Exit

Chương 20



"Con nhỏ kia!! Đứng lại mau"

Những quả cầu lửa bay thẳng đến chỗ Alva, rất may cô phản ứng nhanh nên đã né kịp. Mấy quả cầu đó bay thẳng vào vào tường, tạo nên những vết cháy xém liên tiếp nhau.Lại thêm một tràng cầu lửa bay đến, cô nhận ra nó đang chuyển hướng về phía Matthew

"Cẩn thận"

Alva nhắc khi thấy ông bác đang đứng ngây ra vì bất ngờ, dù ông ấy chạy nhanh thế nào cũng không thể tránh được nên cô nhảy lên để chắn cho Matthew. Ngọn lửa còn cháy rực hơn khi chạm vào da thịt, cả một mảng áo sau lưng cô bị đốt thành tro bụi

"Tiểu thư!!!"

"Không sao, đi mau!"

Matthew cõng cô trên lưng rồi chạy hết tốc lực về phía nhà xe, lẳng lặng cắp đi chiếc xe ngựa rồi phóng về phía thành phố Hill

"Ngài ráng lên, chỉ một chút nữa thôi tôi sẽ cắt đuôi được bọn chúng"

Alva đã bất tỉnh vì quá mệt, trong cơn mê mang cô nghe được giọng nói lo lắng của ông Matthew cùng tiếng các tên lính truy đuổi và tấn công vào chiếc xe ngựa

- ---------------------

Alva bừng tỉnh, ngồi bật dậy và nhìn xung quanh một cách phòng vệ. Đột nhiên ập tới một cơn đau nhứt dữ dội trên cơ thể khiến cho cô phải gục xuống lần nữa

"Ngài nghỉ ngơi thêm đi! Không sao cả, chúng ta đã an toàn rồi"

"Đây là đâu"

Alva che tay lên mắt vì ánh đèn quá chói, cô vẫn chưa nhìn rõ được căn phòng

"Một nhà nghỉ đâu đó trong phố Hill"

"Đêm qua.."

"Sau khi ngài bất tỉnh bọn lính vẫn không ngừng truy đuổi nên tôi cắt đuôi bằng cách chạy vào một con hẻm nhỏ, rồi lấy xe ngựa bịt kín lối đi. Sau đó tôi cổng ngài đi tìm đại một nhà nghỉ nào đó để tấp vào"

"À, cảm ơn ông nhé Matthew"

"Tôi mới là người mang ơn ngài tiểu thư, hôm qua nếu không có ngài ta đã chết từ lâu"

Khi nắm tay Alva, ông ấy chợt nhận ra vết thương cô đang rỉ máu

"Tiểu thư!! ngài lại chảy máu rồi...Tôi đã thay băng liên tục cho ngài từ tối qua nhưng vẫn không thể cầm máu"

"Chắc vì vũ khí được cường hóa nên vết thương không thể lành một cách bình thường được nữa. Ở đây có bác sĩ không, hay những người đại loại như vậy?"

"Bác sĩ là gì???"

"Là người trị thương và trị bệnh ấy"

"Chữa trị cho người khác ấy hả, chỉ có thánh nữ mới làm được thôi thưa ngài"

"Hả?? Thánh nữ chẳng phải chỉ có một thôi sao? Vậy thì người dân khắp đất nước này bị thương hay bị bệnh thì phải làm sao, phải xếp hàng gặp thánh nữ à?"

"Ngoài các đặc ân dùng để chiến đấu thì hầu hết mọi người đều được ban đặc ân thường của thần Kerenza là chữa trị cho bản thân nên họ có thể tự chữa trị cho mình. Nhưng vẫn có một số ít người không được ban cho đặc ân đấy, nên họ và những người bị thương nặng mới cần đến thánh nữ"

"Vậy là những người ở đây không bị bệnh vặt vì có thể tự chữa trị cho bản thân à"

"Đúng vậy, nhưng trừ một số loại bệnh đặc biệt"

"Khoan, vậy nếu có người bị thương nặng nhưng ở quá xa thánh nữ thì làm thế nào"

"Nếu họ là những người đặc biệt hoặc nói thẳng ra là có tiền thì sẽ mời người có đặc ân dịch chuyển để đến chỗ thánh nữ trị thương"

"Vậy nói cách khác là những người nghèo mà bị thương nặng chỉ có thể chờ chết thôi hả"

"Thật tiếc khi phải nói là đúng vậy, thế giới này vận hành như thế"

'Thế giới này có quá nhiều lỗ hỏng, những nhân vật phụ gần như là không có phúc lợi nào. Ít ra ở kiếp trước, nếu bị bệnh mà không có tiền trị thì vẫn sẽ hưởng một số quyền lợi chăm sóc đặc biệt'- Alva suy tư

"Tôi e là ngài phải tìm thánh nữ ngay bây giờ, vì vết thương quá sâu nên nếu cứ để vậy ngài sẽ mất máu chết. Dù sao chúng ta cũng không thể ở lại nơi này quá lâu vì công tước đã treo thông cáo truy lùng ngài"

"Hắn đã dán thông báo tìm ta rồi sao, nhanh thật...chỉ mới một đêm. À phải, thông cáo nói gì?"

"Nó thông báo rằng ngài ta sẽ mua cái đầu ngài với giá 1000 vàng, tôi cá chắc là chúng ta sẽ gặp không ít rắc rối với số tiền thưởng này đâu"

"Vậy ta phải mau trị thương để đến mê cung nhận sức mạnh, như vậy mới có thể tạm thời an toàn được! Thánh nữ đang ở đâu?"

"Rất may là thánh nữ đang ở điện thờ của khu phố này để hành lễ, ngài tiết kiệm được kha khá chi phí dịch chuyển đấy"

"Mau đi thôi!"

Alva thay băng ở bàn tay một lần nữa rồi trùm áo choàng lên để giấu đi thân phận

"Ngài sẽ cần cái này đấy!"

Matthew ném một cái khăn lưới mỏng cho cô, rồi dùng hành động chỉ lên mặt. Alva hiểu ý nên buộc khăn lưới lên mặt, cái khăn này chả khác gì khẩu trang ở kiếp trước nên sẽ giúp ít cho cô trong việc lẩn trốn

Hai người thu dọn hành lí, không để lại bất kì chứng cứ nào rồi vội vã từ giã chủ nhà nghỉ. Ông Matthew rất rành đường lối nơi đây nên dẫn cô đi xuyên qua các con hẻm ít người qua lại. Mọi việc đến giờ vẫn rất thuận lợi cho đến khi đang đi thì bắt gặp hai tên lính mặc đồ của phủ công tước đi tới. Cả hai vội vàng núp vào con hẻm khác để tránh bọn chúng