Edit: Khả Khả.
Đợi Trương ngự y dặn dò phương pháp trị liệu, Cô Minh Châu liền đuổi theo lão hỏi tình hình của Hàn Mẫn, hỏi từng chi tiết cặn kẽ, nàng sợ mình quên mất điều gì vội cho người lấy giấy bút ghi lại tất cả.
Hàn Mẫn khuyên vài câu không được liền mặc kệ nàng, khóe môi hắn hơi cong lên, ánh mắt khóa chặt lên người nàng.
Cố Minh Châu cũng hỏi phương pháp trị liệu là thế nào, Trương Ngự Y tuy là cuồng y nhưng không phải không có mắt, lão nhìn thấy ánh mắt kín đáo của Hàn Mẫn đang nhìn minh, hắn lập tức tìm lý do thoái thác, cũng không phải là nói dối chỉ là dùng từ ngữ hơi rối rắm một chút, để cho người nghe không biết được Hàn Mẫn sẽ chịu bao nhiêu khổ sở.
Cố Minh Châu không biết y thuật nhưng tốt xấu gì đời trước nàng sống cả đời trong bệnh viện, kiến thức cũng không ít, ngay lập tức nghi ngờ Trương Ngự Y.
Song nàng lại cho rằng mình nghĩ nhiều, lão là Trương Ngự Y người có y thuật cao minh nhất thời cổ đại này, không có khả năng lão lừa nàng, chỉ là…Cố Minh Châu liếc mắt nhìn Hàn Mẫn, trong lòng đột nhiên hiểu rõ.
Tim Hàn Mẫn nảy lên một cái, có chút luống cuống.
Cái liếc mắt này đúng như dự đoán của nàng, một lúc sau nàng tỏ vẻ không biết gì tiếp tục ghi chép.
Ngây ngốc chừng nửa ngày, hai người mới rời khỏi Thái y viện trở về Thừa Đức Cung.
Hàn Mẫn không đồng ý vào triều làm việc, Hoàng đế cũng “có qua có lại” không cho hắn và Cố Minh Châu trở về An Vương phủ, hai vợ chồng son đành phải ở Thừa Đức cung một thời gian.
Nghĩ vậy, trong lòng Hàn Mẫn hơi khó chịu.
Cố Minh Châu nhìn thấy, hỏi hắn làm sao.
Hàn Mẫn có chút buồn bực nói: “Ta muốn đưa nàng về An Vương phủ.
”
Cố Minh Châu chớp mắt, ánh mắt đảo qua kiệu rồi đột nhiên sáng lên, nàng hỏi: “Chẳng lẽ chàng cố ý chuẩn bị cái gì ở An Vương phủ?”
Hàn Mẫn căng cứng người, có chút xấu hổ sờ sờ mũi, úp úp mở mở.
Cố Minh Châu thấy vậy liền tươi cười, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn nói: “Đó là nhà của chúng ta, cũng có ngày sẽ trở về, chàng đừng buồn bực nữa.
”
“Ừm, nàng nói đúng.
”
Hàn Mẫn cảm thấy nàng không phải đang nắm tay mà đang nắm lấy trái tim hắn.
Lúc sau, hắn nghe Cố Minh Châu than thở: “Vậy Cổn Cổn phải làm sao đây, ta đã muốn nó từ lâu rồi, vậy mà thành thân rồi vẫn chưa được nuôi nó.
”
Nghe lời này, hắn có cảm giác đường đường là một Vương gia mà nàng kết hôn với hắn chỉ vì để nuôi dưỡng Gấu trúc.
Mặt Hàn Mẫn không cảm xúc, lòng thầm nói, người còn bị giam ở đây mà còn có tâm trạng đi lo cho nó, nhưng lời nói ra miệng lại khác: “Trước mắt có thể đưa nó đến Thừa Đức Cung, tuy Thừa Đức Cung không rộng nhưng nuôi nó cũng không thành vấn đề.
”
Cố Minh Châu vô cùng vui vẻ, lại muốn hỏi thêm: “Thật sự được sao? Nhưng Thừa Đức cung có chút đặc thù, chúng ta làm như vậy chàng nghĩ phụ hoàng có mắng chúng ta không?”
Đối mặt với đôi mắt chớp chớp xinh đẹp của nàng, lúc này bảo Hàn Mẫn lấy sao trên trời xuống hắn cũng làm huống hồ chỉ là nuôi dưỡng Cổn Cổn.
Hàn Mẫn ậm ừ một lúc rồi nói: “Không có gì là không thể, ta là Vương gia, cùng lắm chỉ nuôi dưỡng một con Gấu trúc thôi mà, Vả lại Thừa Đức Cung này đâu phải chúng ta muốn ở, lão ấy sao có thể mắng chúng ta được.
”
Cho dù lúc này hắn có đem Thừa Đức cung phá nát thì Hoàng đế cũng không nói hắn được.
Hàn Mẫn cho người đến Thú Viên đón Cổn Cổn đến Thừa Đức cung.
Sau đó Cố Minh Châu liền ngăn hắn lại, không phải nàng không muốn đem Cổn Cổn đến mà nàng muốn tự mình trực tiếp đi đón nó.
Dù sao nó cũng là Quốc bảo, là con trai của nàng, là tâm can bảo bối của nàng, sao lại không thể tự mình đi đón nó chứ?
Hàn Mẫn: “……”
Hàn Mẫn: “Chậc.
”
Nói chung là, hắn hối hận rồi.
.