Ngu Linh Tê khẽ nhướng đôi mắt hạnh nhân lên, phản chiếu cả nước sông mùa xuân, hàng lông mi nhiễm nét mực như câu hồn người khác.
Đầu ngón tay quấn quanh mái tóc đen của Ninh Ân, nàng cảm thấy hình như mình bị trúng tà.
Cho đến khi đôi mắt sâu thẳm như băng đen của Ninh Ân, trong lòng nàng ong một tiếng, như thể hồi phục lại tinh thần, nàng chậm rãi buông tay xuống.
Lọn tóc lướt qua kẽ tay nàng, vừa trơn vừa ngứa như lông vũ.
“Tiểu thư mới nãy,”
Ninh Ân vẫn duy trì tư thế cầm đồ chặn giấy trong tay, suy nghĩ từ ngữ một chút rồi chậm rãi hỏi: “Là đang tán tỉnh ta à?”
Gió thổi làm nhăn hồ nước, dải lụa mỏng của nhà thủy tạ lay động, Ngu Linh Tê cảm giác cái nóng oi bức lại bùng cháy, đến cả vành tai cũng không khỏi đỏ lên.
Thật khó cho một người lạnh lùng như hắn, thế nhưng lại hiểu được hai chữ “tán tỉnh”.
“Lòng yêu cái đẹp, mọi người đều có, cầm lòng không được mà khen ngợi thôi.”
Ngu Linh Tê cũng không biết bản thân đang nói bậy cái gì, nàng rũ mắt xuống có hơi không tự nhiên, đơn giản cầm bút và mực rồi nàng đứng dậy nói: “Ta đi đổi bút.”
Dứt lời, không hề nhìn vẻ mặt của Ninh Ân đã ôm giấy Tuyên Thành vội vàng rời đi.
Ninh Ân ngồi dậy, nhìn về hướng vạt áo của Ngu Linh Tê biến mất.
Hắn hơi bất mãn, trêu chọc xong rồi chạy là có ý gì?
Hắn đứng ở trong nhà tạ thủy một lúc lâu, giơ tay lên vân vê lọn tóc đen bị rối tung, hồi lâu sau khi nhớ lại, sắc đen trong đôi mắt hiện lên tia hứng thú mờ nhạt.
Đã là đẹp, thì tại sao không sờ nó lâu một chút?
Hắn phát ra một tiếng “chậc” rất nhẹ, đôi giày da bước qua cây bút gãy ở trên mặt đất, trong tiếng vỡ vụn yếu ớt của ngọc bích, tâm tình hắn rất tốt mà khoanh tay rời đi.
Nơi chỗ ngoặt hoa uyển không nhìn thấy, Ngu Linh Tê ngừng bước, dựa nhẹ vào tường.
Một tay nàng ôm xoa giấy Tuyên Thành bị nhàu nát, nét mực chưa khô nhòe thành một vệt tròn trong ngực nàng, một tay đặt ở gương mặt hơi nóng để hạ nhiệt.
Mới vừa rồi là sao vậy?
Ngu Linh Tê thật sự khó hiểu, tại sao khi đầu óc nóng lên, lại nói với Ninh Ân những lời ngả ngớn như vậy?
Chẳng lẽ là do kiếp trước lấy sắc thờ người, để lại những thói quen xấu?
Mây che lấp cả mặt trời, làn gió cuối xuân mát nhẹ, lại như cũ không thổi tan được cái nóng kéo dài.
……
Vào ngày mồng tám tháng tư, lễ tắm Phật, cửa chùa trong thành mở rộng, tụng kinh và bố thí đều phi thường náo nhiệt.
Ở triều đại thờ Phật này, mỗi lễ tắm Phật, những hộ nhà cao cửa rộng đều sẽ nấu muối đậu và nước đường, rồi phân phát cho người qua đường hưởng phúc.
Sắc trời âm trầm, nóng nực một cách kỳ lạ.
Ngu Linh Tê tự dọn dẹp đồ đạc, tựa vào chiếc ghế dài và vẩy quạt, thấy Hồ Đào cầm một tấm thiệp tiến vào.
“Tiểu thư, thiệp gửi từ Tiết phủ, chắc chắn là thỉnh người cùng bố thí.” Hồ Đào nói, vui vẻ trình thiệp mời lên.
Xem ra đối với nàng, lễ tắm Phật và bố thí này là việc lớn, Tiết phủ thỉnh tiểu thư nhà mình tới cửa, không khác nào việc thừa nhận cuộc hôn nhân này trước mặt mọi người.
Tiết gia tiếp đãi long trọng như vậy, tiểu thư được gả qua nhất định sẽ được hạnh phúc, chẳng phải sẽ là một câu chuyện tình yêu mà mọi người ca tụng sao?
Ngu Linh Tê tiếp nhận thiệp và mở nó ra, lại là chữ viết tay của Tiết Sầm, chữ ký cũng là con dấu riêng của Tiết Sầm.
Nàng hỏi: “Tấm thiệp này, là do quản sự của Tiết phủ tự mình đưa tới sao?”
“Cái đó không phải, nô nghe thị vệ nói là gã sai vặt bên người Tiết Nhị lang đã chạy một chuyến.”
Hồ Đào pha trà cho nàng, khó hiểu hỏi: "Ai đưa tới là chẳng giống nhau, tiểu thư hỏi điều này làm chi?”
Ngu Linh Tê suy đoán một chút, đã biết tấm thiệp này không phải là ý của nhị lão Tiết gia, mà tự Tiết Sầm viết thiệp.
Gia phong* của Tiết Gia cực kỳ nghiêm, tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt, nghĩ đến lời đồn “không còn trinh tiết” đã ngăn lại hôn sự bên phía Đông Cung, cũng làm Tiết hữu tướng do dự, cho nên hôn sự của hai nhà trì trệ chưa được quyết định.
Hơn phân nửa là do Tiết Sầm sợ nàng nghĩ nhiều, cho nên mới khăng khăng đưa thiệp mời mời nàng, thể hiện quyết tâm phi khanh không cưới* của bản thân.
*非卿不娶: không phải nàng thì không cưới.
Tấm lòng tốt, đáng tiếc là dùng sai chỗ rồi.
Ngu Linh Tê lệnh cho thị tỳ mang giấy bút tới, đề bút làm thấm mực, trả lời lại bằng một phong thư, uyển chuyển từ chối lời mời của Tiết Sầm.
Tùy tiện tới cửa thì không hợp quy củ, nàng không muốn làm khó bản thân, cũng không muốn làm Tiết Sầm khó xử.
Sau khi đưa thiệp, nàng thấy người hầu bên cạnh Ngu Hoán Thần tới xin chỉ thị, dưới hành lang bẩm báo: “Tiểu thư, đã đến lúc đi bố thí rồi.”
Lễ bố thí của Ngu phủ ngày hôm nay là do Ngu Hoán Thần phụ trách sắp xếp, nằm ngay tại ngã ba của phủ phố.
Mà lúc này, Ngu Hoán Thần uể oải quấy muối đậu trong nồi, không còn tinh thần phấn chấn ngày xưa.
Ngu Linh Tê biết, người nhà đã trao cho huynh trưởng ba quyển sách và sáu lễ vật, hỏi cưới con gái Tô gia. Ngu Hoán Thần thích người phụ nữ hào phóng thẳng thắn hơn, một bên là loại tiểu thư khuê các nũng nịu đến đau đầu, mắt thấy hôn sự đang đến gần, càng thêm buồn bực chán nản.
Ngu Linh Tê đội mũ có rèm che mặt, đi qua mới phát hiện Ninh Ân cũng đang ở dưới hầm cháo.
“Tiểu thư.” Khi giương mắt lên thấy Ngu Linh Tê, Ninh Ân kêu một tiếng.
Một thiếu niên mặc áo choàng sẫm màu cao và thẳng, tóc buộc hờ nửa đầu, thậm chí cả phần chân tóc cũng là màu đen chỉnh tề. Khi hắn cúi người xuống lấy đồ, một lọn tóc đen vô cùng xinh đẹp rũ xuống vai, làm Ngu Linh Tê mới tới cảm giác sợi tơ lụa lạnh lẽo vòng quanh đầu ngón tay.
Như thể sau khi khen tóc hắn đẹp, hắn hiếm khi buộc hết tóc lên, luôn để một nửa ở trên vai, tăng thêm nhiều phần thanh lịch và yếu ớt.
Ngu Linh Tê không nhịn được mà nhìn hắn hồi lâu, cho đến khi Ninh Ân cầm giấy dầu đi lại, cố tình đè thấp tiếng nói hỏi: “Đẹp như vậy sao?”
Nhìn thoáng qua ý cười dưới đáy mắt của hắn, sự khô nóng bên tai Ngu Linh Tê lại đến, nàng cảm thấy ngứa ngáy như bị lông vũ trải qua, thật may là mũ có mạng che mặt, không đến mức bị hắn nhìn ra manh mối.
Ngu Linh Tê đoạt lấy giấy dầu trong tay Ninh Ân, cuộn lại thành hình phễu hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?’
Ninh Ân tùy ý nói: “Thanh Tiêu không có ở đây, nơi này thiếu người giúp đỡ.”
Ngu Linh Tê nói “Ồ” nhẹ nhàng, xoay người nhận lấy muối đậu Ngu Hoán Thần múc, bọc lại cho những người ăn xin và người qua đường.
“Tuế Tuế!”
Trong đám người truyền đến một tiếng gọi thanh thúy, là Đường Bất Ly tìm tới nơi này, đẩy đám người ra chạy vội tới: “Ta muốn đi chùa Kim Vân cầu phúc, ngươi có đi không?”
Ngu Linh Tê đã nhiều ngày cực kỳ nóng nảy, lười biếng không có chút năng lượng.
Lúc đang chần chờ, Đường Bất Ly lại lấy cái phễu trong tay nàng đi, năn nỉ nói: “Đi đi đi mà, quẻ nhân duyên trong chùa trong hôm nay là linh nghiệm nhất, ngươi không muốn để người bói một quẻ cho Tiết mỗ?”
Một tiếng loảng xoảng vang lên ở phía sau, là Ninh Ân đánh rớt cái muỗng sứ.
Hắn cười lạnh lẽo: “Xin lỗi.”
Không biết vì sao, Ngu Linh Tê luôn nghĩ về cái bút lông tử hào* bạch ngọc đã bị gãy ở nhà thủy tạ kia.
*紫毫笔: lấy lông trên sống lưng thỏ hoang để làm ra, lông có màu tím sẫm nên mới gọi là Tử hào.
Không chịu được việc Đường Bất Ly năn nỉ ỉ ôi, Ngu Linh Tê đành phải nói: “Được rồi.”
Đường Bất Ly hoan hô một tiếng, nắm lấy tay Ngu Linh Tê, nhìn Ngu Hoán Thần cười nói: “Đại công tử, ta mang Tuế Tuế đi! Giờ Dậu nhất định sẽ đưa nàng trở về bình an!”
Ngu Linh Tê bị kéo đi hai bước, lại lùi trở về, vén một góc mũ có mạng lên, lộ ra nửa gương mặt tinh xảo xinh đẹp, nhìn Ninh Ân nói: “Vệ Thất, ngươi đi theo ta đi.”
Ninh Ân liếc về phía hướng chùa Kim Vân, cụp mắt xuống để che lại sắc tối trong mắt, gật gật đầu.
Ngu Hoán Thần nhìn về hướng mà muội muội và đoàn người rời đi, lại tùy tay chỉ vào một người thân vệ: “Ngươi đi theo đi, bảo vệ nhị tiểu thư cho tốt.”
Thân vệ ôm quyền, cầm đao đi theo.
Khu chợ náo nhiệt, có thể nghe thấy tiếng Phạn của chùa chiền nơi xa, đàn hương lượn lờ.
Đường Bất Ly là người có tính cách không chịu ngồi yên. Suốt dọc đường, đủ loại quầy hàng hét lớn rao hàng, nàng không phải là sờ cái này, thì là nhìn cái kia, không có lúc nào dừng.
Ngu Linh Tê đi theo phía sau, liếc Ninh Ân cách nửa bước đang đi bên cạnh một cái.
Nàng sờ một vật từ chiếc túi mang theo bên người, ngay sau đó xoay người nói: “Đưa tay ra.”
Có lẽ Ninh Ân đang suy nghĩ chuyện gì đó, nghe nàng nói như vậy, hắn dừng bước.
Sau một lúc lâu, nghe theo mà giơ tay lên.
Ngu Linh Tê buông tay, một viên đường bọc trong giấy dầu rơi xuống lòng bàn tay Ninh Ân.
Mới vừa mở ra, lại là một viên trầm hương xộc lên mũi mùi đường mạch nha.
Ninh Ân nhướng mày, ngửi ngửi, nhìn về phía Ngu Linh Tê.
Người dân xung quanh tới lui, nối nhau không dứt, kết lại ở kinh đô thành ngàn như một ngày thịnh vượng.
Ngu Linh Tê vẩy quạt xua tan sự cái khô nóng, nhét viên đường kia vào trong miệng Ninh Ân, bất đắc dĩ nói: “Cái này không có ớt bột, yên tâm ăn.”
Sau khi ăn xong viên đường, Ninh Ân ngẩn ra, Ngu Linh Tê cũng ngẩn ra.
Đó gần như là hành động theo bản năng, nàng không có suy nghĩ nhiều.
Dường như mấy gần đây, tâm tình cô ngày lơi lỏng và chùng xuống, luôn vô thức mà làm mấy hành động kỳ quái với Ninh Ân.
Cũng may là người đi đường xung quanh, không ai quen biết ai, ai cũng không chú ý tới hành động của một chàng trai và cô gái bên đường.
Ninh Ân không nói gì, cuộn đầu lưỡi lên, đưa viên đường vào giữ môi và răng, híp mắt.
Ngu Linh Tê suy đoán, hẳn là hắn vừa lòng, hỏi: “Ngọt không?”
Ninh Ân không chút để ý cắn viên đường kia, đôi mắt lại bình tĩnh dán chặt lên trên người của Ngu Linh Tê.
Nhìn nàng hồi lâu, có ý nghĩa sâu xa khác mà nói: “Rất ngọt.”
Vì thế Ngu Linh Tê đã yên tâm cười, tấm mạng che mặt đều không che được nụ cười xán lạn tươi đẹp của nàng.
“Tuế Tuế, ngươi sững sờ ở đây làm gì?”
Đường Bất Ly không thấy nàng đi theo, lại quạy trở lại để tìm, lôi kéo cổ tay nàng thúc giục nói: “Đi mau đi mau, đừng để cho người ta sốt ruột chờ.”
Sau khi Ngu Linh Tê tới chùa Kim Vân, mới hiểu được câu “đừng để cho người ta sốt ruột chờ.” Này là có ý gì.
Tiết Sầm đứng đối diện với tượng Phật, xoay người lại khi nghe thấy tiếng cười của cô gái, đôi lông mày nhiễm vẻ học thức kiềm chế ý cười.
“Nhị muội muội.”
Tiết Sầm chào hỏi với Ngu Linh Tê trước, nhìn Đường Bất Ly hành lễ: “Làm phiền Quận chúa Thanh Bình rồi.”
“Được rồi, người ta dẫn đến cho ngươi, ngươi chậm rãi trò chuyện.” Dứt lời, Đường Bất Ly xua xua tay, tung tăng nhảy nhót mà chạy đi.
Ngu Linh Tê bất đắc dĩ, nhìn Tiết Sầm nói: “Sầm ca ca tìm ta có chuyện gì vậy?”
“Nhị muội muội chớ trách Quận chúa Thanh Bình, là huynh thỉnh nàng đưa muỗi tới đây.”
Nói, Tiết Sầm lấy ra một chiếc nhẫn Dương Chi Ngọc từ trong lòng, hai tay đưa đến trước mặt Ngu Linh Tê: “Đây là ngọc bội sau khi được dâng hiến bởi một vị cao tăng mà huynh mời đến từ chùa Kim Vân, có thể giải trừ tai họa và mang đến phước lành. Vốn dĩ trong hôm nay trước mặt người nhà và các trưởng bối, huynh sẽ tự mình tặng nó cho Nhị muội muội, nhưng...”
Dừng một lát, lỗ tai hắn hơi hơi đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “... Nhưng mà, tặng cho Nhị muội muội ở nơi này cũng được.”
Trong phật đường của chùa Kim Vân có hơn hai trăm cây bồ đề, cành lá xum xuê.
Mỗi năm rất nhiều nam thanh nữ tú sẽ đến đây ước nguyện gửi gắm tình cảm, tự tay viết mong ước vào giấy đỏ, rồi lấy dây tơ hồng treo lên ngọn cây.- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Ninh Ân đề bút làm thấm mực, bút đi rồng rắn, rồi sau đó ngừng viết, niêm phong nét mực chưa khô trên giấy, giao cho sa di nghênh đón.
Sa di vẫn chưa treo tờ giấy của hắn lên đầu cành, mà cất vào trong tay áo, lợi dụng sự che lấp của đám đông khách hành hương, bước nhanh đến hậu viện thiện phòng.
Sau khi lặng lẽ làm xong tất cả, Ninh Ân trở lại sảnh phụ chùa, vừa vặn nhìn thấy Tiết Sầm đưa một một mặt dây ngọc bội sắc xanh cho Ngu Linh Tê.
Bộ dáng muốn nói lại thôi, vừa nhìn đã thấy không có ý tốt.
Cạch, Ninh Ân mặt vô biểu tình mà cắn đường mạch nha trong miệng, như đang nhai nát xương cốt của ai đó.
“Khó ăn, chua.”
Hắn nhả đường ra, trong mắt xẹt qua mây mù âm u.
Ở trong Phật điện, nên cảnh tượng bên ngoài điện Ngu Linh Tê hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng nhìn miếng ngọc bội kia, thở ra một hơi tức giận nói: “Sầm ca ca, huynh đã cho muội quá nhiều đồ rồi.”
Mà nàng, lại không có cái gì để có thể trả lại.
“Đưa cho muội, sao cũng không thấy nhiều...”
Tiết Sầm còn đang nói gì đó, Ngu Linh Tê lại không nghe thấy.
Rất kỳ lạ, nàng nhìn môi của Tiết Sâm lúc đóng lúc mở, lại không hiểu một chữ gì mà hắn nói, chỉ cảm thấy ong ong ồn ào.
Nàng mở to mắt, nhưng trước mắt tất cả đều vỡ vụn, vặn vẹo, đôi mắt của nàng không nhịn được mà trở nên đờ đẫn.
Reng ——
Tiếng chuông từ trên Phật tháp hùng hồn vang lên, Ngu Linh Tê phát hiện có một hơi nóng cháy đột nhiên truyền lên trên đỉnh đầu, làm bỏng rát khuôn mặt, lại phân tán khắp cơ thể, hội tụ lại dưới bụng.
Quá kỳ quái, quá kỳ quái.
Cái cảm giác này giống như... Giống như là phản ứng ngày ấy sau khi nàng trúng độc, bị giam cầm ở trong nhà kho.
Không, thậm chí còn tệ hơn lúc đó nữa.
Tiết Sầm nhận thấy sắc mặt của nàng không được tốt, trên mặt hiện lên sự lo lắng, vội hỏi: “Nhị muội muội, muội làm sao vậy?”
“Đừng tới đây!” Ngu Linh Tê theo bản năng mà tránh né bàn tay mà hắn duỗi ra, bước chân yếu ớt, đụng vào đống hương tro đang dâng trên bàn.
Trong tiếng loảng xoảng, sa di bên ngoài nghe tiếng nhìn qua bên này.
Ngu Linh Tê không quan tâm đến phản ứng của Tiết Sâm, gắng gượng đến khi tia ý thức cuối cùng vụt tắt, đi ra bên ngoài điện.
Bản năng nói cho nàng, tuyệt đối không thể lại ở nơi đông người, sẽ xảy ra chuyện!
Hôm nay có rất nhiều khách hành hương, gần như là vai kề vai.
Tầm nhìn của nàng mơ hồ vặn vẹo, hoảng sợ không thấy đường, hoàn toàn không nhận thấy được bản thân đang cách thị vệ Ngu phủ đứng chờ ở dưới tường càng ngày càng xa.
Chờ đến khi tên thị vệ kia và Hồ Đào phát hiện nàng rời đi, Ngu Linh Tê đã quay lưng lại với hắn, bị khách hành hương tách ra khỏi.
Hơi thở dồn dập nóng bỏng, khuôn mặt của mọi người đều mơ hồ, tất cả mọi người đều như đang mỉm cười với nàng. Rõ ràng là ở chùa, lại tựa như có một cuộc náo loạn ầm ĩ ập vào mặt nàng, như mơ như ảo, dụ nàng chìm đắm.
Ngu Linh Tê nghiêng ngả lảo đảo, không biết là bản thân đã đi rất xa, làm sao cũng không thấy đường ra. Ý thức của nàng bắt đầu trôi đi, chỉ còn lại tuyệt vọng, xấu hổ tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, cổ tay bị siết chặt.
Có người ngược hướng đám đông mà đi đến, bắt lấy cổ tay của nàng.
Ngu Linh Tê theo bản năng muốn vùng ra, lại thấy được một thân ảnh quen thuộc mơ hồ, cao lớn, thẳng tắp, đứng trong đám người như một cây kiếm sắc bén.
“Là ta.” Tiếng nói trầm thấp quen thuộc.
Ngu Linh Tê ngơ ngẩn mà nhìn hắn, bàn tay nóng bỏng nắm lấy đốt ngón tay hắn, phảng phất như người đang chết đuối bắt lấy được miếng gỗ cứu mạng.
“Vệ, Vệ Thất... Ta bị gì đó...”
Đôi môi bị nàng cắn đến tái nhợt, trên thái dương lấm tấm mồ hôi, giọng nói đứt quãng run rẩy nói: “Ta không biết... Tại sao lại vậy...”
Nói xong cả người mềm nhũn, được Ninh Ân kịp thời nắm lấy.
Lòng bàn tay chạm đến vòng eo mảnh mai không xương của nàng, cách lớp vải còn có thể cảm nhận được hơi nóng.
Sắc mặt nàng hiện lên vết ửng đỏ không bình thường, đuôi mắt quyến rũ, thoang thoảng vị ngọt trong từng hơi thở...
Ninh Ân cau mày, biết là chuyện gì.
Giống với lần ở nhà kho.
Ở chỗ mà bọn họ đang đứng chỉ có hai nơi thoát ra, một nơi đi vào viện, đã bị khách hành hương và tăng lữ đang tụng kinh lấp kín.
Nếu bấp chấp đi vào, nhất định sẽ khiến người ta phát hiện dị thường.
Mà một nơi khác, dẫn đến hậu viện thiện phòng không người đặt chân đến —