"
"....."
Tôi làm thủ tục xuất viện mặc cho sự can ngăn của bác sĩ. Vốn dĩ nhập viện 2 ngày đã tốn rất nhiều tiền rồi huống hồ tôi chỉ có một mình, không có bảo hiểm mà nhập viện thì ai chi trả. Cũng còn 1 năm cơ mà, cố gắng làm gì để kéo dài ra được vỏn vẹn có vài tháng
"Dù gì mình cũng mong chờ điều này từ lâu rồi, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi cuộc sống chó chết này"-Cô chấn an bản thân
Khi nhìn vào những người bệnh nặng trong viện được người thân ở bên cạnh những ngày cuối đời, tôi cảm thấy cô đơn đến lạ người
Sau đó tôi quyết định xõa, xin nghỉ việc và lấy tiền tiết kiệm bao năm ra tiêu cho bản thân. Du lịch, nhà hàng năm sao gì tôi cũng chơi tất. Đã rất lâu rồi tôi mới thật sự thấy vui vẻ như vậy
Một năm đầu rất suôn sẻ vì có sự trợ giúp của thuốc giảm đau, khi qua một năm cơ thể tôi bất đầu yếu dần
Cứ ngỡ sẽ trôi qua những ngày cuối cùng yên bình như trong phim nhưng căn bệnh hành hạ tôi ngày càng nặng hơn. Đã 3 ngày rồi tôi không ăn uống gì, chẳng còn sức mà rời khỏi giường. Cơn đau thì cứ đến từng cơn, hô hấp đã khó khăn hơn
Tôi biết là mình đã hết thời gian, tôi bất đầu sợ hãi và cảm thấy có chút cô đơn. Giờ tôi mới biết vài tháng nó đáng quý thế nào, thật hối hận khi không nghe lời bác sĩ
"chẳng biết ai sẽ tổ chức đám tang cho mình nhỉ hay là không có đám tang..Cả bố mẹ và anh đều được mình tổ chức vậy đến lượt mình thì là ai đây..."
Cơ thể bất đầu mất cảm giác,tôi dần chìm vào mộng tưởng. Trước mắt hiện lên vô vàn kí ức tua ngược như những đoạn phim. Tôi đã sống thế nào để cuối đời chỉ nhớ về những hồi ức đau thương