Gả Cho Vai Ác Xấu Số Trong Tiểu Thuyết

Chương 3: 3





Trans: Amelie.Vo
Beta: Khả Khả
Cố lão phu nhân hừ lạnh, nói: “Đến ngày đó, Minh Châu của ta đành phải chịu thiệt thòi trang điểm xấu một chút thôi.”
Cố Minh Châu vội đáp: “Tổ mẫu, không cần phải làm vậy, con trang điểm như mọi khi là được rồi.”
Cố Nguyên cũng nói: “Phải đó, Minh Châu, con cứ trang điểm như bình thường, đừng biến khéo thành vụng mà đắc tội các vị quý nhân.”
Cố lão phu nhân trầm mặc không nói lời nào, ánh mắt đau lòng nhìn cháu gái.
Cố Minh Châu do dự một hồi, lại an ủi: “Tổ mẫu đừng buồn, chưa chắc con sẽ bị chọn mà.”
Cố lão phu nhân dĩ nhiên không tin những lời này, nói: “Minh Châu của ta cái gì cũng tốt, người mù cũng biết phải chọn ai.”
Cố Minh Châu dở khóc dở cười, nhưng trong lòng nàng lại chắc chắn vị trí An Vương phi này sẽ không thể rơi trúng nàng được.

Sao nàng có thể quả quyết như vậy? Bởi vì nàng đã biết trước cốt truyện rồi.
Không sai! Cố Minh Châu là một người xuyên sách, lại còn xuyên vào bộ tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết mà nàng đã xem ngày trước.
Tóm tắt lại một chút, đây là câu chuyện kể về một cô nàng hiện đại xuyên không về thời cổ đại và được gả vào trong cung.


Nam nữ chính không ai khác là Thái tử và vị trắc phi kia, mà An vương lại là nam thứ theo đuổi nữ chính không thành, bị hắc hóa trở thành nam phụ độc ác.
Ấn tượng của Cố Minh Châu đối với cuốn tiểu thuyết này vô cùng sâu sắc, đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ kết cục…
Nam chính thân là Thái tử nhưng lại cảm thấy vị trí Thái tử này không hề hạnh phúc.

Vì vậy sau khi nghe lời đề nghị của nữ chính, cả hai cùng nhau bỏ trốn đi ngao du sơn thủy!!!
Nam nữ chính ban đầu vì tình yêu khiến cả hoàng cung náo động đến “gà bay chó nhảy”, sau lại nhân danh tình yêu để rời khỏi hoàng cung đi phiêu bạt giang hồ!
Kết cục như vậy, thử hỏi làm sao mà không ấn tượng sâu sắc cho được.

Hơn nữa, cũng vì nguyên nhân này mà Cố Minh Châu không có chút thiện cảm nào với nam nữ chính.
Họ cần phải hiểu rằng, muốn bước chân vào giang hồ, điều kiện tiên quyết là phải có người kế thừa hoàng vị.
Thánh thượng có tổng cộng ba người con trai, ngoài Thái tử, An vương khi ấy đã là thân vương, chỉ còn lại một hoàng tử.

Lúc Thái tử bỏ đi, vị đệ đệ này mới được 10 tuổi, lại còn là một đứa trẻ cực kỳ yếu ớt.

Khi ấy, sức khỏe của Hoàng thượng không được tốt lắm.

Trong tình cảnh như vậy, Thái tử lại cứ thế bỏ mặc thì ai là người đứng ra chủ trì đại cục đây?
Tình tiết tiếp theo tiểu thuyết không đề cập đến.

Nhưng theo lẽ thường tình, một khi Hoàng đế vừa băng hà, chỉ sợ toàn bộ đại thần trên triều sẽ ép đứa trẻ non nớt kia thượng vị, nói không chừng còn muốn khống chế triều đình.

Đứa trẻ đáng thương kia, nếu muốn giữ vững được ngôi vị, buộc phải cùng triều thần tranh đoạt quyền lực, còn nếu không, chỉ đành phải làm con rối để mặc người người thao túng.

Dù thế nào đi nữa, xã tắc hỗn loạn là điều không thể tránh khỏi.

Kẻ hứng chịu mọi khổ nạn cuối cùng vẫn là dân chúng mà thôi.
Cũng vì nguyên nhân này, Cố Minh Châu vô cùng chán ghét nam nữ chính, mà sau khi xuyên qua, những gì nàng nghe được càng làm tăng mức độ ác cảm của nàng.
Hai kẻ này, nói cho cùng vẫn rất ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân.
Ngược lại, nhắc đến An Vương, tuy rằng hắn là một nhân vật phản diện, nhưng ấn tượng của Cố Minh Châu dành cho người này cũng còn rất tốt.

Nếu như trong chuyện tình cảm hắn không quá điên cuồng thì càng tốt hơn.
Nếu như hắn không cuồng vì yêu, thì cũng không đến mức bị phế đôi chân này.
Đúng vậy! Ai cũng đều cho rằng An vương vì cứu Thái tử mà hai chân tàn phế.

Nhưng thực chất là vì cứu nữ chính, để nàng ta thuận lợi trèo lên cây, còn hắn bị con sói hung hăng cắn trúng chân, đến nỗi bị phế hai chân.

Mà bi kịch của An vương không chỉ dừng lại ở đó, từ khi chân bị mất đi, chấp niệm của hắn đối với nữ chính càng sâu.

Sau khi “hắc hóa”, hắn không từ mọi thủ đoạn để có được nàng.


Nhưng hắn càng cố chấp, lại càng khiến nữ chính xa lánh.

Dù vậy, hắn vẫn không bỏ cuộc, để rồi cuối cùng hắn lại cứu nữ chính một lần nữa, lần này thứ hắn mất chính là mạng của mình.
Sau lần đi săn mùa thu này, Cố Minh Châu từng muốn thử nhắc nhở An vương.

Nhưng, thứ nhất là nàng không nhớ rõ tình tiết này xảy ra ở thời điểm nào, thứ hai là nàng tìm không thể che giấu bản thân để nhắc nhở An vương.

Nàng không thể đem Cố gia ra mạo hiểm được.

Hơn nữa nàng không có cách nào lý giải việc vì sao bản thân lại biết trước được tương lai.
Vì vậy, Cố Minh Châu cảm thấy vô cùng áy náy, nàng nghĩ nếu một ngày nào đó có thể giúp được An vương, nàng nhất định sẽ tận lực giúp đỡ hắn, như vậy cũng xem như giải quyết được vướng mắc trong lòng.
Nhưng Cố Minh Châu không thể ngờ rằng, cuối cùng nàng lại mang bản thân đến bù đắp cho An Vương.