Thấy sự thay đổi đó của anh, Trịnh Thu Địch cũng rất vui.
Vậy mà lại đi khu vui chơi với đi ngắm hoàng hôn.
Chỉ có hai người đi với nhau, thế này cũng có thể coi là đi hẹn hò rồi.
Xem ra Tống Tuy có cơ hội rất lớn.
Nghĩ như vậy rồi Trịnh Thu Địch cũng không kiềm chế được mà bắt đầu hóng hớt: "Con với Hề hề không hay đi ra ngoài chơi, hai địa điểm này là ai nói ra vậy?"
"Địa điểm là Ngôn Ngôn chọn."
Trịnh Thu Địch nhấc nhẹ chân mày, không nhiều lời nói "Cố lên, mẹ đợi tin tốt từ con" rồi đi lên lầu.
Tống Tuy ngồi lại một lúc rồi mới lên lầu.
Nhưng lại bị Tống Hoài chặn lại ở cửa phòng ngủ.
Tống Hoài dựa vào cửa phòng của anh, không khó nhận ra rằng Tống Hoài đang đợi anh.
"Anh.." Toàn thân Tống Hoài uể oải, hiếm khi thấy Tống Tuy ăn vận như vậy, anh cố gắng gượng cười, "Về rồi sao?"
Anh trai trước nay đều rất quy tắc nếu không phải buổi hẹn này qaun trọng thì sẽ không ăn vận đẹp như vậy để khiến bản thân nhìn hợp đôi với Lộ Ngôn Hề hơn.
Anh không thể tự mình dối mình nữa, anh trai chắc chắn là có ý với Hề Hề!
Là từ khi nào vậy? Từ khi Hề Hề về nước?
Nhưng Hề Hề mới về nước được nửa tháng, với phong cách làm việc nghiêm túc và khắt khe như anh trai chắc chắn sẽ không thích một người trong thời gian ngắn như vậy.
Vậy cuối cùng thì anh trai có loại tình cảm như thế này với Hề Hề từ khi nào?
Tống Hoài không ngờ anh lại cự tuyệt nói chuyện với anh như vậy.
Tuy bình thường anh trai rất ít lời nhưng sẽ nói vài câu với anh, không như lần này nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện không để anh có cơ hội nào nói tiếp.
Anh trai tối nay có chút thất thường.
Là cùng Hề Hề ra ngoài chơi xảy ra chuyện gì rồi sao?
Tống Tuy đương nhiên sẽ không nói cho anh biết.
Tống Hoài nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, cười khổ quay người đi về phòng.
Buổi tối hôm nay của hai anh em Tống Gia, đều là một đêm mất ngủ.
Tình trạng của Lộ Ngôn Hề cũng không tốt hơn hai người họ là bao.
Về đến nhà, đi tắm xong thì lên giường nhưng Lộ Ngôn Hề lại chẳng ngủ, cô cứ nhớ lại khoảnh khắc hôm nay hai người cuốn lấy nhau, ngọt ngào xen lẫn vị chua, trằn chọc quay đi quay lại.
Cô không phải là một người thích tâm sự với người khác, nhưng ngay giừo đây cô lại vô cùng muốn tâm sự với ai đó.
Bật đèn đầu giường lên, ngồi dậy tựa vào đầu giường rồi gọi điện cho ai đó.
Không phải gọi cho bạn thân Mộ Hoa hay Ngụy Trác Cẩm, mà gọi cho một số điện thoại rất lâu đã không gọi. Lần gọi cuối cùng là ba tháng trước.
"Hề Hề?" Điện thoại rất nhanh đã được bắt.
"Chị." Lộ Ngôn Hề nhẹ nhàng gọi đối phương một tiếng.
Có thể do tiếng gọi này của cô có gì đó không đúng lắm, cùng với việc tối như vậy rồi mà còn gọi điện, đối phương thấy có gì đó không phải, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Lộ Ngôn Hề cầm lấy gối ôm bên cạnh, che lên nửa mặt, giọng nói có chút nghèn nghẹn: "Chị, em yêu rồi."
Cô bỗng nhiên tiết lộ tin lớn như vậy, khiến đối phương sốc đến giọng điệu cũng thay đổi: "Cái gì? Em yêu rồi?"
"Đúng vậy, em yêu rồi."
"Không phải, Hề Hề, không phải em vừa về nước sao? Sao đã yêu rồi? Ngày trước một chút thông tin em cũng không tiết lộ. Nói thật cho chị biết, có phải thằng tra nam Tống Hoài kia đến làm phiền em?"
"Hề Hề, em đừng ngốc như vậy! Năm đó Tống Hoài đối xử như vậy, biến em thành trò cười, rồi em lại còn một mình sống ở nơi đất khách quê người nhiều năm như vậy, đừng để anh ta dỗ dành một tý, là em lại mềm lòng! Nếu như em làm vậy thì cả đời này chị khinh em!"
"Không phải Tống Hoài." Sau khi bị chị nói cho như, tâm trạng phức tạp của Lộ Ngôn Hề cũng đã dịu đi rất nhiều, "Không phải em sớm đã nói với chị rồi sao, em không còn thích Tống Hoài nữa."
Đối phương trợn tròn mắt: "Em có nói qua, nhưng đáng tin sao? Chị nói tin tưởng em vì sợ nhắc đến những chuyện đấy khiến em đau lòng, dỗ dành em thôi."
Lộ Ngôn Hề: "..."
"Hề Hề, em nói thật cho chị biết, người em yêu thật sự không phải là Tống Hoài? Không Không, chị nên hỏi là, em yêu rồi sao? Hay là em chơi thua" nói thật-mạo hiểm "nên mới gọi trêu chị vậy?"
"Em chẳng nhạt nhẽo như vậy." Lộ Ngôn Hề có chút bất lực, "Là thật đó, hôm nay bọn em mới xác định mối quan hệ,"
Không nói rõ làm là người yêu của nhau, nhưng Tống Tuy đã tỏ tình với cô, họ lại còn hôn nhau những mấy lần, theo cô thấy thì cả cô và Tống Tuy đều âm thầm thừa nhận quan hệ yêu đương của họ.
"Đối phương là ai? Chị có quen không? Người như thế nào? Đáng tin không?"
"Là Tống Tuy, con cả Tống Gia."
Đối phương: "..."
"Lộ Ngôn Hề, em quả nhiên là đang chơi chị đúng không? Chuyện em với Tống Hoài không nói đến, chỉ nói đến em với Tống Tuy, hai người tuy cùng nhau lớn lên nhưng em nói xem, quan hệ chỉ tốt hơn người xa lạ một chút thì làm gì có chuyện yêu đương ở đây?"
"Thật mà, bọn em yêu nhau rồi."
"..."
"Có phải em vì muốn báo thù Tống Hoài mà cố ý với anh trai Tống Hoài yêu nhau phải không? Lộ Ngôn Hề, chị cảnh cáo em, đừng có làm điều ngu ngốc như vậy!"
Lộ Ngôn Hề thở dài: "Chị, chị thấy em không có trách nhiệm với bản thân mình như vậy sao?"
"Em quả thực không phải kiểu người này, nhưng yêu mù quáng rất đáng sợ, lỡ như em trở nên yêu mù quáng thì sao."
"Chị, chị Phiên Phiên yêu quý của em à, em gọi điện cho chị là muốn chia sẻ niềm vui của em."
Đường Phiên Phiên là con gái của dì Lộ Ngôn Hề, lớn hơn Lộ Ngôn Hề một tháng tuổi.
Một bên điện thoại bỗng nhiên im lặng, "Hề Hề, em nghiêm túc sao?"
"Ừm, nghiêm túc, rất nghiêm túc." Cô lại vỗ vỗ mặt vào gối ôm, "Chị, vì để bên anh ấy mà em đã cố gắng rất nhiều, em về nước cũng là vì anh ấy."
"Nhưng bọn em.. thôi vậy, đợi chị đến gặp em rồi mình nói chuyện."
"Chị, không cần vội, chị bận như vậy, đợi em khai trương tiệm bánh ngọt dì sẽ đến Giang Thành chúc mừng em khởi nghiệp, đến lúc đó chị cùng dì đến nha."
"Ô, còn không muốn chị đi tìm em cơ, có phải sợ chị làm phiền thế giới của hai người? Cặp tình nhân mới bên nhau nên có vẻ rất dính nhau đây."
Lộ Ngôn Hề không phủ nhận, cười cười rồi nói: "Chị, chuyện này chị đừng vội nói cho ai biết nha, giúp em giữ bí mất trước, đợi mối quan hệ của bọn em ổn định rồi sẽ nói với người nhà sau."
"Được được được, thấy em tiết lộ tin tức này với chị trước tiên nên chị sẽ giữ bí mật cho em."
"Cảm ơn chị."
"Thôi đi, bày đặt ngại."
Im một lúc, đối phương lên tiếng: "Hề Hề, chúc mừng. Còn nữa, phải thật tốt đó nha."
"Cảm ơn chị, em biết mà."
Tắt điện thoại đi, tâm trạng Lộ Ngôn Hề cũng không quá phức tạp nữa, cười một tiếng rồi đặt điện thoại xuống tắt đèn đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lộ Ngôn Hề đến Tống Gia ăn sáng, bàn ăn thêm cả cô là năm người, cũng tức là chỉ có Tống An Hân đang ở trường ra thì mọi người trong Tống Gia đều ở đây.
Lộ Ngôn Hề ngồi bên cạnh Tống Tuy đối diện Tống Hoài.
Tống Tuy bóc xong trứng gà liền đặt vào đĩa trước mặt Lộ Ngôn Hề, sau đó cầm quả trứng từ trong bát của Lộ Ngôn Hề bóc rồi ăn, Lộ Ngôn Hề cũng bắt đầu ăn quả trứng Tống Tuy bóc cho.
Hai người tự nhiên như việc này xảy ra thường xuyên vậy.
Ba người nhìn chằm chằm cào họ, bầu không khí kì lạ khó hiểu.