Trans: Amelie.Vo
Beta: Khả Khả
Thánh thượng đối với đứa con bất hạnh này không phải không đau lòng.
Nhưng lúc ấy con nối dõi cũng không thưa thớt như bây giờ.
Khi ấy, trong cung có tổng cộng bảy vị hoàng tử, mà Trung Cung của Hoàng hậu có hai trai một gái.
Tâm thánh thượng chỉ có một, vì vậy đôi lúc bất công là điều khó tránh khỏi.
Hàn Mẫn lại không có mẫu thân giúp hắn tranh sủng, sau khi được bệ hạ bù đắp xong thì tình cảm cũng nhạt nhòa.
Cho đến sau này Hàn Mẫn đi theo Thái tử thì tình hình của hắn mới có đổi khác.
Cũng không ai ngờ rằng, vào năm Vĩnh An thứ mười sáu, lần thứ hai Thánh thượng đi tuần ở Giang Nam.
Trước đó, Thái hậu đã đi lễ Phật ở Ngũ Thái Sơn.
Lúc này, trong Kinh thành bùng phát bệnh dịch, thương vong vô số, ngay cả người trong Hoàng thành cũng không ngoại lệ.
Bất kể là nghèo hèn hay phú quý, nếu không vượt qua được thì chỉ có tử vong.
Cũng trong trận ôn dịch này, các công chúa hoàng tử hầu như đều thiệt mạng, đến cả Hoàng hậu cũng bị nhiễm bệnh.
Duy chỉ có Thái tử và An vương đi theo Thánh thượng đi tuần ở Giang Nam, cùng hai vị công chúa đã sớm gả ra ngoài, may mắn tránh được kiếp nạn này.
Sau khi biết được việc này, Hoàng đế liền trải qua một cơn bạo bệnh.
Kể từ đó sức khỏe ngày một sa sút.
Cho nhiều năm sau, hậu cung cũng chỉ có thêm một Thụy vương Hàn Ức nữa mà thôi.
Cũng từ sau lần đại họa đó, mỗi một công chúa, hoàng tử đều trở thành tâm can bảo bối của Hoàng đế và Thái hậu, bất kể là đứa nào cũng đều được hai vị nhất mực che chở.
Hàn Mẫn cũng vậy.
Sau khi hai chân bị phế, Hoàng thượng và Thái hậu vô cùng thương xót hắn.
Nếu không phải do hắn yêu điên cuồng, thì cũng không đến nỗi chết sớm.
Thật ra hắn có thể làm một nhàn Vương sống một cuộc đời vinh hoa phú quý, tự do tự tại.
Lại nói, ban đầu Cố Minh Châu đọc tiểu thuyết cũng không nghĩ gì nhiều.
Nàng cho rằng đây chỉ là giả thuyết của tác giả thôi.
Nhưng khi xuyên đến thế giới này, nàng mới cảm thấy lần tai kiếp ấy vô cùng kỳ lạ.
Hơn nữa, khi nàng còn bé, từng vô tình nghe thấy phụ thân cùng hai vị bá phụ bàn luận vấn đề này.
Càng có cảm giác đây không phải là thiên tai mà là nhân họa.
Nhân họa: có người cố ý.
Nhưng rốt cuộc chân tướng thế nào thì một nữ tử nhỏ nhoi như nàng không thể biết được.
Trở lại con người Hàn Mẫn, có lẽ hắn kế thừa dung mạo của mẫu thân hắn.
Diện mạo Hàn Mẫn tuấn tú phi phàm tựa như tiên nhân lạc xuống trần gian.
Mà sau đại nạn, hắn hình như ốm đi rất nhiều, sắc mặt xanh xao, sắc môi nhợt nhạt mang theo vài phần yếu ớt, khiến người khác xót thương.
Cố Minh Châu sống qua hai kiếp, đời trước nàng sinh ra trong thời hiện đại thông tin bùng nổ, nam nhân đẹp nàng từng nhìn thấy quả thật không ít.
Nhưng nếu chọn người đẹp nhất nàng nhất định gọi tên Hàn Mẫn.
Vẻ đẹp Hàn Mẫn khi lớn lên rất hợp mắt nàng, thử hỏi sao nàng không yêu thích cho được.
Cố Minh Châu cứ thế vui vẻ, nàng không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào Hàn Mẫn.
Ánh mắt nàng như có hai ngọn lửa, Hàn Mẫn luôn bị người khác nhìn chằm chằm đã quen vậy mà lại bị nàng nhìn đến mức mặt nóng lên.
Hàn Mẫn tối sầm mặt lại, thầm nghĩ nữ nhân này không biết ngại ngùng, vì vậy ngữ khí có vài phần công kích: “Ngươi nhìn đủ chưa? Đã suy nghĩ kỹ muốn gả cho bản vương chưa?”
Cố Minh Châu định thần lại.
Nàng chớp mắt thầm than, mỗi lần gặp người hắn đều nói câu này chẳng trách các vị tiểu thư đều thẹn quá hóa giận bỏ đi.
Có điều, Cố Minh Châu đã từng là người hiện đại sẽ không vì một câu gả hay không gả của hắn mà buồn bực.
Trái lại, nàng còn hỏi ngược lại hắn: “Vậy An vương điện hạ có bằng lòng lấy thần nữ không?”
Hàn Mẫn lập tức cười lạnh: “Nếu bản vương nói bản vương đồng ý thì sao?”
Cố Minh Châu lại chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến nữ chính.
Trong nguyên tác, hình như An vương không hề thành thân, hắn vì nữ chính mà thủ thân như ngọc.
Cố Minh Châu im lặng khiến Hàn Mẫn hiểu lầm.
Hắn thầm mỉa mai.
Hắn biết rõ những tiểu thư khuê các này chẳng ai chịu gả cho một phế nhân như hắn, cho dù nói là nguyện ý cũng là bị trong nhà ép buộc.
Thực tế thì các nàng còn không dám nhìn chân hắn đến một lần, dường như cái chân tàn phế này của hắn chẳng khác gì dịch bệnh truyền nhiễm..