Dựa theo địa chỉ mà Vu Úc Ly đưa, bọn họ bay thẳng về phía tây nam, hắn có nghe qua núi Thương Lộ, có lẽ là gần biên giới Tỏa Dương, nơi giáp ranh giữa nhân gian và Nam Cương. Bọn họ bay qua những căn thành hoang tàn đổ nát, dưới chân là màn sương mù xám xịt, bao phủ khắp núi non. Dòng sông Tương Thủy màu xanh trắng uốn khúc từ cao nguyên phía tây đổ xuống dãy núi sương mù không để lại dấu vết gì. Sương mù này thật kỳ quái, Thích Ẩn không dám ngự kiếm xuôi theo. Đúng lúc này, một vài chiếc đèn lồng đỏ thẫm từ sương mù bay ra, nối thành hai hàng chạy dài về phía sương mù, tựa như đang dẫn lối cho bọn họ.
Thích Ẩn hạ kiếm, theo đèn lồng bay vào bên trong, trong màn sương mù có vô số bướm đêm sặc sỡ cùng với xác sống mặc bộ giáp nặng nề, lặng thầm trông như một pho tượng. Thích Ẩn, Phù Lam và mèo đen đi ngang qua người bọn chúng, cái đầu đội mũ sắt của chúng chỉ ngước đôi mắt vẩn đục lên nhìn, sau đó cúi gằm im lặng như cũ. Thích Ẩn ôm Phù Lam và mèo đen lặng lẽ đi vào sâu trong sương mù. Men theo dòng sông Tương Thủy chảy róc rách đi ngược lên trên, không biết đã bay bao lâu, trước mắt là một khoảng không rộng mở. Sương mù tiêu tán, trước mặt là con đường sỏi đá cùng với những bậc thêm núi bằng đá xanh uốn khúc trải dài lên phía trên, hai bên là những gian nhà tranh vách đất và những căn trúc lâu tinh xảo, xung quanh đều có hàng rào bằng tre, mái ngói xanh đen treo đầy những xâu ớt và tỏi bên dưới, còn có cả những chiếc đèn lồng lớn làm bằng giấy dai.
Có rất nhiều phụ nữ đang giặt đồ, thấy bọn họ xuất hiện thì ngơ ngác cầm chày giặt đồ đứng nhìn bọn họ. Bên con đường sỏi đá, một đứa bé ở truồng đang đi tiểu thấy bọn họ thì hét lên một tiếng, chưa kịp mặc quần vào đã xách dây quần chạy bịch bịch đi mất.
Trên bậc thềm núi cao nhất, một pho tượng thần Bạch Lộc khổng lồ đang đứng sừng sững với vẻ trang nghiêm.
“Ngươi… Các ngươi là ai? Làm sao mà vào đây được?” Một người phụ nữ đầu quấn khăn hoa lấy hết can đảm để hỏi, còn cầm cái cuốc đặt ở ven tường lên.
“…” Thích Ẩn cho rằng mình đang nằm mơ, bên ngoài toàn là xác sống, thành trấn hoang vu, không một mống người, sao nơi này lại có một thôn nhỏ? Đưa mắt nhìn quanh, nhà tranh trúc lâu khói bếp lượn lờ, mấy chú cá nhỏ bơi qua bơi lại dưới dòng suối nhỏ xanh biếc, rất nhiều thím vốn đang bóc đậu giờ tập trung lại đây, nhìn bọn họ với ánh mắt tò mò.
Hết thảy đều bình yên, không có tiếng khóc bi thương, cũng không có sự chết chóc, tựa như chốn đào nguyên trong mơ vậy.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Ảo giác sao? Thích Ẩn cau mày.
“Tiểu Ẩn, hơi thở của bọn họ giống ta.” Phù Lam khẽ nói.
Thích Ẩn sửng sốt, bỗng nhiên phát hiện hơi thở của những người phụ nữ này quả thực cực kỳ giống với Phù Lam. Chẳng lẽ đây là những người do Vu Úc Ly tạo ra sao? Càng kì dị hơn là phụ nữ nơi này không hề có tiếng tim đập.
“Mùi gỗ, giống với mùi cánh tay của tiểu tặc Vân Tri,” mèo đen ngửi ngửi, “Phụ nữ nơi này đều là người cơ quan.”
Gần như chỉ trong phút chốc, Thích Ẩn bỗng dưng hiểu ra điều gì đó, trong lòng bỗng nhói lên một cái, trái tim hắn thắt chặt lại.
Đó là Bạch Lộc đang đau thương trong tâm hải vô biên của hắn.
Bọn họ biết đây là nơi nào, thần vu quật cường cố chấp đã hủy diệt Nam Cương và nhân gian kia tạo ra màn sương mù và đàn xác sống khoác giáp để ngăn cách chốn đào nguyên này.
“Tất cả mọi người đều bình đẳng, đất đai chia đều cho mọi người.”
Nơi đây là Nguyệt Nha cốc, là chấp niệm ba nghìn năm của hắn.
“Ca ca đầu bạc!” Phía trên thềm núi có một âm thanh giòn tan vọng xuống, Thích Ẩn ngẩng đầu lên thì thấy một cô bé để tóc bím. Nom dáng vẻ chừng mười hai mười ba tuổi, một đám trẻ con vây quanh nó, trong đó còn có cả bé trai ở truồng vừa chạy trốn ban nãy. Bé gái cất giọng hỏi: “Ca ca, huynh tên Thích Ẩn sao?”
“Là ta.” Thích Ẩn nói.
Ánh mắt bọn nhỏ sáng lên, sau đó nhảy lên như những con bươm bướm vỗ cánh, hô lớn: “A Ly đại nhân ơi khách tới rồi!”
Bé gái kéo vạt áo của hắn, muốn bọn họ đi theo nó. Bọn nhỏ xốc ống tay áo hắn lên, còn chui vào vạt áo của hắn, nói: “Thần đâu ạ! A Ly đại nhân nói thần ở cùng với huynh, ngài ấy đâu rồi ạ!”
Mèo đen buộc phải nhảy lên đầu Thích Ẩn ngồi, nó nhe răng trợn mắt hầm hè mấy đứa trẻ loi nhoi như bọ chét, “Tránh ra, cách xa lão phu một chút!”
Bọn nhỏ trừng mắt: “Mèo nhỏ biết nói chuyện!”
Có một đứa bé thò lò mũi xanh giật nhẹ ống tay áo của Thích Ẩn, sợ sệt hỏi: “Ca ca, đệ có thể sờ mèo của huynh không?”
Mèo đen không chịu cho đám nhóc này sờ, may mà bé gái kia giải cứu bọn họ, hung dữ nói với mấy đứa trẻ đó: “Không được vô lễ với khách của A Ly đại nhân!”
Cuối cùng bọn nhỏ cũng chịu ngoan ngoãn, Thích Ẩn ôm Phù Lam đi theo bé gái kia. Thỉnh thoảng nó sẽ trò chuyện với hắn, còn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phù Lam trong lòng Thích Ẩn.
“Đệ đệ mấy tuổi rồi? Biết chữ chưa? Tên là gì đó?”
Nó thật sự coi Phù Lam là trẻ con, còn móc kẹo trong túi ra cho Phù Lam nữa.
Dọc đường đi thấy toàn là khói bếp, ruộng lúa, thôn phụ và trẻ con, cây khô hoa dại, đàn gà con ríu ra ríu rít, còn có cả chó mèo chạy lung tung. Nơi đây quả thực là thế ngoại đào nguyên, tiếng nói cười của con người hòa với âm thanh chó sủa mèo kêu mang lại cho người ta cảm giác an tường và bình yên lạ kỳ. Bé gái nọ dẫn Thích Ẩn đến bờ ruộng, chỉ về phía xa và nói: “Huynh đi dọc theo con đường này về phía trước, cỡ một nén nhang nữa sẽ thấy một biển hoa thật lớn, lúc huynh thấy sương mù ăn thịt người là không lâu nữa sẽ đến. A Ly đại nhân đang chờ huynh ở đó.”
Thích Ẩn cảm ơn nó, vừa định rời đi thì bé gái ngăn hắn lại, nói: “A Ly đại nhân nói chỉ cho một mình huynh đi thôi, huynh để đệ đệ và mèo nhỏ lại cho muội, muội sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ.”
“Huynh ấy sợ người lạ, phải đi theo ta mới được.” Thích Ẩn dịu dàng từ chối khéo.
Bé gái chỉ chỉ vào thôn, nói: “Muội tên A Cửu, nhà thứ hai bên trái cửa thôn, trước cửa có trồng cây liễu. Huynh không cần lo là không tìm thấy muội đâu, bọn muội sẽ chăm sóc đệ đệ và mèo nhỏ cẩn thận mà.”
Bọn nhỏ nhao nhao vỗ ngực cam đoan.
Thích Ẩn thả Phù Lam xuống, sờ sờ cái đầu bù xù của Phù Lam. Thật ra để ca hắn ở lại đây cũng tốt, ca hắn còn quá nhỏ, tay nhân nhỏ xíu như vậy, đi đường còn rất tốt sức, đừng nói chi là đánh nhau với Vu Úc Ly. Hắn nhỏ giọng nói: “Ca, huynh ở đây chờ ta nhé. Để bọn nhỏ đưa huynh đi chơi một chút, có lẽ còn chưa đến trưa là ta về rồi đó.”
Phù Lam chậm rãi buông tay ra, nói: “Tiểu Ẩn, nếu đệ đi trước, nhất định phải đi chậm một chút.”
Thích Ẩn sửng sốt, bất đắc dĩ cười cười: “Được.”
Hắn đứng dậy, cõng đao Trảm Cốt và Quy Muội lên, trên eo đeo túi đao vàng rồi dần dần biến mất nơi cuối đường. Cuối cùng hắn quay đầu lại nhìn Phù Lam một cái, Phù Lam vẫn đứng đó, bên cạnh là mèo đen mập lùn đang ngồi xổm, một người một mèo cùng nhau dõi theo hắn đi xa. Người thiếu niên kia trước giờ đều ăn nói vụng về, y sẽ không nói, nhưng Thích Ẩn biết, y đang lặng lẽ nói với Thích Ẩn rằng:
Nếu đệ đi trước, nhất định phải đi chậm một chút.
Chờ ta.
Đi được thời gian cỡ một nhén nhang, Thích Ẩn thấy sương mù trắng xám vắt ngang qua đỉnh núi. Màn sương này vây quanh Nguyệt Nha cốc, không ai có thể tiến vào, cũng không người nào có thể ra ngoài được. Bên dưới sương mù, hoa Phù Lam sinh trưởng trong lặng thầm, trải dài thành một biển trắng xóa nhìn không thấy điểm cuối. Dưới mảnh đất này, vô số tiếng tim đang đập rất chậm và đều, cùng với vô số hình hài phụ nữ và trẻ con đang dần dần thành hình. Thân xác của Vu Úc Ly có lẽ là một trong số đó, nằm sâu dưới đất, trong một góc tối.
Không sai, chính là nơi này, Thích Ẩn thầm nghĩ. Gió nhẹ lướt qua, vô số cánh hoa nhung thổi tới phớt qua gò má và mái đầu bạc trắng của hắn, âm thanh sột soạt khẽ vang lên. Hắn lẳng lặng lắng nghe, trong lòng bình yên vô cùng. Hắn bước đến bên cạnh Vu Úc Ly, cùng hắn ta nhìn bụi hoa bay đầy trời như tuyết.
Vu Úc Ly vươn ngón tay nhợt nhạt tiếp một đóa hoa Phù Lam đang biến thành tro bụi, “Ta dành mấy trăm năm để xây dựng Nguyệt Nha cốc, cải tạo đất đai nơi này để chúng nó phù hợp cho hoa thần sinh trưởng. Chiêu mộ nhân thủ, xây ruộng làm đường, dựng nhà tranh và trúc lâu, còn cả tượng thần Bạch Lộc kia nữa. Ta đến biển sao Vong Xuyên bắt hồn phách rồi đưa vào những con rối mà ta chế tạo ra. Một con không thành thì tạo con thứ hai, con thứ hai không thành thì tạo con thứ ba. Ta tước chín nghìn ba trăm con rối gỗ, cuối cùng cũng đưa con dân của ta đến nhân thế. Khi thần ta trở về, người sẽ thấy mảnh đất bình yên này không hề có giết chóc, cũng không có chiến tranh, sẽ không bao giờ có hiến tế chôn sống, cũng không bao giờ có máu tươi vẩy lên tượng thần, càng sẽ không có đất đai cằn cỗi khắp nơi là tiếng ai oán ngất trời.
Những kẻ cản đường chúng ta đều đã chết, dù là thần linh trên trời hay là đám phàm linh lừa gạt, bọn chúng đã trở thành thi hài mục rữa, dần dần tan biến theo tro bụi của quá khứ. Chỉ mình ta mở ra một cõi riêng, tạo nên Nguyệt Nha cốc vĩnh hằng.” Vu Úc Ly nhìn ra biển hoa xa xa, mỉm cười nói: “Tiểu Ẩn, thần của ta có thích nơi này không?”
“Những đứa trẻ và mấy người phụ nữ đó có biết bí mật dưới biển hoa không?” Thích Ẩn hỏi.
“Hà tất cho bọn họ biết làm gì?” Vu Úc Ly nói, “Ta cho bọn họ ký ức và thân phận, dạy bọn họ dệt vải và việc đồng áng, mặt trời mọc thì bọn họ thức dậy làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, không cần lo nghĩ, không cần ưu sầu.”
“Ở đây chỉ có trẻ con, ngươi làm cách nào được như thế?”
“Cứ cách mười lăm năm, hồn phách của tất cả những đứa trẻ ở đây sẽ quay về biển hoa, nhập vào một thân xác mới.” Vu Úc Ly thong thả nói, “Đến lúc đó ta sẽ xác lập lại ký ức của thôn dân trong cơ quan, bọn họ sẽ cho rằng mình là những quả phụ lánh khỏi chiến tranh, ôm con của mình bắt đầu lại một cuộc sống mới.”
Thích Ẩn hiểu ra, nói: “Thân xác đầu tiên được hoa thần tạo ra chỉ mới vài tuổi, và tuổi bắt đầu của mỗi lần trọng sinh cũng chỉ là vài tuổi? Cho nên trẻ con nơi này mới có độ tuổi khác nhau.”
“Không sai. Bọn chúng giống với thần ta, vĩnh viễn sẽ không lớn lên.” Vu Úc Ly gật đầu cười, con bướm vờn quanh đầu ngón tay gần như trong suốt của hắn, “Tiểu Ẩn, ngươi hỏi thần của ta xem, liệu người có hồi tâm chuyển ý không?”
Gió núi luyến lưu thổi qua khiến cả người Thích Ẩn lạnh lẽo. Bụi hoa rơi xuống tóc mai và đôi mày của hắn, mái đầu bạc rực rỡ của hắn dường như lại sáng hơn đôi chút. Thích Ẩn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngươi có từng nghe qua Mộng Mô chưa? Phương tây có Mộng Mô, dệt mộng bẫy người. Trước kia lúc còn ở Phượng Hoàn, ta từng gặp một con, suýt nữa đã không thoát ra được. Cảnh trong mơ nhìn như thật vậy, mọi người đối xử với ta rất tốt, cô nương xinh đẹp muốn gả cho ta, công tử nhà người khác đố kị với ta. Còn có ca ta nữa, huynh ấy thật sự trở thành ca ca của ta. Nhưng mà…” Thích Ẩn buồn bã nói, “Dù sao cũng là giả.”
“Ồ?” Nụ cười của Vu Úc Ly vẫn không thay đổi.
Hai tay Thích Ẩn vươn ra sau lưng, dùng tốc độ cực chậm rút đao Trảm Cốt và kiếm Quy Muội ra, ánh đao kiếm lạnh lẽo ánh lên gò má hắn, chiếu rọi hai tròng mắt màu xám bạc hờ hững của hắn. Hắn vừa rút đao vừa nói: “Nhưng thật lòng mà nói thì ta không quan tâm nó có phải là sự thật hay không. Một đời người biết bao mệt mỏi, hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất. Ta cũng hiểu cho ngươi, đàn ông mà, đều có ý chí như vậy. Chỉ cần vợ mình vui vẻ thì chuyện nổ cả thế giới này thành pháo hoa trao cho người ta ta cũng dám làm nữa. Giữa gió lửa mãnh liệt ca ta quay đầu lại mỉm cười với ta, xương cốt ta chắc chắn sẽ nát vụn. Huống hồ ngươi và lão Bạch từng có cùng một khát vọng, bình đẳng dân sinh, chia đều đất đai, cứu rỗi sinh linh gì gì đó… so với ta thì mẹ nó đúng là quá vĩ đại. Đáng tiếc, lão Bạch nói là cậu ấy không vui, cậu ấy rất đau khổ.”
Thích Ẩn cúi đầu lặp lại: “Sư thúc, cậu ấy rất đau khổ.”
Nụ cười của Vu Úc Ly dần dần biến mất, hắn cô đơn đứng giữa bụi hoa rơi đầy trời, khuôn mặt đẹp đẽ không có biểu cảm gì.
“Vấn đề cuối cùng,” Thích Ẩn hỏi, “Có dừng lại không?”
Luồng khí lượn lờ như long xà dâng lên quanh người Vu Úc Ly.
Thích Ẩn bất đắc dĩ nhếch miệng: “Quả nhiên vẫn phải đánh nhỉ…”
Tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm, hắn tựa như một con chim ưng thả người lao vào cuồng phong.