NGOẠI TRUYỆN 3: MỘT VÀI CHUYỆN SAU KHI ĐĂNG CƠ (2)
Edit: Khả Khả.
Mười tháng hoài thai, một sớm sinh nở.
Khoảng cách ngày sinh ngày một đến gần, Cô Minh Châu càng vội, nàng vội muốn nhanh chóng sinh hài tử ra, nàng thật sự chịu đựng đủ các loại tra tấn trong thời gian mang thai rồi.
Còn một người nữa cũng sốt ruột, đó là Hàn Mẫn.
Cố Minh Châu bị thời gian mang thai tra tấn còn Hàn Mẫn lại bị Cố Minh Châu tra tấn, cho nên tâm trạng nôn nóng của hắn cũng giống nàng.
Sinh sớm ngày nào, nhẹ nhàng ngày ấy.
Nhưng Hàn Mẫn cũng có suy nghĩ không giống Cố Minh Châu, đó là hắn còn tồn tại cảm giác lo lắng kia, hắn sợ khi nàng sinh…Nỗi lo này hắn không dám nói với Cố Minh Châu, hắn sợ nàng thêm lo lắng đành ôm một mình chịu đựng.
Trong lúc tâm tình phụ mẫu phức tạp thì hài tử cuối cùng cũng được sinh ra.
Nửa đêm Cố Minh Châu chuyển dạ, Hàn Mẫn nằm bên cạnh nàng là người nhạy cảm phát hiện đầu tiên, hắn lập tức cuống quýt gọi người, sau đó hắn lấy chăn bông cẩn thận bọc lấy người Cố Minh Châu sau đó ôm nàng đến phòng sinh.
May mắn là suốt quá trình dù hắn có hoảng loạn nhưng bước đi vẫn vững chắc.
Sắp làm phụ thân khiến hắn hoảng loạn vô cùng, ngược lại người sắp làm mẫu thân lại không chút lo lắng nào, còn bình tĩnh bỏ qua từng cơn gò đau đớn mà ăn chút điểm tâm.
Ăn xong rồi, Cố Minh Châu vung tay lên: “Đưa Hoàng thượng ra ngoài.”
Hàn Mẫn không chịu, hắn muốn ở bên cạnh Cố Minh Châu.
Cố Minh Châu nhìn hắn ghét bỏ: “Chàng ở đây làm gì? Để làm phiền ta sao?”
Hạ nhân bên cạnh đều biết, khi Đế Hậu cùng ra quyết định, trước tiên không cần nghĩ ngợi gì, cứ nghe lời Hoàng hậu nương nương là được, dù sao Hoàng thượng cũng nghe theo lời Hoàng hậu.
Chẳng sợ lúc ấy Hoàng đế nghi hoặc nhìn bọn họ, bọn họ vẫn cứ nghe theo lời Hoàng hậu nương nương, bởi vì khi xong chuyện, cơn giận qua đi Hoàng thượng cũng sẽ nghe lời hoàng hậu.
Cho nên, cung nhân nào không kiên định sẽ rất xui xẻo.
Hiện giờ, mặc kệ Hàn Mẫn không chịu thế nào, các cung nhân đều theo lời Cố Minh Châu phân phó mà đưa người rời khỏi phòng.
Nhưng lúc Hàn Mẫn phản kháng kịch liệt, các cung nhân lại không dám dùng sức sợ đả thương đến hắn, nhất thời lúc đó phòng sinh trở nên hỗn loạn.
Vẫn là Cố Minh Châu lợi hại, nàng đau chịu không nổi, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt.
Nàng thấy nam nhân kia nhìn thấy nàng chịu khổ đau đớn như vậy mà còn không chịu nghe lời, nàng lập tức phát hỏa, quát lớn: “Rốt cuộc chàng có nghe lời ta không? Đi ra ngoài! ”
Lúc này Hàn Mẫn mới chịu lui ra, nhưng trong lòng hắn vẫn rất lo lắng, vừa ra đến cửa liền quay lại nói lớn: “Châu nhi, nàng có mệnh hệ gì ta quyết không sống một mình!”
Nếu không phải hiện tại là thời điểm Hoàng hậu sắp sinh, các cung nhân đều phải quỳ xuống trước Hàn Mẫn.
Bệ hạ à bệ hạ, người đang làm cái gì vậy?!!
Cố Minh Châu nổi trận lôi đình, hét lớn: “Cút!”
Không biết có phải bị chọc tức hay không, Cố Minh Châu dùng sức sinh hài tử này ra, sau một canh giờ đã sinh ra được, ngay cả những bà mụ kinh nghiệm dày dạn cũng cảm thán Cố Minh Châu sinh hài tử vô cùng thuận lợi.
Sinh xong hài tử, Cố Minh Châu không còn chút sức lực nào, nàng yếu ớt nói: “Hài tử của ta đâu?”
Bà mụ vội đem hài tử đến cho nàng nhìn, vui vẻ nói: “Chúc mừng nương nương, là tiểu hoàng tử.”
Hài tử vừa mới sinh, nét ngài còn nhăn nhó không đẹp, Cố Minh Châu biết vậy nên có chút ghét bỏ.
Đến khi nhìn thấy hài tử, trái tim nàng tan chảy thành nước, nàng đưa tay cẩn thận chạm nhẹ lên mặt hài tử, nụ cười trên mặt nàng đích thị là của người mẹ hiền nhìn con mình.
“Gọi hắn vào nhìn mặt hài tử đi, sợ rằng hắn đang lo lắng lắm rồi.”
Bà mụ theo bản năng định nói là phòng sinh dơ bẩn Hoàng thượng vào sẽ không tốt, nhưng lại nghĩ lúc nãy Hoàng thượng còn muốn ở bên cạnh chăm sóc sinh nở, bà liền nuốt những lời trong miệng xuống, bảo cung nữ đi thỉnh Bệ hạ vào.
Đây là đôi phu thê tôn quý nhất thiên ha, không chút kiêng kị nào.
Giống như Cố Minh Châu nói, Hàn Mẫn vô cùng lo lắng, thậm chí còn tiều tụy hơn Cố Minh Châu, bước chân liêu xiêu đi vào.
Hắn ba bước nhập một vọt thẳng tới bên cạnh Cố Minh Châu, cẩn thận quan sát nàng từ trên xuống dưới một hồi lâu, thấy nàng không có gì đáng ngại mới có chút yên tâm.
Hắn chỉ lẳng lặng mà nhìn nàng, một bước cũng không muốn rời đi.
Cố Minh Châu khẽ mỉm cười nói: “Chàng không muốn nhìn thấy con của chúng ta sao?”
Hàn Mẫn giống như giật mình tỉnh mộng, tầm mắt dừng bên cạnh người Cố Minh Châu, đứa trẻ được bao bọc quấn kín trong tã lót kia là hài tử của của hắn và Cố Minh Châu, là huyết mạnh của bọn họ.
Trái tim của hắn như bị treo lên rồi rơi xuống thật mạnh.
Hắn tiến lên phía trước nhìn qua, nghiêm túc quan sát hài tử.
Cố Minh Châu sợ đánh thức hài tử liền thấp giọng nói: “Là nam hài tử.”
Hàn Mẫn cũng hạ giọng theo: “Ừ!”
Hai người yên lặng ngắm nhìn hài tử một lúc, Cố Minh Châu đột nhiên mở miệng: “Hàn Mẫn, nếu chúng ta đã đưa nó đến thế gian này thì sau này chúng ta nhất định phải có trách nhiệm dạy dỗ tốt cho nó.”
Đáy lòng Hàn Mẫn khẽ chấn động, chuyện xưa lần lượt hiện lên trước mắt hắn.
Một lúc sau, hắn khàn giọng nói: “Được, chúng ta nhất định yêu thương, dạy dỗ nó nên người.”
Trẻ con vô tội.
Chuyện lúc trước, hắn không nên tự trách bản thân, bởi vì hắn không sai gì cả, hắn vô tội.
Hàn Mẫn cười dịu dàng, cuối cùng buông bỏ khúc mắc.
Hắn không phải tha thứ cho những người đó, chỉ là buông xuống không giữ lại để nặng lòng, hiện tại thứ quan trọng duy nhất trong lòng hắn chính là thê tử cùng hài tử.
Hàn Mẫn nói: “Ta sợ ta không thể làm phụ thân tốt được.”
Cố Minh Châu đáp: “Không sao, ta cũng lần đầu làm mẫu thân, nó cũng là lần đầu làm hài tử, chúng ta có thể học.”
Hàn Mẫn bật cười: “Được.”
“Đúng rồi, chàng có chọn được cái tên tốt cho hài tử không?”
“Chọn được, tên một chữ Chiêu, Nhật Nguyệt Chiêu Chiêu, nàng cảm thấy thế nào?”
Chiêu: Sáng sủa, sáng tỏ, tỏa sáng
“Rất hay!”
“Ừm, vậy từ giờ nó là Chiêu nhi của chúng ta.”
Ngoại trừ Cố Minh Châu, nó cũng là ánh sáng của cuộc đời hắn..