Sở Tê về cung hai năm, luôn bị ép phải học chữ nghĩa, không có thời gian nghiên cứu vấn đề hoan ái của nam nữ. Nhưng không ăn qua thịt heo không có nghĩa là chưa gặp qua heo chạy, ở trong cung hai năm, hắn đã thấy Cảnh Đế và sủng phi, cũng có cả Hoàng tử và kiều thiếp.
Đôi môi Thần quân hơi lạnh, mềm mại no đủ, Sở Tê có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt lành lạnh trên người y, thậm chí cảm thấy giữa hàm răng y cũng tản ra hơi thở mát lạnh.
Theo bản năng mút vào một phát.
Con ngươi Thần quân trợn to, khó mà tin nổi, từng tấc da thịt trên người đều viết đầy bốn chữ không thể tưởng tượng.
Y bảo vệ Nam Đường hơn một ngàn năm, lực ảnh hưởng xây dựng được rất mạnh mẽ, gồm nhiều mặt đức hạnh, nói một câu "vạn dân ủng hộ, cử quốc triều bái" cũng không quá. Y dám chắc chỉ cần là người Nam Đường thì không tính đến việc kính ngưỡng tuyệt đối hay không, nhưng ít nhất lòng tôn trọng hẳn phải có.
Nghĩ thế nào cũng không ngờ tới trên đời này lại có người ôm ý nghĩ ti tiện dơ bẩn không chịu nổi như vậy với y.
Dù sao thì ngay cả Hoàng đế Bệ hạ tôn quý nhất đất nước ở trước mặt y cũng phải cung cung kính kính, liếc y một cái thôi cũng e sợ cho là khinh nhờn, càng đừng nói đến dân chúng hàng năm tiếp thu Kính Thần Huấn dưới sự dẫn dắt của ông ta.
Nhưng Sở Tê lại dám thản nhiên làm ra cử chỉ khinh bạc với y. Làm ra hành vi xúc phạm thần linh dưới tình huống biết rõ bản thân đang xúc phạm thần linh.
Điều chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy này đã làm đảo điên hoàn toàn nhận thức của y về phàm nhân.
Y kinh hãi đờ người khoảng một phút, vẻ mặt mới chuyển từ khó có thể tin sang tức giận đến trừng mắt.
Nếu giờ phút này y có thể cử động, Sở Tê chắc chắn đã chết không có chỗ chôn. Nhưng giờ phút này y lại là người bị kiểm soát quản lý, hành động phản kháng duy nhất có thể làm chính là thể hiện rõ ràng qua nét mặt.
Sở Tê nghe được tiếng thở nặng nề của y, lồng ngực bị lấp đầy bởi cơn giận dữ buồn bực liên tục phập phồng.
Hắn vươn tay nâng cằm Tư Phương, gặp phải kháng cự liền gia tăng sức lực, cằm Thần quân bị niết đến ửng đỏ. Y bỗng nhìn thẳng vào hắn, từ trong mắt trào ra sát ý lạnh thấu xương: "Chờ bản tôn loại bỏ được giam cầm, nhất định sẽ khiến ngươi phải hối hận vì làm người."
Sở Tê hồn nhiên không thèm để ý, hắn nhích tới gần, làm ổ luôn trên bờ ngực dày rộng của Thần quân, đầu ngón tay trượt từ cằm xuống, chạm vào hầu kết nhô lên của y, nói: "Ta nghe nói tên ngươi có một chữ Dịch. Đây là lời bịa đặt hay sự thật?"
Hắn dầu muối không ăn, ngang nhiên không sợ, Tư Phương nhắm mắt lại, đem đè xuống lửa giận trong lòng, không muốn nhiều lời nữa.
"Ngươi nói chút đi." Sở Tê cực kỳ tò mò: "Ta phải ngẫm kỹ lại xem nên gọi ngươi thế nào."
Tư Phương không nói.
"Nếu ngươi không nói thì ta sẽ cởi xiêm y của ngươi ra."
Tư Phương cau mày, không biết là bực hay hận, cơ hàm khẽ siết chặt, vẫn không cho hắn lấy một ánh mắt.
"Xem ra Thần quân đang mong ta ra tay nhanh hơn chút."
Sở Tê bị dáng vẻ thấy chết không từ này của y chọc cho tâm trạng tốt lên rất nhiều, bàn tay đặt trên bả vai y thuận thế kéo một phát. Cảm giác lạnh lẽo lùa vào phần vai khiến Thần quân bỗng nhiên trợn mắt, trừng hắn.
Người đẹp này lúc tức giận cũng cực kỳ đẹp. Tức giận khiến cho sắc hồng nhạt dần lan ra trên dung nhan vô song kia, càng tăng thêm vài phần tiếu mỹ. Khóe môi Sở Tê giương lên, đầu ngón tay mân mê xương bả vai y, trong con ngươi trong trẻo cất giấu ý trêu đùa.
"Có." Tư Phương không cam lòng lên tiếng: "Tên đó không phải bịa đặt."
"Tự ngươi lấy?"
"Không thể trả lời."
Sở Tê nhìn y, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bả vai y, diện tích lạnh lẽo tăng lên, Tư Phương hít một hơi thật sâu: "Được một vị tiên hữu tặng cho."
"Tiên hữu như thế nào?"
Tư Phương Dịch yên lặng một lát, giọng nói hơi khàn: "Nếu ngươi còn tiếp tục hùng hổ doạ người......"
"Ta cứ ép ngươi đấy." Sở Tê dùng tình cảm chân thành mê hoặc: "Hiện giờ ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?"
Dáng vẻ này thật sự quá thiếu đòn, ánh mắt Tư Phương Dịch trở nên tối đen, sát ý tuy đã được thu vào nhưng lại càng đáng sợ hơn, như là bị chạm tới điểm mấu chốt.
Sở Tê không hiểu kiêng dè là gì, nhưng vào khoảnh khắc đó, hắn bỗng cảm thấy Thần quân như bị tẩm vào một vũng mực đặc quánh, màu đen không hòa tan được dần nuốt sống toàn bộ ánh sáng vốn có của y.
Trong mắt Sở Tê lộ ra nghi ngờ, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Nhìn ta làm gì? Nếu không trả lời vấn đề này của ta, ta sẽ......"
Câu uy hiếp này còn chưa nói xong, hắn bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, giống như đang gọi Thần quân. Thần quân vừa cử động, giây tiếp theo đã bị che miệng, cánh tay bên trái chợt lạnh, Sở Tê thế mà lại tiếp tục kéo tay áo thứ hai của y xuống.
Thân thể thần tiên của Thần quân nửa hở, mặt tái hơn vài phần.
"Hẳn Tiên quân cũng không muốn bị người ta nhìn được bức tôn dung này đâu nhỉ?" Sở Tê triều hắn xác nhận liếc mắt một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Đọc bản đầy đủ tại w..at..pad của Trầm Yên
Thần quân làm như vậy nhiều năm Thần quân, tự nhiên là thập phần muốn mặt, Sở Tê xác định hắn sẽ không làm chính mình lộ ngực bộ dáng bị người ngoài nhìn đến.
Hắn men theo sơn động vòng sang bên đó, lúc này mới đi tới nơi phát ra tiếng động. Một bạch y nam tử đầu đội phát quan trắng, cầm cây phất trần trong tay đang gọi to đại danh của Thần quân. Hắn ta biết hôm nay Thần quân về tổ.
Sở Tê ẩn nấp, khi đang âm thầm quan sát thì trong nháy mắt nam tử kia bỗng biến mất, ngay sau đó một tiếng nói lập tức vang lên sau lưng hắn: "Là ngươi."
Sở Tê lập tức quay người lại, quả nhiên là nam tử vừa mới gọi Thần quân kia. Hắn thoáng mê man, đối phương "chậc" một tiếng: "Suýt thì quên, ngươi không nhớ rỡ ta. Này, ta hỏi ngươi......"
"Ta tên Sở Tê."
"Không quan trọng." Thần hầu nói: "Ta hỏi ngươi, có nhìn thấy một Tiên quân mặc bạch y không?"
Đôi mắt Sở Tê trong trẻo sạch sẽ: "Tiên quân trông như thế nào?"
"Ngươi là người Nam Đường ư?" Thần hầu nhíu mày, không cam nguyện hình dung: "Chính là tiên nhân đẹp nhất thiên thượng nhân gian, ngươi không cần biết ngài trông như thế nào, bởi chỉ cần thấy ngài, ngươi chắc chắn sẽ biết ngài là Thần quân Tư Phương."
Thì ra y là thần tiên đẹp nhất thiên thượng nhân gian, Sở Tê lại một lần nữa bắt được trọng điểm, thầm nghĩ: vậy càng không thể dễ dàng buông tha. Hắn lắc đầu, nói: "Ta chưa thấy được người, nhưng ta lại thấy một ngôi sao lớn rơi xuống."
Thần hầu lập tức trở nên căng thẳng: "Rơi xuống đâu?"
"Ban đầu rơi xuống kia." Sở Tê chỉ về nơi Tư Phương Dịch rơi xuống, nghiêm túc nói: "Sau đó lại có thêm hai ngôi sao nữa rơi xuống, thế là ba ngôi sau cùng nhau bay lên trời rồi."
"Hay lại là bọn họ......" Vẻ mặt Thần hầu thoáng cái nặng nề hẳn: "Hướng bên kia đi?"
Sở Tê chỉ về hướng ngược với Thần điện, Thần hầu lập tức ném cây phất trần ra, nhảy lên đó ngự không rời đi, tay áo dài tung bay, phút chốc đã biến mất trong tầm mắt của Sở Tê.
Sở Tê nhìn theo phương hướng hắn ta biến mất trong chốc lát, rũ nhẹ tay áo của mình, chậm chạp đạp lên lá khô mà đi. Lần này hắn lại vòng thêm một vòng nữa mới yên tâm trở về sơn động.
Thần quân vẫn duy trì dáng vẻ như lúc hắn đi, khuôn mặt thanh lãnh vô song, thân hình nửa che nửa lộ, khiến người ta nảy sinh ra những ý nghĩ xa vời.
Ánh mắt Sở Tê dừng ở đóa hồng mai giữa tựa tuyết vực trơn bóng sạch sẽ kia, khóe miệng bỗng nhiên giương lên.
Thần quân âm trầm nói: "Sở, Tê."
"Ngươi nhớ kỹ tên của ta rồi." Ánh mắt Sở Tê thoáng cái sáng rực lên mấy tầng, cũng không thèm thưởng thức tuyệt sắc nhân gian này nữa, nhanh chóng nhào tới vọt vào trong lòng y, ôm vòng eo mềm dẻo của y, ngẩng mặt vui mừng nói: "Về sau ngươi gọi ta là Tiểu Thất đi, như vậy nghe thân thiết hơn."
Ai muốn thân thiết với ngươi.
Thần quân nói: "Buông tay."
"Không."
"...... Y phục." Thần quân gian nan mở miệng: "Mặc cẩn thận."
Sở Tê cúi đầu nhìn y phục của mình, nói: "Ta mặc xong rồi mà."
"Ta." Phỏng chừng hận không thể bóp chết hắn, Tư Phương Dịch trừng mắt: "Ngươi đúng là không sợ chết."
Sở Tê không vui: "Ngươi muốn ta hỗ trợ phải nói năng dễ nghe chút."
Tư Phương Dịch lạnh như băng.
Y không chịu thua, Sở Tê cũng không nhường nhịn, hắn lập tức dựa vào lồng ngực đối phương, nhấc tay khảy nhẹ đóa hoa mai kia.
Tư Phương Dịch: "......"
"Tiểu Thất......"
"Ừm?"
Ngón tay Tư Phương siết chặt, tai đỏ bừng: "...... Giúp ta."
Sở Tê choáng váng vì cảnh đẹp cỡ này trong chốc lát, mới mềm giọng nói: "Ngươi gọi ta một tiếng nữa đi."
"Tiểu Thất." Tuy rằng giọng điệu đanh thép, nhưng Sở Tê vẫn rất vui mừng. Hắn nghe lời sửa sang lại y phục cho Thần quân, sau đó tiếp tục vùi mặt vào lòng y. Trên y phục Thần quân cũng vương chút giá lạnh, vị trí ngực của bạch y còn thấm ít máu. Sở Tê nhìn một lát, rồi nhẹ nhàng ngửi ngửi vết máu kia. Hắn cảm thấy ngay cả máu của Thần quân cũng thơm quá.
Bờ ngực y vừa rộng rãi vừa ấm áp, là cảm giác thoải mái sảng khoái Sở Tê chưa bao giờ được cảm nhận. Sở Tê cọ cọ lên ngực y, bỗng nhiên cảm thấy đêm nay sao mà lạnh thế, lạnh gấp mấy lần mùa đông đập vỡ băng lau người.