Edit: Khả Khả.
Tại Đông Cung.
Bùi Liên Nhi đang soi gương, Thái tử vừa đưa tới hoa tai Hồng bảo thạch cho nàng, nàng liền nôn nóng mang lên thử.
Nhưng Bùi Liên Nhi lại không biết rằng, Hồng bảo thạch này quá diễm lệ, cao quý nàng hoàn toàn bị lấn áp.
Bề ngoài nàng thanh tú, nên chỉ thích hợp với trang sức nhã nhặn, thanh lịch.
Lúc này, một cung nữ đến gần bên nàng nói: “Nương nương, nô tỳ có chuyện muốn bẩm báo.”
Bùi Liên Nhi khẽ gật đầu: “Nói đi!”
Cung nữ khom người kể hết mọi chuyện mình vừa nghe được cho Bùi Liên Nhi.
Khi Bùi Liên Nhi nghe được “Phụ thân làm tri huyện”, nàng lập tức cười trào phúng: “Ta còn đang nghĩ Thiên kim gia đình quyền quý nào mới có thể gả cho An Vương, hóa ra chỉ là nhi nữ của tri huyện nhỏ nhoi, ta thật không hiểu nàng ta dựa vào đâu mà có thể gả cho An Vương?”
Người mà nàng cho người dò la tin tức không ai khác chính là Cố Minh Châu, nàng muốn xem xem An Vương phi là người thế nào, sau khi nghe cung nữ nói xong, trong lòng nàng ngay lập tức cảm thấy Cố Minh Châu không hề xứng với An Vương.
Lại không nghĩ rằng cung nữ báo tin giờ phút này thầm khinh thường nàng: Lời Trắc phi nói ra không biết trọng điểm nằm ở đâu? Ngươi chỉ đơn giản nhìn thấy phụ thân của Cố cô nương là tri huyện nho nhỏ, sao không nhìn xem Đại bá phụ, Nhị bá phụ của nàng, còn có Nhạc phụ của Đại bá phụ nàng là ai.
Cho dù không nói đến việc đó, thì Cố gia tốt xấu gì cũng là dòng dõi thư hương, còn ngươi chỉ là một nữ nhi của một gia đình nhà nông, lấy tư cách gì mà khinh thường Cố cô nương?
Nếu nói là gặp may, không phải nên nói là ngươi sao? Một nữ tử nhà nông bé xíu lại gả cho Thái tử đương triều.
Lúc trước còn mê hoặc Thái tử thất điên bát đảo một hai đòi phải cưới ngươi làm chính thê.
Cung nữ thầm bĩu môi, sau đó lại đem tin tức mới ở trong cung nói cho nàng nghe.
“Cái gì? Ngươi nói nàng ta lại được ban thưởng?” Trong lòng Bùi Liên Nhi lại trở nên ghen ghét, trên mặt cũng biểu hiện thái độ vặn vẹo ít nhiều, vô cùng khó coi: “Lần trước vì Tứ hôn nên được thưởng nhiều như vậy, còn lần này là vì cái gì?”
“Nghe nói là bởi vì Hoàng thượng và Thái hậu ở cạnh Cố cô nương rất vui vẻ.”
Bùi Liên Nhi càng căm hận: “Dựa vào cái gì? Nàng ta dựa vào cái gì?”
Bùi Liên Nhi gả cho Thái tử cũng gần nửa năm, nửa năm này nàng hạ mình là tiểu thiếp, chỉ hy vọng Thái Hậu có chút ấn tượng tốt với nàng.
Nhưng thời gian lâu như vậy, Hoàng Thượng và Thái hậu cũng không cho nàng sắc mặt tốt, nàng nghĩ ra ý tưởng làm xe lăn kết quả chỉ bằng một lời liền cấm túc nàng…Cùng thấp kém như nhau, họ Cố kia dựa vào cái gì mà được gả cho An Vương? Dựa vào cái gì dễ dàng mua vui cho Thái hậu? Bởi vì cha nàng ta là Thất phẩm Tri huyện sao?
Bùi Liên Nhi không khỏi nhớ đến Hàn Mẫn, nàng quả thật vô cùng thích diện mạo của Hàn Mẫn, nhưng thời điểm bọn họ gặp mặt hắn chỉ là… Bùi Liên Nhi biết, hiện tại nàng vẫn thích Hàn Mẫn, cho dù hắn tàn phế, nàng cũng thích hắn.
Nàng lại nghĩ, thế gian này sẽ không có cô nương nào như nàng cam tâm tình nguyện thích một Hàn Mẫn của hiện tại.
Trong đầu Bùi Liên Nhi lóe lên, nàng bỗng nhiên phát hiện ra chân tướng: “Hừ, nói không chừng nữ nhân Cố gia kia sợ rằng gả cho a Mẫn chỉ vì tham vinh hoa phú quý!”
Nàng muốn vạch trần bộ mặt thật của nữ nhân này, nàng nhất định không thể để Hàn Mẫn thích nàng ta được.
Bùi Liên Nhi lộ ra nụ cười, phân phó cung nữ: “Ngươi đi dò la một chút, gần đây nữ nhân họ Cố kia thường hay đến những nơi nào.”
Cung nữ bày ra bộ mặt một lời khó nói hết, đôi lúc nàng thật sự không hiểu Bùi Liên Nhi nghĩ gì, không phải là vì nàng ta quá thông minh mà là nàng ta quá ngu xuẩn nên nàng không đoán được.
Cung nữ chỉ bất đắc dĩ nhắc nhở nàng: “Trắc phi, hiện tại người đang bị Thái hậu nương nương cấm túc đó ạ.”
Bùi Liên Nhi hừ nhẹ: “Ngươi sợ cái gì, Thái tử điện hạ tự nhiên sẽ giúp ta thôi.”
Trong lòng cung nữ này càng thêm phức tạp, cảm thấy cái Đông Cung này sớm hay muộn gì cũng bị hủy hoại.
Khả Khả: Má ơi, nữ chính của nguyên tác đó hả? Làm ơn có não chút để drama thêm phần kích thích đi nào, kiểu vầy chưa đánh đã bại thì chơi với ai má.