"Cậu muốn đi bar?" Nam Kiêu nằm sấp ở trên giường, vùi mặt vào trong gối, giọng nói hơi trầm thấp.
"Đúng thế." Kỳ Việt lật một sang sách giáo khoa hóa học vô cơ: "Nghe nói có rất nhiều omega đó."
Kỳ Việt tỉnh bơ, trong lòng vui vẻ. Mình đúng là một bé quỷ thông minh mà, xạo chút thôi đã củng cố thêm được hình tượng alpha của mình rồi.
Nam Yên yên lặng một lúc.
"Tôi cũng phải đi."
Sau khi Kỳ Việt đánh dấu nhanh những ý chính vào trong sách xong, nghiêng đầu nhìn Nam Kiêu.
"Cậu đi làm gì?"
Nam Kiêu ngước khỏi gối, nở một nụ cười thẹn thùng.
"Ứ ừ! Người ta cũng là một alpha mà!"
Cậu còn nhớ mình là một alpha sao...
"Vậy được thôi." Kỳ Việt cúi đầu xuống, tiếp tục đánh dấu ý chính.
"Lúc đó Việt Việt phải bảo vệ tôi đó nha." Nam Kiêu đổi tư thế, nằm nghiêng lại nhìn chằm chằm sau gáy Kỳ Việt: "Tôi sợ những omega kia sẽ giở trò với tôi mất."
Kỳ Việt quay đầu lại nhìn Nam Kiêu. Nam Kiêu đang nằm ưỡn ẹo, ánh mắt quyến rũ.
"Đừng có xúc phạm omega người ta. Cậu đang khinh omega không có mắt nhìn hay sao mà vừa thấy alpha đã hết người này gục ngã lại có người khác xông đến được?" Kỳ Việt nhẹ nhàng hiền lành, miệng thốt ra lời hay ý đẹp.
"Người ta không quan tâm!" Nam Kiêu nện tay xuống gối: "Việt Việt nhất định không được rời khỏi người ta nửa bước!"
"Được được được." Kỳ Việt xua tay: "Tôi đi vệ sinh cũng đeo cậu trên đai lưng."
"Thế thì lại ngại quá." Nam Kiêu nở nụ cười mập mờ: "Cậu muốn so với tôi xem ai to hơn đúng không?"
To con mẹ cậu ấy.
Hôm nay còn chưa đánh dấu xong ý chính, Kỳ Việt không muốn dây dưa nhiều với Nam Kiêu.
"Vâng vâng, của cậu to nhất."
Nam Kiêu thỏa mãn cười híp cả mắt.
"Khiêm tốn rồi, của cậu cũng không nhỏ."
Nói hay lắm, nghe cứ như từng cởi quần ra so thật vậy.
【20】
Tiếng chạm ly, âm nhạc sôi động, đám người lắc lư.
Kỳ Việt đi vào bar, rón rén bước từng bước nhỏ, trông như bà Lưu lần đầu đi vào đại quan viên vậy (*).
(*) Raw là 刘姥姥初次进大观园 - "Bà Lưu vào đại quan viên" là ví dụ cho những người chưa từng thấy qua thế giới đến thế giới phồn hoa mới lạ. Có thể được sử dụng để chế nhạo những người có kiến thức nông cạn, ít hiểu biết, cũng có thể được sử dụng để tự khiêm tốn hoặc tự giễu. (Nguồn: Baidu)
"Take it easy, okay?" Người qua đường A vỗ vai Kỳ Việt: "Chúng ta đến đây tìm thú vui, không phải là đi lên pháp trường đâu, cậu run gì chứ?"
"Tôi run sao?" Kỳ Việt cố gắng bình tĩnh, cảnh tượng xa hoa trụy lạc như chọc mù mắt cậu: "Tôi không hề nhá, tôi không run, cậu đừng có mà nói linh tính."
"Tôi hiểu mà." Người qua đường B đến gần tai Kỳ Việt, nói nhỏ: "Căng thẳng thế này, chẳng lẽ cậu vẫn còn là trai tân hả?"
Gương mặt bình tĩnh của Kỳ Việt bỗng cứng đờ lại.
"Căng thẳng và trai tân có liên quan gì đến nhau sao?"
"Ôi chao, tài xế mới lái (*) khó tránh căng thẳng mà." người qua đường B xua tay, ngón tay chỉ vào Nam Kiêu phía sau lưng: "Tí nữa cậu cứ đi theo Nam Kiêu là được."
(*) "Tài xế mới lái": Ý chỉ người chưa có, ít kinh nghiệm trong chuyện "ấy". Ngược lại "tài xế già" - Chỉ người có nhiều kinh nghiệm trong chuyện "ấy".
"Tại sao tôi phải đi theo cậu ta?" Kỳ Việt không hiểu lắm.
"Tài xế già lái xe chuyên nghiệp đấy." Người qua đường B lười giải thích nhiều, ánh mắt bắt đầu tia khắp quán bar: "Không nói chuyện với cậu nữa, tôi phải đi tìm mục tiêu đây."
Nhìn bóng lưng người qua đường B và người qua đường A khuất dần trong đám người, Kỳ Việt đứng yên nghĩ lại lời người qua đường B vừa nói.
Tài xế già sao?
Kỳ Việt quay đầu lại nhìn Nam Kiêu. Nam Kiêu lười biếng ngáp dài, sau khi nhìn thấy Kỳ Việt đang nhìn thì lập tức bắn một cái hôn gió đến.
Đầu óc thằng cha tài xế này có vấn đề chắc luôn.
Kỳ Việt nghiêng đầu lại, Nam Kiêu lập tức sải bước đến gần, đưa một tay lên vai Kỳ Việt.
"Anh đẹp trai, đi một mình sao?" Giọng Nam Kiêu mập mờ.
"Đúng vậy." Trong lòng Kỳ Việt biết Nam Kiêu lại bắt đầu bày trò, hiếm có lúc không cắt ngang màn biểu diễn của Nam Kiêu, còn phối hợp với Nam Kiêu: "Cậu cũng thế sao?"
Nam Kiêu chớp mi, hơi bất ngờ.
"Bây giờ thì không phải nữa rồi." Nam Kiêu đến gần tai Kỳ Việt: "Không phải là có cậu rồi sao?"
Kỳ Việt đập cho Nam Kiêu một phát.
"Cậu không đi tìm mục tiêu sao?"
"Mục tiêu gì chứ." Cánh tay Nam Kiêu đong đưa, kéo Kỳ Việt đến bàn ngồi: "Không tìm gì hết."
Hai người ngồi vào bàn, Nam Kiêu gọi một ly cocktail, Kỳ Việt vừa nói: "Giống cậu ấy..." thì đã bị Nam Kiểu cắt lời.
"Cho cậu ấy một cốc nước lọc."
"Vâng, thưa anh."
Người phục vụ gật đầu, nhanh chóng quay người đi.
"Cậu uống rượu còn tôi phải uống nước lọc á?" Kỳ Việt trợn mắt nhìn Nam Kiêu.
"Ừ." Nam Kiêu thản nhiên gật đầu: "Ông đây uống cocktail còn cậu chỉ được uống nước lọc mà thôi."
"Tôi muốn uống rượu!" Kỳ Việt đứng dậy định đi tìm người phục vụ thì cánh tay bị Nam Kiêu nắm lấy, kéo ngồi xuống.
"Nghe lời nào." Nam Kiêu hơi nhíu mày, tỏ vẻ trách móc đứa trẻ không nghe lời này: "Nơi này loạn như thế, cậu đừng có mà uống nhiều rồi mất cả người luôn đấy."
"Tửu lượng của tôi khá lắm đấy." Kỳ Việt ra sức lý lẽ.
"Có thể sẽ bị bỏ thuốc đấy." Nam Kiêu nghiêm túc.
Kỳ Việt nổi điên.
"Có thể nói với tôi lời hay tí được không?"
Nam Kiêu nhìn Kỳ Việt, nghiêm túc quan sát một lúc.
"Ngoại hình này của cậu..." Nam Kiêu tổng kết lại: "Dễ bị bỏ thuốc."
"Vậy tôi cũng khỏi uống nước lọc cho rồi, trong nước cũng có khả năng có thuốc đấy." Kỳ Việt cảm thấy Nam Kiêu đang nói mấy thứ vô lý.
Ai ngờ Nam Kiêu lại còn gật đầu, nói: "Cậu nói cũng có lý đấy."