Tô Diệu nghe theo đề nghị của Lục Xuyên Hoài, thật sự thuê một đội ngũ chuyên nghiệp để giúp quản lý việc kinh doanh Tiểu Biệt Trang.
Mấy ngày gần đây cô đều nhận được báo cáo doanh thu của nhà hàng, tuy có giảm so với khi Liễu Vân Hinh còn ở đây, nhưng sau đó đã ngừng giảm và ổn định lại.
Tô Diệu tính toán dựa trên con số này, mặc dù việc kinh doanh hiện tại của Tiểu Biệt Trang có hơi sa sút, nhưng sau khi trừ đi các loại chi chí cũng như tiền lương của nhân viên, Tô Diệu vẫn có thể nhận được khoảng mười vạn tiền cổ tức.
Có thể thấy, trước kia khi việc kinh doanh còn thuận lợi, đoán chừng tiền cổ tức còn nhiều gấp đôi gấp ba bây giờ.
Liễu Vân Hinh lại định từ bỏ một nhà hàng có lãi như vậy.
Nhưng ngẫm lại, dựa vào lợi nhuận gấp hai gấp ba này, mấy năm qua Liễu Vân Hinh cũng tiết kiệm được không ít, huống chi bây giờ cô ấy còn gả cho một người đàn ông giàu có.
Lấy địa vị của Lục Xuyên Hoài và Tưởng Tốn mà nói, xem ra bọn họ thực sự không quan tâm đến khoản cổ tức nho nhỏ mỗi tháng này.
Tô Diệu còn tự xưng là một phú bà ở trên mạng, nhưng sau khi so sánh với những người cùng trang lứa xung quanh, cô mới phát hiện hình như mình chỉ là một con đỗ nghèo khỉ.
Để không phá hủy hình tượng đã đắp nặn trên Weibo, xem ra cô cần phải nỗ lực không ngừng.
Dù sao thì Tô Diệu cũng rất vui khi có thêm mười vạn tệ mỗi tháng.
Đương nhiên, việc thay đổi bà chủ quả thực đã làm lung lay tinh thần của một số nhân viên, vì vậy có người đã từ chức.
Nhưng tình hình chung thực sự tốt hơn nhiều so với Tô Diệu tưởng tượng, chỉ có hai đơn từ chức, Tô Diệu còn tự mình xem qua, vậy mà lại không có đồ đệ của Liễu Vân Hinh?
Lục Xuyên Hoài nhắc nhở cô tốt nhất không nên giữ người hai lòng ở lại.
Nhưng theo báo cáo từ nhân viên quản lý Tiểu Biệt Trang, gần đây đồ đệ kia đã chăm chỉ phục vụ các món ăn hơn, chưa có khách hàng nào phàn nàn rằng hương vị món ăn không hợp khẩu vị của họ. Hơn nữa cậu ta đúng thật là đệ tử chân truyền của Liễu Vân Hinh, nấu ăn cũng rất ngon, hiện tại có rất nhiều khách hàng cũ quay lại vì hương vị. Tô Diệu quyết định sẽ quan sát cậu ta thêm một thời gian nữa.
Vì thế cô còn cố ý gọi điện thoại dò hỏi Liễu Vân Hinh.
Bởi vì gần đây thường xuyên liên lạc nên cả hai đã có thể trò chuyện với nhau nhiều hơn.
"Cậu nhóc Giang Dương này đi theo tôi hai năm, rất có thiên phú nấu ăn, ở bên ngoài khó có thể tìm được đầu bếp nào tốt hơn cậu ta. Nếu cậu ấy quyết định ở lại, chứng tỏ đã bằng lòng nhận cô làm bà chủ, chỉ cần cô đối xử tốt với cậu ta, cậu ta sẽ không để cô thất vọng."
Bây giờ Liễu Vân Hinh nói chuyện với Tô Diệu đã chân thành hơn nhiều, có lẽ chính cô ta cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày như vậy.
Nhưng như cô ta nói, thực sự không có cách nào để ghét Tô Diệu.
Hai lần đầu gặp mặt, Tô Diệu luôn đi theo bên cạnh Lục Xuyên Hoài, Liễu Vân Hinh thừa nhận cô ta bị lòng ghen tị kích thích. Nhưng gần đây Tô Diệu liên lạc với cô ta chủ yếu là vì tình hình của Tiểu Biệt Trang, cô chưa từng lén nhắc đến Lục Xuyên Hoài một lần nào.
Liễu Vân Hinh có thể khẳng định rằng, so với đàn ông, tiền tài mới là mục tiêu thực sự của Tô Diệu. Rõ ràng nghe nói gia cảnh của cô không tồi, thật không biết tại sao lại có niềm đam mê kiếm tiền mãnh liệt đến như vậy.
Cô có tính cách hoạt bát và tham vọng không hề che giấu, mang theo sự hiếu học và quyết tâm hướng tới mục tiêu của mình. Có thể nói, ngay cả khi không có thân phận phu nhân của Lục Xuyên Hoài, Tô Diệu vẫn là một người rất có sức hút.
Trước đây Liễu Vân Hinh cảm thấy việc Lục Xuyên Hoài và Tưởng Tốn chuyển nhượng cổ phần Tiểu Biệt Trang cho Tô Diệu là một sự sỉ nhục đối với cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta đã thay đổi suy nghĩ, cảm thấy so với Lục Xuyên Hoài và Tưởng Tốn thì Tô Diệu là một đối tác nghiêm túc và có trách nhiệm hơn nhiều. Dù sao hai người kia cũng là những ông lớn, một người là hiệu trưởng, một người là giám đốc, sau khi đầu tư xong cũng không để ý nhiều đến nhà hàng nhỏ này của cô ta.
Suy cho cùng, Tiểu Biệt Trang đã từng là tâm huyết của Liễu Vân Hinh.
Thấy Tô Diệu nghiêm túc quản lý nó, cô ta cũng cảm thấy vui mừng. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.
Liễu Vân Hinh không nhịn được thốt ra một câu: "Nếu tôi quen biết cô sớm hơn thì tốt rồi."
Nếu quen biết Tô Diệu sớm hơn một chút, bọn họ có thể đã trở thành bạn bè.
*
Nói chuyện điện thoại xong, Tô Diệu lại đến Tiểu Biệt Trang.
Mặc dù hiện tại cô không cần lo lắng về việc kinh doanh Tiểu Biệt Trang, nhưng hàng ngày Tô Diệu vẫn đến đó mỗi khi rảnh rỗi. Cô không làm được như lời Lục Xuyên Hoài nói, sau khi giao cho người có chuyên môn thì mặc kệ không quản nữa.
Tâm lý hiện giờ của Tô Diệu như một người mới tham gia quỹ đầu tư vậy, người chơi lâu năm sau khi ném tiền vào sẽ không để ý nữa. Nhưng cô lại không nhịn được vào xem giá cả mỗi ngày, tăng một chút sẽ cảm thấy không đủ, giảm một chút lại đau lòng muốn chết. Hơn nữa bây giờ cô đã biết có một nhà hàng đang kiếm tiền cho mình nên thật sự rất khó để không quan tâm, cứ phải xem đi xem lại doanh thu và lượng khách hàng ngày hôm qua.
Đây có lẽ là cảm giác người nghèo chợt giàu, bỗng dưng vớ được một cục vàng, tối nào trước khi đi ngủ cũng phải lấy ra lau.
Tô Diệu nghĩ, nếu tương lai có một ngày cô cũng sở hữu nhiều tài sản như Lục Xuyên Hoài...
Chắc hẳn cũng sẽ bình thản giống như anh, không thèm quan tâm đến lãi lỗ của một nhà hàng nhỏ.
Nhưng Tô Diệu vẫn rất trân trọng trạng thái hiện giờ của mình, dù sao đây cũng là một bước nhỏ trên hành trình làm giàu của cô. Mỗi bước đi đều rất quan trọng. Nếu sau này cô trở thành một phú bà tiếng tăm lừng lẫy, đến lúc đó nhớ lại cảm xúc bây giờ chắc chắn sẽ rất thú vị.
Cho nên khi rảnh rỗi Tô Diệu sẽ đến Tiểu Biệt Trang, cô không cần bận tâm về quầy tiếp đón và bếp sau, chỉ giống như một khách hàng bình thường, chọn một chỗ ngồi tốt để quan sát các khách hàng khác.
Cứ như vậy, mọi người dần quen mặt cô.
Trước đây khách hàng của nhà hàng chỉ biết đến bà chủ Liễu, nhưng bây giờ họ cũng đã biết đến bà chủ mới là cô đây.
Một bóng người đàn ông lảo đảo đi về phía Tô Diệu, cô ngước mắt lên thì phát hiện người đàn ông này rất quen mắt, hình như mấy ngày trước cô đã gặp hắn ta.
"Tô, bà chủ Tô đúng không? Bọn họ bảo tôi tới đây nhận lỗi với cô."
Tô Diệu ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương, liền biết hắn ta không thật tình đến xin lỗi.
Đàn ông sẽ không dễ dàng thừa nhận bản thân làm sai, đặc biệt là đàn ông trung niên.
Trước đây khi Liễu Vân Hinh còn quản lý nhà hàng đã từng bị một vài người mượn rượu trêu chọc, bọn họ còn viện cớ rằng rượu có vấn đề, đổ lỗi cho cô ấy mặc quá ít.
"Chúng ta uống một chén, được chứ?" Đối phương ngồi xuống ngay bên cạnh Tô Diệu.
"Tôi không biết uống rượu."
"Trước đây bà chủ Liễu luôn bồi chúng tôi uống vài chén." Đối phương chỉ vào ly rượu đầy đặt trước mặt Tô Diệu: "Chỉ cần cô uống hết chén rượu này, tôi sẽ gọi thêm hai bình rượu đắt tiền nhất của nhà hàng các cô."
Lúc này, đám người đi cùng hắn ta ồn ào nói: "Bà chủ Tô, mau uống đi. Cô mở nhà hàng mà không biết nấu ăn, cũng không biết uống rượu thì sao được?"
"Chúng tôi là khách quen, mấy ngày nay đã tận mắt nhìn thấy việc kinh doanh ở đây càng ngày càng sa sút. Mô hình kinh doanh mới hình như không ổn lắm thì phải."
"Cô vẫn còn quá trẻ, nên học hỏi bà chủ Liễu nhiều hơn mới đúng, đặc biệt là phong cách mặc sườn xám đặc trưng của cô ấy."
"Nhưng bà chủ Tô à, cô nặng bao nhiêu thế? Phụ nữ nặng hơn chín mươi cân mặc sườn xám không đẹp đâu, cô nên giảm béo đi."
Tô Diệu: "???"
Trước khi nói câu này, ông chú nên nhìn lại cái bụng bầu bảy tám tháng của mình đi ạ!
Trước đây ngày nào Liễu Vân Hinh cũng làm việc trong hoàn cảnh như thế này à?
Cuối cùng Tô Diệu đã hiểu vì sao tình yêu của cô ấy đối với Lục Xuyên Hoài lại sâu đậm và chấp nhất như vậy rồi.
Hãy nhìn đám đàn ông trung niên béo ục ịch đang khoa tay múa chân trước mặt cô đi.
Đem ra so sánh, Lục Xuyên Hoài quả thực chính là một dòng suối trong vắt!
Anh chưa bao giờ ỷ vào tuổi tác và kinh nghiệm của mình để dùng giọng điệu "Cô phải làm thế này, cô phải làm thế kia" khi nói chuyện với cô, chưa từng xét nét dáng người của cô, cũng sẽ không dùng ánh mắt ngả ngớn nhìn chằm chằm vào cô.
Khó tránh mọi người đều nói anh là người đàn ông thần tiên!