Gả Vào Hào Môn, Tôi Trở Thành Mẹ Kế Của Nam Chủ Trong Tổng Tài Văn

Chương 3: Ông chủ có một phần quà muốn tặng cho cô



Vốn dĩ Lục Triệt còn muốn hỏi Cốc Hạ Thanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô làm thế nào mà chọc phải đám xã hội đen kia?

Nếu không phải vì giúp cô ấy, Lục Triệt cũng sẽ không đua xe với những người đó.

Nhưng bây giờ thấy người khóc thành như vậy, cậu muốn hỏi cũng không biết mở miệng như thế nào.

Trong đầu Lục Triệt vẫn còn quanh quẩn câu nói vừa rồi của cô ấy: "Nếu cậu chết thì tôi phải làm sao bây giờ?", trước giờ chưa từng có ai xem cậu như sinh mệnh cả. Cảm giác mình rất quan trọng đối với người khác khiến Lục Triệt rất vui, ở nhà cậu cũng chưa từng được coi trọng như vậy.

Thấy tâm trạng của Lục thiếu gia tốt lên, đám bạn hồ bằng cẩu hữu(1) của cậu cũng vội vàng an ủi Cốc Hạ Thanh, bảo cô đừng khóc.

(1) Hồ bằng cẩu hữu: bạn xấu, bạn bè không tốt.

Cả một đám thiếu niên đều vây quanh dỗ dành cô gái.

Đột nhiên có người hỏi: "Đúng rồi Lục thiếu, ba cậu sẽ không đến đây chứ?"

Lời này khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh theo phản xạ có điều kiện mà run lên.

Bạn bè của Lục Triệt đều là những tay ăn chơi trác táng, những người này không sợ trời không sợ đất, ở nhà cũng không sợ ba mẹ của mình, nhưng lại chỉ sợ duy nhất ba của Lục Triệt.

Ngay cả khi chỉ nhắc đến một chút thôi, sắc mặt của mấy người đều thay đổi, có chút sợ hãi.

"Yên tâm đi, ba của Lục thiếu đi nước ngoài công tác, xa nhà đã lâu, không có khả năng đột nhiên bay trở về."

Lục Triệt nghe vậy cũng không tỏ ý kiến gì, chỉ cười nhạt một tiếng.

Nói như thể ba cậu không đi công tác thì sẽ đến thăm cậu vậy.

"Nhưng mà Lục thiếu, trong nhà cậu không phải còn có người sao? Mẹ kế của cậu đấy."

Nhắc đến Tô Diệu, sắc mặt Lục Triệt càng thêm khó coi.

Mọi người trong vòng đều nghe nói ba Lục Triệt đã kết hôn ba tháng trước, nhưng không có làm hôn lễ.

Bởi vì là hôn nhân thương mại nên hai người chỉ đăng ký kết hôn trước, sau đó người phụ nữ kia liền đến Lục gia ở.

"Mẹ kế của Lục thiếu là tam tiểu thư của Tô gia, nghe nói là một đại mỹ nhân, chuyện này là thật hay giả vậy?" Có người tò mò hỏi.

Lục Triệt không nói gì.

Nhưng Phó Hiên lại thay cậu trả lời: "Là giả, lần trước tôi đến nhà của Lục thiếu nhìn qua, người thật cũng không phải như vậy."

Có người ồn ào muốn Phó Hiên miêu tả một chút, nhưng cậu ta cũng chỉ nhìn thấy Tô Diệu từ xa, thực sự không nhìn rõ.

Cho nên chỉ có thể nói đùa: "Các người tự mình nghĩ đi, phụ nữ ba mươi tuổi có thể đẹp đến mức nào?"

Nghe vậy, mọi người đều bật cười.

Ngay cả nữ sinh mặc váy trắng cũng cười ra tiếng.

Lục Triệt lại liếc Phó Hiên một cái, nhíu mày.

Ngoài cửa, quản gia thấy lời này đã lọt vào tai phu nhân liền vội vàng ho khan hai tiếng, lo lắng bạn bè của thiếu gia sẽ càng nói càng quá đáng.

Nghe thấy động tĩnh, tiếng cười vui vẻ trong phòng bệnh đột nhiên ngừng lại.

Cốc Hạ Thanh lo lắng nhìn về phía Lục Triệt, không biết người nhà cậu đến là ai.

Sắc mặt của Lục Triệt cũng cứng đờ.

Bầu không khí lúc này giống như bỗng nhiên bị đông cứng lại, Phong quản gia đi theo phía sau Tô Diệu, nhưng do khẩu trang che kín nên không nhìn được sắc mặt của cô lúc này, không biết phu nhân sẽ phản ứng như thế nào.

Lục Triệt và những người khác trong phòng cũng khẩn trương không kém.

Tô Diệu cảm thấy dựa theo tính tình của cô, hẳn là nên đạp cửa xông vào rồi hung hăng mắng bọn họ một trận.

Nhưng nếu cô muốn tạo hình tượng một người mẹ kế có năng lực ở bên ngoài thì nên giả vờ như không nghe thấy gì, sau khi đi vào liền hỏi han ân cần với Lục Triệt, thể hiện sự rộng lượng của tiền bối trước mặt những phú nhị đại này.

Nhưng mà--

Tô Diệu chính là không rộng lượng! Cô đang vô cùng tức giận đấy!

Vừa mới đột nhiên biến thành ba mươi tuổi đã nghe được có người bàn tán về mình, cô cũng không làm được việc sau khi đi vào còn có thể nói cười tự nhiên với bọn họ.

Lấy thân phận và bối phận hiện giờ của cô thì nổi giận với tiểu bối cũng không ổn.

Lui một bước cũng là càng nghĩ càng giận, cuối cùng Tô Diệu quyết định không đi vào mà quay đầu rời đi.

Quản gia: "Phu nhân?"

...

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cho đến khi không nhìn thấy Tô Diệu nữa, tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người đều không muốn phải ứng phó với trưởng bối, chỉ có sắc mặt của Lục Triệt là tương đối phức tạp.

Cậu cảnh cáo Phong quản gia: "Chuyện này không được nói với ba của tôi."

"Vâng, thiếu gia."

Phong quản gia đem tất cả những đồ vật mang đến cho Lục Triệt đều đưa vào phòng bệnh: "Những thứ này là phu nhân cho người chuẩn bị."

Có một bó hoa, một giỏ hoa quả, còn có một bát canh ngao do đầu bếp trong nhà nấu, nói chung là mấy thứ thường thấy khi đến thăm người bệnh.

Đều là những thứ rất bình thường, nhưng khi Lục Triệt nhìn thấy chúng, trong lòng đột nhiên hơi hụt hẫng.

Mấy người bạn của cậu không ai có thể nghĩ được chu đáo như vậy.

Trước đó, không ai vì cậu mà chuẩn bị những thứ này.

Phong quản gia hỏi Lục Triệt có muốn ăn canh hay không, cậu do dự một chút rồi lắc đầu, "Đi xem... nhìn dì ấy. Đừng để dì ấy cáo trạng với ba tôi."

Phong quản gia cười đáp: "Thiếu gia yên tâm."

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, ông lập tức gọi điện thoại đem chuyện này nói với Lục tổng.

Dù sao đó cũng là phu nhân và con trai của Lục tổng, chuyện này nếu không xử lý ổn thỏa chỉ sợ sẽ có chút phiền phức.

"Phu nhân đến thăm tiểu thiếu gia, mang theo cả hoa và trái cây, nghe nói thiếu gia bị gãy chân liền bảo đầu bếp trong nhà làm canh ngao, nhưng vừa bước tới cửa đã nghe đám bạn của thiếu gia đùa giỡn, hẳn là tức giận, đám bạn của thiếu gia nói... "

Nghe quản gia nói xong, trong điện thoại trầm tư một chút, mới nói: "Tôi biết rồi."

*

Sau khi về đến nhà Tô Diệu vẫn còn tức giận.

Cô đặt chiếc túi xuống, không cẩn thận đụng phải chai nước hoa mà cô đã sử dụng lúc đi ra ngoài, người hầu ở dưới tầng nghe được tiếng chai nước hoa rơi xuống đất. Mọi người đều sợ hãi, phu nhân lại nổi giận, với bọn họ mà nói chỉ sợ lại phải chịu khổ thêm một ngày.

Quản gia trở về ngay sau đó, lập tức lại bí mật gọi điện thoại cho Lục tổng báo cáo động tĩnh trong nhà, phu nhân tức giận đến mức đập đồ rồi.

Ngay khi Tô Diệu còn đang ngồi xổm trên mặt đất tiếc nuối chai nước hoa có mùi hương mà cô rất thích thì điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

Đầu dây bên kia là một dãy số lạ không có ghi chú.

Sau khi Tô Diệu bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy đầu bên kia điện thoại nói: "Xin chào, tôi là Lục Xuyên Hoài."

Không quen biết cái gì mà Lục Xuyên Hoài.

Tô Diệu suýt chút nữa buột miệng thốt ra, lại đột nhiên ý thức được, cái tên này hình như là chồng của nguyên chủ thì phải.

Cô còn đang do dự không biết nên nói cái gì.

Liền nghe được đối phương chủ động mở miệng: "Bạn bè của Lục Triệt ở bệnh viện nói năng lỗ mãng với cô. Chuyện này tôi đã nghe nói, tôi sẽ xử lý."

"Lục Triệt không hiểu chuyện đã mạo phạm đến cô, tôi thay mặt thằng bé xin lỗi cô."

Nhanh như vậy anh ta đã biết rồi?

Xem ra Tô Diệu đoán không sai, nhiệm vụ của quản gia chính là ở nhà giám sát cô, tuy rằng nam chủ nhân không có ở nhà nhưng trong nhà xảy ra chuyện gì đều nắm rõ như lòng bàn tay.

Người bên kia điện thoại vừa rồi cũng không nói gì nhiều, nhưng là - -

Giọng nói thật sự rất dễ nghe nha!

Tô Diệu nghĩ rằng hẳn là nên đặt cho đối phương một cái ghi chú, nếu đặt là lão công hay gì đó đại loại vậy thì cũng thật xấu hổ, trong lòng cô cũng có chút không được tự nhiên.

Cuối cùng cô quyết định lén ghi chú ba của nam chính là "Giọng trầm ấm".

Lúc này, tiếng gõ cửa của quản gia vang lên.

"Phu nhân."

"Có chuyện gì vậy?"

"Ông chủ có một phần quà muốn tặng cho cô."

Lúc này người nọ chẳng phải đang ở tít bên kia đại dương sao? Như thế nào còn chuẩn bị quà cho cô?

Tô Diệu có chút tò mò: "Vào đi."

Người hầu mở cửa cho ông, Tô Diệu để ý thấy Phong quản gia đeo găng tay màu trắng, trên tay nâng một chiếc hộp nhung màu xanh nước biển, nhìn qua có vẻ rất quý giá.

Phong quản gia mở chiếc hộp ra, chỉ thấy bên trong là một bộ trang sức cao cấp, bao gồm hoa tai sapphire và một chiếc vòng cổ.

Tô Diệu lập tức bị loé cho mù mắt, trước kia cô cũng chỉ từng nhìn thấy những viên đá quý loại này tại các cuộc đấu giá mà thôi

Phong quản gia nói: "Bộ trang sức cao cấp này là ông chủ đấu giá được ở hội đấu giá hai ngày trước, thưa phu nhân."

Phong quản gia vừa nói vừa cẩn thận lấy chiếc vòng cổ ra, đưa đến trước mặt Tô Diệu. Thiết kế đá quý trên vòng cổ có thể tháo rời, nên có đến ba cách đeo khác nhau. Đá chính có thể tháo rời làm thành ghim cài áo, vòng cổ thậm chí cũng có thể biến đổi làm cho mảnh lại, là sự kết hợp giữa hai phong cách sang trọng quý phái và thanh lịch nhẹ nhàng.

Chờ sau khi Phong quản gia rời đi, Tô Diệu liền lên mạng tra tin tức đấu giá về chiếc vòng cổ này. Một blogger chuyên về giám định đá quý đã nhắc đến bộ trang sức này, đây là một tác phẩm trang sức đá quý cao cấp được thiết kế vào năm 1920. Chiếc vòng cổ được trang trí bởi 9 viên đá sapphire chất lượng cao, tổng cộng 50 carat... Tóm lại là vô cùng quý giá. Mỏ đá quý kia đã ngừng khai thác từ ​​lâu, cho nên bộ trang sức này có giá trị sưu tầm rất cao, tương lai giá trị của nó cũng càng ngày càng cao.

Người viết blog cho biết bộ trang sức này đã được một người bí ẩn dùng sáu nghìn vạn mua được trong một buổi đấu giá, người mua bí ẩn này cũng thật tinh mắt.

Sáu nghìn vạn? Thực sự cứ như vậy liền đưa cho cô, chỉ để làm cô vui vẻ?

Đây là cách mà người trưởng thành xin lỗi sao?

Không chỉ là một câu nói thôi đâu, là tiền thật cả đấy!

Tô Diệu không thể không nói, chính cô cũng rất thích món quà này.

Cô nghĩ đến một việc, ngày hôm qua sau khi nhận được tin nhắn của tên tiểu bạch kiểm kia, nguyên chủ vì tiểu bạch kiểm cần sáu nghìn vạn mà không ngần ngại ra tay bắt cóc nam chủ tổng tài, nhưng cô ấy lại không biết biết rằng chỉ cần cô ấy nguyện ý đến thăm Lục Triệt, ba của cậu sẽ trực tiếp tặng cô một chiếc vòng cổ trị giá sáu nghìn vạn đâu.

Lục Xuyên Hoài nói rằng anh sẽ giải quyết chuyện này, nhưng Tô Diệu cũng không để trong lòng. Vốn tưởng rằng anh cũng chỉ giả vờ ứng phó với cô một chút, chờ cô nói không có việc gì liền cho qua. Nhưng điều khiến Tô Diệu không ngờ tới chính là, người ta không chỉ tặng đồ trang sức cao cấp cho cô như một lời xin lỗi, mà thậm chí xế chiều ngày hôm đó, quản gia còn đến nói với cô rằng Phó phu nhân đưa thiếu gia nhà họ đến cửa bồi tội.

Xem ra mặt mũi của Lục Xuyên Hoài cũng thật lớn nha.

Trước đó Tô Diệu còn không biết tiểu tử nói năng lỗ mãng với cô trong bệnh viện tên là Phó Hiên.

Nhưng Tô Diệu thật sự không muốn gặp, bọn họ đến xin lỗi cô chỉ vì cô là tân phu nhân của Lục Xuyên Hoài, cũng là vì thể diện của Lục Xuyên Hoài. Trong lòng không chừng còn cảm thấy không phục đâu, nếu hôm nay nhìn thấy Tô Diệu chắc chắn sẽ thầm cảm thấy cô xác thật chẳng ra gì, chính mình nói không sai.

"Phong quản gia, tôi có chút không thoải mái, chú thay tôi tiếp đãi khách nhân đi."

Tô Diệu dứt khoát đem vấn đề cho quản gia giải quyết.

Dưới tầng, Phó phu nhân nghe nói rằng Lục phu nhân không định gặp bọn họ, sắc mặt có hơi khó chịu. Hơn nữa quản gia nói Lục phu nhân cảm thấy không khỏe, nhưng ngay sau đó liền có quản lý của mấy cửa hàng, thương hiệu nổi tiếng mang quần áo đến cho Tô Diệu.

Không gặp khách nhưng lại có tâm trạng để chọn quần áo?

Quản gia cũng không cảm thấy xấu hổ, phu nhân là vợ của Lục tổng, cả thành phố A không ai có thể diện hơn Lục tổng. Phu nhân làm vậy chẳng qua là vì vẫn còn tức giận, muốn cho đối phương một đòn ra oai phủ đầu mà thôi.

Phó Hiên này là bạn của thiếu gia, ngày thường Phó gia chiếm được không ít chỗ tốt từ Lục gia, nhưng người nhà họ Phó luôn ỷ vào có quan hệ tốt với tiểu thiếu gia mà ở bên ngoài dùng danh nghĩa của tiểu thiếu gia, thậm chí là của Lục tổng để tác oai tác quái, gây không ít chuyện. Lục tổng rất bận, không có thời gian quản mấy tên cặn bã trong vòng bạn bè của thiếu gia, lại lười đối phó với đám tôm cá nhỏ, trước đó cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt khiến cho bọn họ được không ít lợi.

Mặc dù quản gia không thích tính tình của Tô Diệu, nhưng ông lại rất thích nhìn phu nhân điêu ngoa tùy hứng đối với đám người này nha.

*

Tô Diệu sau đó cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, có phải cô quên che giấu việc bản thân lười biếng không muốn gặp người rồi không?

Nhưng sau đó lại cảm thấy không sao cả, Phong quản gia là một quản gia chuyên nghiệp, cô tin ông ấy có thể xử lý được.

Sau khi tự an ủi mình như vậy, Tô Diệu tiếp tục chọn quần áo mà không có bất kỳ gánh nặng nào.

Quần áo của nguyên chủ cô đều không thích, Tô Diệu thích phong cách ngọt ngào nhẹ nhàng hoặc vô cùng ngọt ngào, tóm lại là phải "ngọt ngào", tràn ngập trái tim thiếu nữ.

Nhưng bây giờ lớn hơn mười tuổi rồi, dù có yêu thích phong cách này đến đâu cũng cảm thấy có chút không ổn.

Quan trọng là cô đã kết hôn với một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, quần áo của cô có phải cũng nên phù hợp với phong cách của anh ta hay không?

Cuối cùng, Tô Diệu chỉ chọn hai bộ áo gió dài trong số các mẫu mới mà thương hiệu gửi đến. Cô cảm thấy dáng người hiện tại của cô sẽ không duy trì lâu, cho nên không cần thiết phải mua quá nhiều. Cho dù có tiền hay không, cô cũng không thích lãng phí.

Chi phí mua quần áo hẳn là do Lục gia trả? Đây là lần đầu tiên Tô Diệu trải nghiệm cách thức mua quần áo kiểu này, các thương hiệu thời trang nổi tiếng trực tiếp gửi những kiểu dáng mới nhất đến nhà cô, giúp cô bỏ thêm vào tủ quần áo. Nghe nói còn có thể yêu cầu người mẫu đến tận nhà trình diễn thời trang cho cô xem. Nhưng Tô Diệu dự định sẽ thử trải nghiệm dịch vụ này sau, người mẫu gầy như vậy nên mặc gì cũng đẹp, đối với cô mà nói cũng không tham khảo được gì.

Quản lý thương hiệu vẫn đang cố gắng khuyên cô xem thêm mấy mẫu mới của năm nay, nhưng Tô Diệu đã không còn hứng thú mà lấy điện thoại di động ra xem, kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của nguyên chủ một chút, quả nhiên không có tiền.

Hơn nữa lúc trước khi cô đi cất trang sức đã phát hiện nguyên chủ vậy mà không có trang sức gì, ngược lại có rất nhiều hộp đựng trang sức để trống.

Cô nghi ngờ giá để trang sức của nguyên chủ ban đầu cũng từng có rất nhiều đồ, nhưng gần đây đã bị lấy đi.

Tiểu bạch kiểm của nguyên chủ gần đây hình như rất thiếu tiền, chẳng lẽ là hắn lừa nguyên chủ đem hết tiền bạc và trang sức đều đưa cho hắn rồi?

Ban đầu Tô Diệu định dứt khoát xóa tên tiểu bạch kiểm này đi, nhưng nếu hắn đã dám mở miệng đòi mấy ngàn vạn, rất có thể trước đó nguyên chủ đã vì hắn mà bỏ ra không ít tiền.

Nói không chừng còn có mấy thứ đồ trang sức linh tinh mà lão công đưa cho cô như hôm nay đâu. Nếu bị tên tiểu bạch kiểm kia đem ra ngoài khoe khoang, vậy thì cô xong đời rồi!

Nhất định phải tìm cách lấy lại!

Tô Miểu tạm thời sẽ không xóa hắn đi, lịch sử trò chuyện của hai người nhất định có rất nhiều chứng cứ, chờ cô tìm được cơ hội nhờ luật sư tư vấn rồi nói sau.