Editor: Golden Minh Châu.
Beta: Khả Khả.
Nói là đến suối nước nóng ở thôn trang dưỡng bệnh nhưng thực tế, Hàn Mẫn muốn sắp xếp một chuyến đi chơi cho Cố Minh Châu nên lịch trình đều vây quanh nàng, muốn đi đâu thì đi đó.
Đời này Cố Minh Châu sinh ra trong nhà quan, cơm áo vô lo nhưng vì thanh danh gia tộc, quy củ trói buộc nhiều hơn so với nhà bình thường, mười mấy năm qua chưa bao giờ vui chơi hết mình ở bên ngoài, giờ có cơ hội đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Nhưng nàng cũng sợ ảnh hưởng đến việc chữa bệnh của Hàn Mẫn, ban đầu còn do dự.
Hàn Mẫn cũng nghĩ đến điều này, hắn mời Trương ngự y đến giải thích cho nàng biết suối nước nóng chỉ là phụ trợ, có hay không cũng không quan trọng, quan trọng là chuyến đi này nàng có thể vui chơi thỏa thích.
Hàn Mẫn còn nói, sợ rằng một thời gian rất lâu nữa sẽ không còn cơ hội tốt như vậy đâu.
Hắn còn sợ nàng không tin Trương ngự y, gọi thêm Lâm Bình tới giải thích cho nàng.
Sau vài lần khuyên bảo, cuối cùng Cố Minh Châu cũng tin, vui vẻ bắt đầu sắp xếp chuyến đi lần này.
“Trước tiên về Cố gia một chuyến.”
“Được.”
Cố Minh Châu nằm lên giường không còn chút hình tượng, trong tay cầm bút than viết viết vẽ vẽ.
Hàn Mẫn ngồi ở một bên, cười sủng nịch nhìn nàng.
Trong phòng không chỉ có hai phu thê họ, còn có cung nhân nô bộc, chẳng qua bọn họ cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại, chỉ thỉnh thoảng dâng trà cùng điểm tâm.
Bốn nha đầu của Cố Minh Châu càng hiểu chuyện, cảm thấy An Vương yêu tiểu thư nhà mình đến thảm, nếu không sao có thể thấy bộ dạng này mà hắn vẫn cảm thấy xinh đẹp, đáng yêu?
Cố Minh Châu nghĩ nghĩ, nói: “Mấy ngày sau là Thất Tịch, chúng ta đi lễ chùa đi.”
Hàn Mẫn gật đầu: “Được”
Cố Minh Châu nghiêng đầu nhìn đại mỹ nam của nàng, vươn ngón tay trắng trẻo véo má hắn, kéo gần lại mặt nàng nhỏ giọng hỏi: “Chàng biết Thất Tịch là ngày gì không?”
Hàn Mẫn không rõ nguyên do hỏi: “Không phải là ngày hội của nữ nhi các nàng sao?”
Cố Minh Châu vui vẻ không thôi, mỹ nam của nàng có bôi mật lên miệng à? Nàng cười nói: “Ta đã thành thân rồi, Thất Tịch ở đây không mang ý nghĩa như vậy.”
“Vậy thì là gì?”
“Là lễ Tình Nhân”
Vừa dứt lời, Cố Minh Châu liền thấy gương mặt mỹ nam của nàng đỏ bừng, minh chứng sống cho câu “chim sa cá lặn”.
Cố Minh Châu thấy còn muốn trêu chọc hắn một chút, không ngờ hắn công khai hôn nàng, hôn xong còn nhướng chân mày với nàng.
Lần này đến lượt Cố Minh Châu đỏ mặt, nàng ngoan ngoãn tiếp tục sắp xếp hành trình cho mình.
Cố Minh Châu quay đầu nên không thấy mỹ nam của nàng một tay vuốt ngực, một che mặt nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ phát ra từ hắn.
…
Sáng sớm hôm sau, đôi tân nhân rời cung.
Bọn họ vừa đi Thái Tử liền nhận được tin tức.
Từ ngày tranh gấu trúc, mối quan hệ thân thiết của hai huynh đệ chính thức tan vỡ.
Hai người đều hiểu, gấu trúc kia chỉ là một mồi lửa.
Thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện càng làm mối quan hệ thêm rạn nứt, điều khiến bọn hắn hoàn toàn cạch mặt nhau là do thái độ của hoàng đế.
Hoàng đế muốn bọn họ tranh.
Thái Tử vốn không để Hàn Mẫn vào trong mắt, ngoại trừ tướng mạo ra thì chẳng có chỗ nào hơn hắn.
Có một khoảng thời gian dài chỉ có thể làm thủ hạ của hắn, sau đó hai chân lại bị phế.
Nếu mà phòng bị thì nên phòng bị tiểu hỗn đản không nên thân Hàn Ức kia chứ không phải Hàn Mẫn.
Nhưng sự tình lại vượt ngoài tầm kiểm soát, chuyện Hoàng đế để tâm đến thì không ai dám nhắc đến.
Thái Tử nghĩ không thể cứ ngồi chờ chết được.
Hắn cảm giác được nguy cơ dày đặc nhưng không biết nguy cơ này là tự mình rước lấy, hắn chỉ biết oán hận người khác.
Một lát sau, phụ tá Đông Cung tập hợp đủ trong thư phòng.
Thái Tử quyết tâm tiêu diệt Hàn Mẫn..