Editor: Golden Minh Châu
Beta: Khả Khả.
Cuối cùng vẫn chọn ra ngày cuối năm.
Hàn Mẫn sốt ruột, nhưng điều kiện không cho phép, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ chờ đến cuối năm.
Đương nhiên, cái này chưa phải thảm nhất, thảm hơn nữa là cho đến ngày thành thân hắn không được gặp Cố Minh Châu, Cố Nguyên và Cố Thanh nói được làm được, để nàng ở trong nhà đợi gả đi.
Lại nói, Cố Minh Châu rất vừa lòng với chuyện này, thậm chí khi nghĩ đến chuyện sau khi thành hôn phải đi xã giao rất nhiều nàng liền nghĩ sang năm gả cũng là còn tốt.
Hàn Mẫn: Không, ta cảm thấy chuyện này không tốt.
……
Tuy rằng không thể gặp mặt, nhưng cho người đến chuyển lời thì vẫn được.
Hàn Mẫn bắt đầu tặng đồ đến Cố gia, có khi là bảo vật hiếm có, có khi là kẹo đường vài đồng ngoài chợ, hoa hoè loè loẹt cái gì cũng có, cùng với lễ vật là vài phong thư đi kèm, nội dung cũng ngẫu hứng giống lễ vật, đôi khi nội dung chỉ là vài dòng thu chi tẻ nhạt của hắn trong ngày.
Cố Minh Châu nhận được thư và quà đương nhiên cũng phải đáp lễ, vì thế hai người thường xuyên trao đổi thư từ.
Hàn Mẫn tùy hứng viết, Cố Minh Châu cũng tùy hứng hồi âm, nhưng cũng đủ để hai người hiểu đối phương hơn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Hàn Mẫn lại gửi lễ vật cùng một phong thư.
Cố Minh Châu mở ra thì thấy là một con gấu trúc bằng gỗ mà Hàn Mẫn tự tay khắc, bộ dạng giống như là Cổn Cổn của họ, ngây thơ hiền lành làm người yêu thích.
Mở phong thư ra, Hàn Mẫn viết chút chuyện hằng ngày của mình, cuối thư là nói cho nàng biết Cổn Cổn đã lớn hơn một chút rồi.
Cố Minh Châu vô cùng ghen tị, nàng rất nhớ Cổn Cổn, không biết đến lúc đó Cổn Cổn còn nhận ra nàng không.
Đang định hồi âm, Mai Nhi tới báo nói là lão phu nhân gọi nàng qua.
Cố Minh Châu buông bút, cất gấu trúc gỗ vào trong tủ, cả một ngăn tủ đều là gấu gỗ, cái nào cũng giống nhau, sống động như thật, vô cùng đáng yêu.
Lúc Cố Minh Châu đến, lão phu nhân đang nói đùa cùng những người khác, thấy Cố Minh Châu tới vội vàng kéo nàng tới bên người: “Châu Nhi mau tham kiến Lâm ma ma đi.
”
Cố Minh Châu nghe lời hành lễ với Lâm ma ma, Lâm ma ma nói không dám, nghiêng người né tránh.
Vị ma ma này vốn là người của Thái Hậu, lần này là phụng chỉ Thái hậu tới là để dạy lễ nghi trong cung cho Cố Minh Châu, tỏ rõ ý tứ muốn giữ Cố Minh Châu bên người để tiện dạy dỗ.
Cố Minh Châu nghĩ nàng sắp gả đi rồi, có rất nhiều chuyện không tiện giao cho nha hoàn chưa gả, đúng thật là bên cạnh nàng cần một người từng trải để lo liệu, nàng vốn có bà vú, nhưng ai bảo nàng đưa bà ta đi thôn trang dưỡng lão làm gì, Thái Hậu an bài vừa kịp lúc.
Cố Minh Châu liền cười nói với Lâm ma ma: “Sau này mong Lâm ma ma chiếu cố nhiều hơn.
”
Ý cười của Lâm ma ma càng sâu hơn, nói không dám.
Sau vài ngày học lễ nghi, buổi tối nọ Lâm ma ma cầm quyển sách đến tìm Cố Minh Châu, bảo nàng cho người hầu lui, đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người bà mới mở miệng:
“Cô nương, tuy ngài có trưởng bối dạy bảo, nhưng tình huống An Vương điện hạ đặc biệt, những dạy bảo trước đó đều vô dụng, lão nô có cuốn sách phù hợp, mong ngài đừng trách ta nhiều chuyện.
”
Lúc đầu Cố Minh Châu còn không biết là sách gì, đến khi mở sách thấy hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau mới biết được đây sách này là gì.
Cùng lúc đó, nàng chợt hiểu ra.
À, khó trách Thái Hậu để ma ma tâm phúc đến dạy nàng, thì ra đây mới là mục đích chính……
Khả Khả: Sách dạy cưỡi ngựa nha chị em, chời ơi tui dịch mà tui nôn tới khúc cưỡi ngựa quá nè, đúng là nữ hán tử, cưỡi ngựa mới hợp phong cách.