"Y vẫn luôn coi mình như một vị lãng khách trôi dạt giữa trần thế này, một mình đến, cũng một mình đi."
Linh Sơn (nhất)
Thích Ẩn vừa dứt lời, dưới chân bỗng nhiên hẫng một cái, mặt đất hoàn toàn sụp đổ.
Thích Ẩn dốc hết sức lực ôm chặt Phù Lam, mèo đen bị ép giữa hai bộ ngực của bọn họ đến mức biến dạng, kêu lên thảm thiết sau đó cả ba cùng rơi xuống bóng tối vô tận.
Tảng đá lớn rơi xuống lướt qua, Phù Lam mở kết giới ngăn chặn những khối đá vỡ vụn đang bay về phía họ.
Thích Ẩn cố gắng ngự kiếm, bên dưới là một loạt các dốc đứng và đường hầm, bọn họ lăn lông lốc xuống như cái bánh xe.
Kiếm Quy Muội không thi triển được, mũi kiếm xẹt qua vách đá lạnh cứng rắn kêu ken két, đồng thời bắn ra những tia lửa chói mắt.
Sườn dốc này tưởng như không có điểm cuối vậy, giống hệt rơi xuống sâu trong lòng đất.
Kết giới nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện, Thích Ẩn ôm chặt Phù Lam trong ngực, mèo đen bị đè ở bên trong không thở nổi.
Trước mắt tối om, hắn không khỏi lo lắng cho bọn tiểu sư thúc.
Nữ La là yêu quái, tuy là phụ nữ nhưng còn da dày thịt béo hơn cả đàn ông, hẳn là có thể chuyển nguy thành an.
Tiểu sư thúc chắc chắn sẽ bảo vệ Vân Tri, cũng không cần phải lo lắng quá.
Chỉ là mấy người Ngu Lâm Tiên không rõ đạo hạnh ra sao kia chẳng biết sẽ thế nào.
Không biết đã lăn được bao lâu, càng xuống dưới càng nóng bức, ngay cả vách đá ở phía sau cũng có hơi nóng, tựa như bọn họ đang lăn lộn trong một cái nồi hơi vậy.
Lại là một cú ngoặt, Phù Lam đột ngột bắt lấy vách đá, lực tay của y thật kinh người, mười ngón tay đã chọc ra mười lỗ sâu hoắm trên tường đá.
Hai người ôm nhau treo lủng lẳng trên vách đá.
Phù Lam thả tiểu ngư ra, quầng sáng nhàn nhạt màu xanh lá lập lòe trong bóng tối, dần dần chiếu sáng xung quanh bọn họ, tức thì bọn họ hít một hơi thật sâu.
Chỗ bọn họ đang bấu víu không phải là vách đá mà là một pho tượng thần khổng lồ.
Mười ngón tay của Phù Lam đang cắm vào má trái của tượng thần, bên cạnh bọn họ là chiếc mũi cao thẳng, dưới chân là vực sâu vạn trượng.
Xung quanh pho tượng là những sợi xích đen to cỡ miệng chén, nối với bốn bức vách đá ở bốn phía.
Dưới chân tượng thần, dòng sông dung nham đang sôi sùng sục rồi trào lên khỏi nền đất, thỉnh thoảng tỏa ra những tia lửa chói mắt.
Nó soi sáng vực sâu đen nhánh, Thích Ẩn nhìn thấy hàng ngàn pho tượng đen đầu người mình rắn đang quỳ giữa lòng sông dung nham thành kính cúi người, với một loạt đầu người đen nghìn nghịt.
Tất cả pho tượng thần vu đều đang dập đầu bái lạy trước vị thần linh cao lớn này, bọn họ phủ phục dưới chân thần, hèn mọn tựa những hạt bụi nhỏ nhoi.
Hóa ra Linh Sơn là một ngọn núi lửa, nó bị băng tuyết bao trùm, an giấc ngàn thu nhưng dung nham vẫn đang sôi trào trong lòng nó.
Bọn họ quên cả hít thở, không ai dám lên tiếng, như thể sợ rằng sẽ mạo phạm vị thần linh thượng cổ này, tuy rằng Phù Lam đã chọt mười cái lỗ trên mặt người ta.
Mèo đen nhảy lên vai tượng thần Phục Hy, sau đó là Thích Ẩn rồi đến Phù Lam.
Hai người một mèo ngồi trên vai Phục Hy kiểm tra tình hình chung quanh.
Tượng thần được đúc hoàn toàn bằng đá đen không rõ tên, toàn thân đen nhánh, loại đá đen này sẽ không bị dung nham nung chảy thành nước, vô cùng kỳ lạ.
Trên vách đá toàn là lỗ thủng, chi chít lớn nhỏ không đồng đều, bọn họ đúng là lăn ra từ mấy cái lỗ thủng này.
Đoán có lẽ tình huống của Vân Tri cũng không khác mấy, Thích Ẩn bèn móc kính lưu ly ra thấp giọng gọi tên Vân Tri.
Vài tức trôi qua, cuối cùng Vân Tri cũng đáp lại, thằng nhãi này rơi còn sâu hơn bọn họ, cách dung nham rất gần.
Thích Ẩn thấy hắn đã cởi quần áo, chỉ còn lại một cái quần cộc bằng tơ lụa.
Thích Ẩn hỏi tiểu sư thúc đâu, Vân Tri nhích kính lưu ly, trong kính lộ ra hình ảnh của Thích Linh Xu, tên kia vẫn cẩn thận như trước, y phục ba lớp hoàn toàn chỉnh tề.
Chỉ là phát quan đã bị rớt, mái tóc đen dài thẳng tắp buông xuống.
"Không thấy Nữ La, đám họ Ngu kia cũng không thấy nốt." Vân Tri nói, "Ở đây nóng bỏ mẹ, các ngươi đừng có đi đâu đó, bọn ta lên đó hội hợp với các ngươi."
"Vân Tri, mặc quần áo vào." Thích Linh Xu ở phía sau nói.
"Không đâu," Vân Tri lau mồ hôi, "Ta có thu tiền ngươi đâu, cho ngươi xem miễn phí chẳng phải rất tốt à?"
Thích Linh Xu: "..."
"Đi theo tiểu ngư đi." Phù Lam nói.
"Vẫn là Ngốc Tử đáng tin cậy," Vân Tri cười, tiện đà thu liễm thần sắc lại, "Hắc Tử, ban nãy ta vừa thử, trận pháp truyền tống thiết lập dọc đường đã mất hiệu lực, không liên hệ với đệ tử Chung Cổ Sơn bên ngoài được.
Mức độ của trận sụp lở vừa rồi tuy có thể khiến tuyết lở và làm sập hang động, nhưng trận pháp Ngu Lâm Tiên dựng có kết giới, trận truyền tống bên ngoài khe nứt băng cũng rất an toàn, đáng lẽ không dễ bị đập hỏng như vậy mới phải."
Thích Ẩn trầm ngâm: "Lên trước rồi tính."
Cất kính lưu ly vào, hắn quay đầu lại thì thấy Phù Lam đang ngồi xổm ở rìa bả vai tượng thần, dùng tay sờ lõ thủng bên cạnh.
"Sao thế?"
"Có dấu vết mở bằng khí cụ, những cái lỗ này là do người tu sửa." Phù Lam nói.
Thích Ẩn sửng sốt, bèn ngẩng đầu nhìn những hang động thông nối với bốn phía kia, nói: "Chẳng lẽ đã từng có người đến đây trước cả chúng ta ư?"
"Có lẽ là người xưa khai thác quặng," mèo đen nói, "Đại thần Phục Hy là thần thiên dùng lửa, tín đồ của lão rất am hiểu tinh luyện binh khí.
Thời thượng cổ, binh khí tốt nhất khắp bốn bể đều xuất phát từ thần điện Phục Hy."
"Đúng thế, nhãi con," Bạch Lộc lười nhác trôi lềnh bềnh trong tâm hải Thích Ẩn, "Đao Thập Tự vàng của tiểu gia là đúc ở thần điện Phục Hy, trước khi trận chiến Trời Phạt xảy ra, thần điện các nơi sẽ trao đổi với nhau, sứ thần của bọn họ đến thăm Ba Sơn, dâng đao Thập Tự vàng này lên cho tiểu gia.
Sau khi ta chết, nhóm thần vu của ta đã chôn chúng nó cùng với ta."
Dung nham thỉnh thoảng phun trào lên trên, bọn Vân Tri không thể trực tiếp ngự kiếm bay lên được, bèn leo lên rồi lại leo xuống trong mấy cái hang động, tốc độ thực sự rất chậm.
Dung nham đỏ vàng sôi trào, những pho tượng thần vu được chiếu sáng tựa như lốp sắt lúc chớp lúc tắt.
Thích Ẩn ngồi xuống cạnh Phù Lam, Phù Lam vẫn cúi mặt không động đậy, lại ngẩn người.
Thích Ẩn nói: "Đầu nhỏ của huynh đang nghĩ gì đó?"
"Ta đang nghĩ," Phù Lam cụp mi, giữa ánh lửa lay động của dung nham, lông mi của y gần như trong suốt, "Vì sao ngươi lại thích ta?"
Thích Ẩn sửng sốt.
"Ta là một kẻ tha hương, thiên hạ không có đồng tộc của ta, ta không có cha mẹ, không có người thân bạn bè, không có lai lịch, cũng không biết sau này mình sẽ đi đâu về đâu." Phù Lam nhẹ giọng nói, "Ngươi nói ta đến thần tích là vì tìm kiếm thân thế của ta, chỉ đúng một nửa thôi, ta chỉ là vì không có chuyện gì khác để làm.
Nhưng mỗi khi ta tới gần thần tích, sẽ có âm thanh liên tục thì thầm bên tai ta, đuổi ta đi.
Sau đó ta mới biết, đó là thần linh đang ẩn mình trong cõi u tối.
Thích Ẩn, ngay cả thần cũng không thích ta, vì sao ngươi lại thích ta?"
"Huynh biết cả rồi..." Thích Ẩn khiếp sợ lẩm bẩm.
Phù Lam này còn mạnh hơn cả Phù Lam của năm trăm năm sau, vậy mà huynh ấy lại có thể phân biệt được lời thì thầm của thần.
Thích Ẩn chần chừ hỏi: "Ca, năm nay đạo hạnh của huynh bao nhiêu rồi?"
Phù Lam bình tĩnh đáp: "Năm mươi năm."
Ai ai cũng nghĩ có thể lừa xoay mòng mòng cái tên thoạt nhìn ngáo ngơ này.
Hóa ra y đã sớm nhìn thấu lời nói dối của Thích Ẩn, chỉ là im lặng không nói ra.
Thích Ẩn chăm chú nhìn sườn mặt điềm tĩnh của y, nhớ đến cái hôm trong hang động thạch nhũ ở gương trăng Ba Sơn, y cũng từng nói những lời như thế.
Kẻ tha hương.
Y vẫn luôn coi mình như một vị lãng khách trôi dạt giữa trần thế này, một mình đến, cũng một mình đi.
Mà Phù Lam này đã lưu lạc ở trần thế những năm mươi năm.
"Xin lỗi, ca à." Thích Ẩn chán nản gục đầu xuống, mèo đen cũng thất vọng thở dài.
Một người một mèo cúi đầu hệt như hai đứa trẻ mắc lỗi.
Hắn nói: "Ta chỉ sợ huynh không tin.
Chúng ta đến từ năm trăm năm sau, là thần nữ Bạch Vu ở Vân Mộng đưa chúng ta đến đây.
Trên đời này có một thần vu tên là Vu Úc Ly, hắn dùng Đại Xuân Nghìn Tuổi ở Ba Sơn tạo ra huynh, cho huynh năng lực có thể trọng sinh liên tục.
Nhưng hắn làm tổn thương thần hồn của huynh, khiến huynh không thể giữ lại ký ức trong quá khứ.
Năm trăm năm sau, huynh sẽ trải qua một đại họa và bị kẻ xấu giết chết.
Ta không biết huynh sống lại ở đâu và vào thời điểm nào.
Chúng ta đến nơi này là vì để tìm ra bí thuật trường sinh trong thần điện Phục Hy, tìm được manh mối sẽ quay về tương lai tìm huynh."
Vẻ mặt của Phù Lam không rõ vui buồn, chỉ lẳng lặng lắng nghe hắn nói.
"Những gì ta vừa nói tưởng chừng như là nói dối, đúng không?" Thích Ẩn cười tự giễu, "Nhưng ca à, huynh phải nhớ kỹ điều này, huynh không phải kẻ tha hương gì sất.
Huynh chỉ là kém may mắn một xíu, cứ đụng phải những tên xấu xa đáng ghét.
Năm trăm năm sau, lúc huynh mười hai tuổi sẽ gặp được một người phụ nữ rất xinh đẹp ở Ô Giang, người tên là Mạnh Phù Nương, người đó sẽ trở thành mẹ của huynh, con trai Chó Con của người sẽ trở thành đệ đệ huynh.
Huynh còn gặp được một con mèo già khù thích ăn thịt kho tàu ở bờ sông Gia Lăng của Nam Cương, tiền của huynh lúc nào cũng sẽ bị nó tiêu hết.
Huynh sẽ cùng Chó Con và Miêu gia đến Phượng Hoàn Sơn tu đạo, ở trại Đại Vương nơi Hoành Sơn nuôi gà con vịt con.
Ca à, ta không hề nói dối, chúng ta là người thân nhất của nhau trên cõi đời này."
Mèo đen nhào vào lòng Phù Lam khóc oe oe, "Tên ngốc, ngươi không được chối bỏ chúng ta!"
Thích Ẩn rơi nước mắt nhìn y cười, "Huynh tin không?"
Dung nham chảy xiết, ánh lửa bập bùng trong đôi mắt của Phù Lam hệt như một đóa hoa mỹ lệ nở rộ.
Đây là đôi mắt xinh đẹp nhất mà Thích Ẩn từng gặp qua, đen láy trầm tĩnh và luôn lặng lẽ như thế.
Thời gian như thể ngừng trôi trong đôi đồng tử đen như mực của y, vĩnh viễn không chảy.
Y cất lời, âm thanh thong thả nhưng lại rất rõ ràng.
"Ta tin."
Kính lưu ly bỗng sáng lên, âm thanh bỉ ổi của Vân Tri từ bên trong truyền ra, "Tuy chuyện cũ của các ngươi thật sự rất cảm động, khiến nước mắt của ta và tiểu sư thúc lê dài ba vạn trượng.
Nhưng ta đề nghị các ngươi mau tìm một chỗ trốn đi, có thứ gì đó đang tiến về phía chúng ta."
Thích Ẩn khuếch đại sáu giác quan lên, hắn nghe thấy có rất nhiều tiếng tim đập từ bốn phương tám hướng đang áp sát khu vực này, tiếng tim đập kia vô cùng trầm ổn, càng lúc càng nhiều, phân tán khắp nơi, tựa như từng đốm lửa nhỏ cháy bừng lên trong đêm tối.
Thích Ẩn thấp giọng hỏi: "Thứ gì vậy?"
"Không rõ lắm, chúng ta chỉ thấy một đám bóng, trông rất kì dị, nhìn sao cũng không giống con người." Vân Tri nói.
Thích Ẩn nhanh chóng theo Phù Lam chui vào lỗ tai của tượng thần Phục Hy, Phù Lam thu hồi tất cả tiểu ngư lại, thần thức thả bên ngoài rất dễ bị đối phương phát hiện, y chỉ để lại một con tiểu ngư nấp ở gần vành tai tượng thần.
Vân Tri ở bên kia không lên tiếng, có lẽ là đi trốn rồi.
Thích Ẩn đội mũ choàng lên, ghé vào ống tai của tượng thần Phục Hy, chỉ để lộ một đôi mắt để quan sát những hang động trên vách đá.
Từ sâu trong một hang động ở phía trước truyền ra âm thanh cọ xát dinh dính, tựa như có thứ gì đó đang bò sát mặt đất đi tới, sau đó bốn phương tám hướng đồng loạt vang lên âm thanh này, nghe mà ê cả răng.
Thích Ẩn bỗng dưng hiểu ra rằng những hang động này không phải dùng để đào quặng, mà là đường đi.
Rốt cuộc là thứ gì mà có thể sinh sống dưới lòng đất chật hẹp và tăm tối thế này vậy?
Một âm thanh tim đập xuất hiện phía xéo trên đỉnh đầu, Thích Ẩn ngẩng đầu lên, khuếch đại thị lực đến cực hạn, con ngươi màu xám bạc đột nhiên co rụt lại.
Một cái bóng lặng lẽ xuất hiện ở nơi sâu trong hang động kia.
Bóng dáng đó chậm rãi ló ra khỏi cửa động, nửa thân trên là người, nửa thân dưới là rắn, uốn éo trông quỷ dị vô cùng.
Thích Ẩn nhìn thấy mặt nó, đó là một khuôn mặt cực kỳ tái nhợt và cứng ngắc, không hề có lấy một cảm xúc, trông như người giấy được vẽ ra.
Khuôn mặt đó vô cùng quen thuộc, hai mắt Thích Ẩn nhất thời mở to.
"Lão Bạch, ngươi thấy không?" Trong lòng Thích Ẩn điên cuồng gọi Bạch Lộc.
Bạch Lộc mất kiên nhẫn mở mắt ra, "Gì vậy gì vậy, gọi tang à!"
"Đó là..." Thích Ẩn nhìn chằm chằm con quái vật kia, gần như không thốt nên lời, "Đó là Phục Hy!"
Gương mặt của người rắn kia giống Phục Hy được vẽ trên bích họa y như đúc.
———
Tác giả có lời muốn nói:
Ngốc Lam là một người đàn ông già cóng khú đế!
Muốn hoàn quá *che mặt*