Edit: Khả Khả.
Rời khỏi Thú Viên Cố Minh Châu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Hơn nửa ngày sau nàng mới nhìn tới Hứa Nhất ôm theo lồng thú, ngữ khí mơ hồ: “Chúng ta cứ vậy mà rời đi sao?”
Hàn Mẫn nói: “Ừ, chúng ta còn có việc, không rảnh mà phí thời gian với họ.
”
Cố Minh Châu lắc đầu: “Ta không có ý này, ý ta nói là chúng ta cứ vậy mà cướp Cổn Cổn chạy sao?”
Không phải Cố Minh Châu phóng đại, bọn họ thật sự là cướp Cổn Cổn chạy đi, có thể chạy thành công là ỷ vào bọn họ đông người, ỷ vào phe Thái Tử chỉ mang theo một thái giám.
Không phải nàng cười cợt gì nhưng Thái tử và Bùi Liên Nhi không thích mang theo người ra ngoài là thói quen cực kỳ không tốt, lần này tuy rằng có mang theo người nhưng lại chẳng thể dùng được.
Nhưng nàng càng không ngờ tới có một ngày bọn nàng có thể cướp đồ trên tay Thái tử ngay khi còn ở trong cung.
Tuy rằng Cổn Cổn vốn là của nàng thật.
Hàn Mẫn nói: “Ta vốn có thể sẽ chịu thiệt, nhưng hiện tại…”
Hắn vỗ vỗ trên chân mình: “Hắn không thể so đo với ta.
”
Thứ hắn muốn là Hoàng đế không để cho Thái Tử so đo với hắn.
Cố Minh Châu thở dài một tiếng, nhìn Hàn Mẫn thật cẩn thận: “Phu quân, chàng…”
Hàn Mẫn thích nghe nàng gọi hắn như vậy, hắn cười thấp giọng: “Nàng đừng lo, ta không sao.
”
Hắn càng như vậy Cố Minh Châu càng cảm thấy đau lòng, nhất thời trong toàn bộ tâm trí đều là Hàn Mẫn, nếu không phải là đang ở bên ngoài nhất định nàng sẽ lao qua mà hôn hắn.
Nụ cười trên mặt Hàn Mẫn càng sâu, ánh mắt lơ đễnh đảo qua Hứa Nhất đang ôm lồng thú
**********
Thái tử càng nghĩ càng giận đột nhiên phát tiết lên người tên thái giám.
Tên thái giám kia bị hắn đá ngã lăn trên đất, tay ôm lấy ngực sắc mặt tái nhợt, không rõ thương tích thế nào nhưng hắn không dám la, lập tức bò dậy quỳ rạp dưới đất.
Thái tử còn chưa nguôi giận, hắn mắng: “Vô dụng, để xem về đến nơi ta xử trí ngươi thế nào.
”
Mặt thái giám càng trắng hơn, toàn thân run rẩy không thôi.
Ánh mắt Thái tử chăm chăm phía trước, nói dứt lời chân hắn chuyển hướng đến Ngự Thư phòng.
Bùi Liên Nhi đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Thái tử từ từ khuất dạng mà không dám tin vào mắt mình.
Hắn cứ vậy mà bỏ lại nàng?
Thái giám kia thoáng ngẩng đầu lên, dè dặt nói: “Trắc phi nương nương, bây giờ có nên trở về không ạ?”
Sắc mặt Bùi Liên Nhi không tốt, ngữ khí càng không tốt: “Về? Về cái gì mà về, không về!”
Thái giám còn muốn khuyên thêm nhưng còn chưa kịp mở miệng thì thấy Từ ma ma mang theo vài bà tử khỏe mạnh hùng hổ đi tới, trong lòng hắn liền sinh ra dự cảm không tốt.
Quả nhiên…
“Lão nô phụng chỉ Thái hậu đưa trắc phi đến Cung An Khang lãnh phạt.
”
Bùi Liên Nhi biến sắc: “Các ngươi dám!”
Từ ma ma sẽ chứng minh cho nàng xem bà dám hay không.
Cũng vừa khéo Thái tử không có ở đây, thuận lợi cho các bà đem người về.
Bùi Liên Nhi đương nhiên cũng nghĩ đến Thái tử, trong lòng nàng liên tục réo tên Thái tử nhưng đáng tiếc nàng có réo thế nào cũng kệ nàng, Thái tử không thể nào xuất hiện kịp thời để cứu nàng nữa.
Bùi Liên Nhi bị bịt miệng hoảng sợ khóc lóc, bất mãn trong lòng đối với thái tử lặng lẽ chuyển thành căm hận.
Cùng lúc đó, Thái tử đã đến Ngự Thư phòng để cáo trạng.
Hoàng đế vẫn cứ thong thả mà phê duyệt tấu chương, hơn nửa ngày rồi cũng chẳng thèm cho Thái tử một ánh mắt hay một câu trả lời nào, giống như chưa hề nghe thấy chuyện gì.
“Phụ hoàng!” Thái tử bất mãn gọi lớn.
Hoàng đế cuối cùng cũng nâng mắt nhìn hắn, chính xác hơn là liếc mắt khiến toàn thân Thái tử cứng đờ.
Hoàng đế chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn cả, sợ là thất vọng còn tốt hơn là đang nhìn hắn giống như vật vô tri.
Trong lòng Thái tử hoảng sợ đến tột độ.
Sau đó hắn nghe thấy âm thanh của hoàng đế trong Ngự Thư phòng vang lên:
“Đi, mang cho Gấu trúc của An Vương một khối kim bài.
Nếu thích thì bảo chúng nuôi cho tốt, đừng nuôi chết nó là được.
”.