Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 47: Giữa khoảng cách với anh ta



Thấy Sở Nghinh đến thì Mục Nhiễm hình như là đã quên mất còn có người đứng cùng mình từ đầu rồi, chỉ tập trung nói chuyện với Sở Nghinh thôi.

Nhìn vẻ mặt lo sợ đến đứng ngồi không yên của Mục Nhiễm, Sở Nghinh chỉ bật cười một cách rất bình thản.

- Đương nhiên là biết rồi. Cho nên tớ mới đến đây tìm cậu đấy. Tiểu Nhiễm, từ trước đến nay tớ đã trở thành nhà thiết kế đặc biệt của cậu, cho nên cậu thực hiện hợp đồng quan trong thế này sao có thể không có tớ được chứ.

Hai tai của Mục Nhiễm đều đang ong ong khi nghe Sở Nghinh nói lí do xuất hiện ở đây, cô càng lo lắng hơn, không yên nhìn khắp xung quanh rồi mới kéo lấy tay của Sở Nghinh, giọng nói mang theo vài phần gấp gáp.

- Tiểu Nghinh, cậu đang tự làm khó bản thân đấy cậu không biết à? Lẽ ra cậu nên tránh xa Ân Viêm được bao nhiêu thì cứ tránh bấy nhiêu, đằng này còn cố tình chạy đến đây, rốt cuộc trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy? Tiểu Nghinh, nếu cậu làm việc này vì thấy có lỗi với tớ thì cậu nhầm rồi, tớ nhận hợp đồng này là vì cậu, nhưng cũng là vì tớ. Cậu đừng cảm thấy có lỗi với tớ nữa, hơn nữa nếu cậu ở đây thì chắc chắn Ân Viêm sẽ không để cậu yên ổn một giây một phút nào, cậu mau về đi, để anh ta nhìn thấy cậu thì đúng là phiền phức đấy.

Nếu đã quyết định đến tận đây với vai trò là phụ trách trang phục cho Mục Nhiễm thì đương nhiên là Sở Nghinh sẽ không vì vài ba câu khuyên ngăn của Mục Nhiễm mà thay đổi, càng không có chuyện sẽ bỏ về nửa chừng thế này.

- Tiểu Nhiễm, cho dù tớ có sợ hãi thì cũng không thể trốn tránh được. Tớ trốn được anh ta ở đây nhưng đâu có nghĩa là luôn trốn được anh ta, cậu nghĩ xem anh ta vẫn là chồng trên danh nghĩa của tớ, nếu muốn làm khó tớ thì chỉ đơn giản như cái búng tay thôi. Cho nên cậu cũng không cần lo lắng cho tớ, tớ biết mình nên làm gì mà. Nếu tớ cứ trốn mãi ở một chỗ trong khi để cậu một mình ở đây thì tớ không thể nào yên tâm được.

Cuộc tranh luận của hai cô gái từ đầu đến giờ đã được Trần Hy thu hết vào tai không sót một câu chữ nào, thế nhưng anh ta vẫn rất kiên nhẫn chờ đến khi hai người nói xong rồi mới chen vào một câu.

- Hai người có vẻ như coi A Viêm là ôn thần vậy.

Nếu không phải nghe được giọng của Trần Hy thì chắc là Sở Nghinh cũng không biết anh ta cũng đang ở đây, thậm chí là đã đứng đây từ đầu rồi, khi cô giật mình quay đầu nhìn sang thì cũng không khỏi hốt hoảng đến lúng túng, dù thế nào thì Trần Hy cũng là bạn thân của Ân Viêm mà, cô cùng Mục Nhiễm nói về hắn như vậy, nhất định rất nhanh thôi sẽ đến tai hắn, trước đó thì chính là trở thành cái gai trong mắt của Trần Hy đã.

- Bác sĩ Trần, anh cũng ở đây sao?

Khác với biểu cảm khó xử của Sở Nghinh thì Mục Nhiễm vừa mới nghe cách xưng hô của Trần Hy với Ân Viêm thì không khỏi tức giận mà quay sang nói với anh ta ngay.

- Hóa ra anh là bạn của Ân Viêm? Nếu vậy thì chắc anh cũng biết, anh ta đâu chỉ là ôn thần, anh ta là tử thần thì đúng hơn đấy. Ức hiếp người ta quá đáng, anh lại còn là bạn của anh ta, không phải cũng cùng một loại người giống anh ta đấy chứ.

Trước giờ Trần Hy vốn không có thói quen cố gắng giải thích cho mọi hiểu lầm của người khác về mình, thế nhưng vừa mới nhận được cái nhìn sai của Mục Nhiễm thì anh ta đã ngay lập tức không chịu ngồi yên mà đính chính lại.

- Cô nghĩ nhiều rồi. Mặc dù tôi là bạn của A Viêm, nhưng tôi với cậu ta khác nhau rất nhiều, tôi cũng không phải cậu ta.

Sở Nghinh đã từng nghe qua Trần Hy là trưởng khoa thần kinh, tay nghề thuộc vào hàng ngũ những bác sĩ xuất sắc nhất. Cô liền nảy ra một suy nghĩ, có liên quan đến việc mà cô liên tục gặp ác mộng trong thời gian gần đây, nếu như anh ta đã dám khẳng định bản thân khác với Ân Viêm thì cô cũng muốn thử xin tư vấn của anh ta. Thế nhưng cô vẫn còn rất lưỡng lự, vì dù sao thì hai người bọn họ cũng là bạn thân mà, chắc chắn Ân Viêm sẽ có ngay thông tin về triệu chứng của cô thôi, liệu cô có nên tìm đến chỗ Trần Hy hay không đây?

Nhìn Mục Nhiễm và Trần Hy còn đang nói chuyện xã giao qua lại, Sở Nghinh vừa sắp xếp lại suy nghĩ của mình xong thì cũng kéo lấy tay của Mục Nhiễm, còn ghé môi nói nhỏ bên tai Mục Nhiễm, giống như đang nhắc cô ấy đi cùng mình. Mục Nhiễm không phản đối mà còn phản ứng nhanh hơn cả Sở Nghinh, chủ động chào Trần Hy để đi cùng Sở Nghinh.



Sở Nghinh và Mục Nhiễm, hai người sóng vai nhau cùng đi về phía ngược lại so với điểm đến mục tiêu của Trần Hy.

Nhìn bóng lưng mảnh mai, hoàn hảo của Mục Nhiễm, Trần Hy cứ như đã biến thành một người khác rồi vậy, vứt bỏ vẻ ngoài nghiêm chỉnh xa cách và chuyên nghiệp vốn có, anh ta lại ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của một cô gái mới gặp lần đầu, thậm chí ngay cà khi đã có người đi tới bên cạnh cũng không chú ý nữa.

- Tròng mắt sắp rơi ra ngoài rồi kìa.

Đứng đây đã được một lúc mà vẫn không thấy Trần Hy có dấu hiệu phát giác ra sự xuất hiện của mình nên Ân Viêm cũng phải chủ động mở lời trước. Đương nhiên là một khi hắn đã đứng đây rồi thì cũng có nghĩa là hắn đã nhìn thấy một màn từ nãy giờ. Hắn còn chưa làm gì mà Sở Nghinh đã tự mình chui đầu vào giỏ như thế này rồi, đúng là thu hoạch ngoài dự tính. Còn Trần Hy nữa, thái độ của Trần Hy với Mục Nhiễm dù chưa có gì chắc chắn được, thế nhưng hắn cũng có thể suy đoán được một vài nguy cơ tiềm ẩn, có thể cản trở kế hoạch của hắn sau này.

- Cậu biết cô ta là ai không mà đã làm thân nhanh vậy rồi.

Nghe câu hỏi của Tả Bân sau khi xuất hiện bất thình lình như vậy, Trần Hy cũng liền tỏ hẳn thái độ bất mãn, quay đầu đối diện với hắn.

- Đương nhiên là tớ biết rồi. Cậu định nói với tớ cô ấy là Mục Nhiễm, công cụ để cậu tùy ý đe dọa Sở Nghinh nghe lời cậu?

Trong vài giây mới thoáng qua đó, Ân Viêm suýt chút nữa thì không thể tin nổi vào mắt mình, bởi vì hắn chưa từng thấy Trần Hy bày tỏ thái độ đối nghịch với hắn như vậy, nhất là ánh mắt kiên định kia. Hắn cũng im lặng một lúc để đánh giá lại tình hình, rồi lại khẽ bật cười một tiếng.

- Sao vậy? Không phải là cậu đã động lòng rồi đấy chứ?

Cứ nghĩ đến việc suýt chút nữa mình đã làm tổn thương đến Mục Nhiễm thì Trần Hy lại thấy khó chịu khi nhìn thấy Ân Viêm.

- Nếu cậu đã biết thì tớ cũng không có gì để phủ nhận. Cho nên, từ giờ cho dù cậu muốn tớ giúp cậu bất cứ chuyện gì cũng không thành vấn đề, nhưng tớ có một điều kiện, đừng lôi Mục Nhiễm vào.

Không ngờ là Ân Viêm vừa nghe xong thì đã bật cười, lắc đầu ngán ngẩm, còn không kiêng dè gì phản bác lại.

- Đầu của cậu bị cửa kẹp à? Cậu vừa mới gặp đã nhất kiến chung tình? A Hy, nhiệt độ ngoài trời hôm nay đúng là cao hơn, cậu nên nghỉ ngơi cho ổn định lại đã.

Nghe Ân Viêm nói vậy, Trần Hy càng có vẻ bức xúc hơn nữa, kiên quyết khẳng định lại quyết định của mình.

- Ít nhất tớ còn biết trong lòng mình đang thực sự muốn gì, thành thật với bản thân. Chuyện của cậu, tớ không tiện xen vào, nhưng chuyện của tớ, cậu cũng đừng can thiệp. Chỉ cần cậu không lôi Mục Nhiễm vào như lần trước thì tớ vẫn sẽ giúp cậu.

Thấy thái độ rất mực kiên quyết của Trần Hy thế này, Ân Viêm cũng không thể nói được gì nữa. Nhưng chuyện này đối với hắn không phải là một vấn đề nhỏ nữa, bởi vì khi nào hắn còn muốn điều khiển Sở Nghinh như con rối trong tay thì hoặc là dùng đến Sở gia và Thương Sở, hoặc là an toàn của Mục Nhiễm để khống chế cô. Vậy mà bây giờ người bạn thân hơn hai mươi năm của hắn lại đang tước đoạt mất một bàn đạp của hắn, chuyện này nên xử lý thế nào mới ổn thỏa đây.

Mà Trần Hy cũng không định nghe hắn trả lời lại những yêu cầu của mình thì đã quay đầu rời đi sau khi nói hết những lời cần nói. Còn Ân Viêm thì cũng chẳng có hành động ngăn cản nào, nhìn người đã rời đi rồi mới vẫy tay ra hiệu gọi Châu Vũ đến để dặn dò gì đó.

........



Thời gian nghỉ giải lao đã sắp hết, Sở Nghinh cũng bận rộn chuẩn bị quần áo cho Mục Nhiễm thay. Trong lúc thắt nơ sau lưng cho Mục Nhiễm, Sở Nghinh cũng không nhịn được mà nói.

- Tiểu Nhiễm, người vừa rồi cậu gặp, cậu biết anh ta là ai không?

Mục Nhiễm nghe câu hỏi thì cũng đang nhớ lại người đàn ông mới gặp mặt lần đầu tiên kia, không suy nghĩ hay nghi ngờ gì, rất thành thật mà lắc đầu.

- Không lẽ lại là nhân vật lớn nào không thể chọc đấy chứ?

Vì lo lắng cho an toàn của Mục Nhiễm, lại sợ Ân Viêm sẽ vì chuyện này mà gây khó dễ cho cô ấy nên Sở Nghinh mới phải đề phòng trước tất cả.

- Anh ta là một bác sĩ thần kinh rất nổi tiếng, và còn là bạn thân của Ân Viêm nữa. Với những người xung quanh Ân Viêm thì chúng ta không nên dây dưa quá nhiều, sau này cậu cứ giữa khoảng cách với bác sĩ Trần đi, như vậy cũng để tránh ảnh hưởng đến hình ảnh của cậu, rất nhiều thợ săn ảnh đang chú ý đến cậu mà.

Nghe Sở Nghinh giới thiệu lại thân phận của Trần Hy, Mục Nhiễm đúng là lại có thêm một cái nhìn khác, thì ra người đó là bạn thân của Ân Viêm, thảo nào mà Sở Nghinh nhìn thấy anh ta lại có vẻ khó chịu và mất tự nhiên như vậy. Mục Nhiễm cũng không có dấu hiệu phản đối lại, chỉ gật gù rồi cảm thán.

- Đúng là không có duyên kết bạn rồi. Cậu yên tâm, tớ sẽ giữa khoảng cách với anh ta.

Sở Nghinh nghe vậy cũng cười cười và gật đầu, vừa đúng lúc chỉnh xong trang phục cho Mục Nhiễm, đang chuẩn bị dẫn cô ấy ra ngoài thì người phụ trách dự án của Ân Dạ cũng đã gõ cửa thúc giục. Vừa mở cửa xong, trợ lý và vài người phụ trách đều vội vàng kéo Mục Nhiễm cho kịp thời gian yêu cầu, vì vậy mà Sở Nghinh đã bị bọn họ đẩy lại sau cùng, đến khi Mục Nhiễm cũng đi cùng bọn họ mà cô còn đứng trước cửa phòng thay đồ như cũ. Hít thở sâu một hơi, cô định đuổi theo nhóm người đã đi trước, nhưng không ngờ là lại bị một dáng người đàn ông cao lớn chặn ngay trước mặt. Khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, cô bị dọa cho một phen khiếp vía, hai chân vô thức lùi lại phía sau đến khi lưng đã dán chặt vào tường và không thể nào lùi thêm được nữa, run rẩy cất lên được một tiếng đầu tiên.

- Ân, Ân Viêm, anh, anh muốn làm gì?

Thấy cô đang loay hoay muốn tìm đường bỏ chạy nên Ân Viêm cũng trực tiếp chặt đứt mọi hy vọng dù là nhỏ nhất của cô. Hắn đứng rất sát cô, dường như giữa hai người cũng chẳng còn khoảng cách nữa, thậm chí là có thể cảm nhận được cả hơi thở của đối phương. Một tay hắn chống ngay bên bả vai của cô, vừa vặn có thể khóa chặt hết mọi đường lui, một tay khác cũng thuận thế ôm trọn được vòng eo thon nhỏ, kéo cô vào ngực của mình, nghiêng đầu thủ thỉ bên tai cô.

- Phu nhân, sao lại hoảng loạn như vậy? Em là phu nhân của tôi lại đến đây chạy vặt khắp nơi thế này đương nhiên tôi phải chăm sóc em chứ.

Sở Nghinh cẩn thận hít thở từng hơi một, không dám hành động tùy tiện, còn chưa biết hắn đến quấy rối mình thế này với mục đích gì nên cô vẫn cứ phòng bị trước đã. Cẩn thận ngước mắt lên đối diện với hắn, thế nhưng cũng không dám giữ quá lâu vì hơi thở lạnh khốc cùng ánh mắt tràn ngập sát khí của hắn đã dọa cho cô hồn bay phách lạc rồi, run sợ mà bấu chặt hai tay vào váy.

- Đây là việc tôi phải làm, không phải anh cũng đã đồng ý rồi sao? Trang phục của Mục Nhiễm vẫn do tôi phụ trách, đây không phải là chạy vặt.

Ánh mắt sắc lạnh của Ân Viêm quét qua gương mặt xinh đẹp gần ngay trong gang tấc, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên tạo thành một nụ cười tà mị, gian xảo và khó đoán.

- Nhưng tôi lại nghĩ là em không nỡ xa tôi nên mới tự mình chạy đến đây đấy, phu nhân của tôi.

Vừa nói xong, hắn còn cố tình ngậm vào vành tai non mềm ngay bên môi, dùng răng cắn xuống một cái đến khi nghe cô kêu đau thì lại chuyển sang liếm mút, nhấm nháp như đang thưởng thức một món ngon.