Vợ chồng Lâm Hà c·hết trận cũng đánh giấu sự chấm hết của Lâm gia.
Một gia tộc cổ xưa từ thời nhân loại bắt đầu di cư khỏi tổ tinh nay đã chấm dứt, trở thành cát bụi của lịch sử.
Một tháng trôi qua kể từ trận chiến ấy.
Trong căn biệt thự xa hoa kiểu Hy Lạp cổ kết hợp với kiến trúc hiện đại.
Diệp Hiên đang ngồi đối diện màn hình máy tính.
Hắn một lần nữa sử dụng thân phận h·acker thần bí của mình, hắn cung cấp thông tin về tất cả tộc nhân của Lâm gia đang ẩn náu khắp nơi trên thế giới.
Qua chiến công của h·acker thần bí khi tiết lộ bí mật về việc Lâm gia thu được Thần Khí, vị trí ẩn náu cực kỳ bí mật của vợ chồng Lâm gia gia chủ.
Uy tín hiện tại của h·acker thần bí rất cao.
Việc Lâm Hà tự bạo đã khiến năm đại gia tộc tổn thất thảm trọng.
Phần lớn chiến lực cấp cao của các gia tộc này đều ngã trên tay Lâm Hà.
Vì vậy, năm đại gia tộc dồn thêm lực lượng t·ruy s·át các tộc nhân còn lại của Lâm gia nhằm trả thù.
Ngoài sáng là năm đại gia tộc và đám thợ săn tiền thưởng.
Trong tối là Diệp Hiên đem những tin tình báo từ tương lai liên tục ném lên trên mạng.
Người của Lâm gia dù có giấu sâu đến đâu cũng bị đào ra.
Trước cửa của Đệ Nhất học viện, một người đàn ông với vô số các v·ết t·hương đẫm máu lao tới.
"Drak Stormbreak! Nhân Loại Liên Minh cử ngươi tới đây là để giá·m s·át Lâm gia chúng ta! Hiện tại chẳng lẽ ngươi lại để gia tộc chúng ta diệt vong sao?"
Người đàn ông này là Lâm Thu Hải, là lão nhị của Lâm gia, một tên Bạch Kim cảnh Chức Nghiệp Giả.
"Ai, không phải ta muốn từ bỏ Lâm gia đâu, dù sao ta và Lâm gia lão tổ còn có chút giao tình.
Nhưng đáng tiếc là người ở phía trên chỉ để ta chăm sóc một Lâm gia có Lâm Kình Thiên mà thôi."
Một người đàn ông mắt xanh và tròng mắt dọc, tóc trắng để dài đến vai, mặc một bộ áo choàng pháp sư xuất hiện từ hư không.
Tay ông ta vỗ nhẹ lên vai của Lâm Thu Hải chỉ thấy bàn tay ông ta, năm ngón tay đều mọc ra móng vuốt, lân phiến sáng bóng như bảo thạch bao phủ toàn bộ bàn tay.
Lâm Thu Hải nhận ra chức nghiệp này.
Nghề Nghiệp của Drak Stormbreak là Long Mạch Thuật Sĩ, một nghề nghiệp có thể đánh cận chiến có thể chống chịu, và là một nghề nghiệp thi pháp nên cũng có thể sử dụng phép thuật.
Và một trong những đặc điểm của nghề nghiệp này là khi thi triển pháp thuật, một vài bộ phận trên cơ thể sẽ chuyển hoá giống như rồng.
Càng thi triển phép thuật mạnh thì cơ thể càng biến dạng gần với loài rồng.
Lâm Thu Hải hoảng sợ khi phát hiện cơ thể ông ta không thể chuyển động, đây chắc chắn là Drak giở trò.
"Ta không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng phía trên có lệnh, không cho phép ta can thiệp. Có lẽ Lâm gia đã không còn giá trị tồn tại nữa."
Nói xong, Drak quay người lại rồi biến mất.
Chỉ để lại một Lâm Thu Hải bị t·ê l·iệt, đứng yên như trời trồng.
Thấy thống đốc hành tinh rời đi mà không quay đầu trở lại.
Đá·m s·át thủ lúc này giải trừ thuật ẩn thân.
Lớp màng ma thuật dần biến mất, để l·ộ h·àng trăm bóng người đang từ hư ảo biến chân thật.
"Lâm gia lão nhị, ngươi là người cuối cùng rồi."
Cái cuối cùng tên sát thủ nói ở đây là danh sách người của Lâm gia mà Diệp Hiên đã tung lên mạng.
Lâm Bạch không có trong danh sách này, chứng tỏ hắn từ hiện tại tới tương lai đều giấu rất sâu đến nỗi Diệp Hiên không thể tìm được một chút giấu vết.
Hoặc Lâm Bạch cẩu trong căn cứ cả đời.
Lâm Thu Hải lúc này hoàn toàn tuyệt vọng.
"Trước khi c·hết ta muốn hỏi một câu được không?"
Đá·m s·át thủ đang lăm le lao tới chợt dừng lại.
"Nói đi, chúng ta còn lấy đầu ngươi về lấy tiền nữa."
Hàng chục m·ũi d·ao chỉ cách cơ thể của Lâm Thu Hải vài cm.
"Tại sao đá·m s·át thủ các ngươi đểu mặc đồ đen khi đi á·m s·át vậy, dù lúc này đang là giữa trưa?"
Lâm Thu Hải rõ ràng đang muốn kéo dài chút thời gian, ông ta hi vọng Drak sẽ quay trở lại, hi vọng tất cả những gì trước đó chỉ là một trò đùa.
"Tại sao chúng ta giữa ban ngày lại mặc đồ đen sao?"
"Ta mặc là vì chỉ số của trang bị này tốt."
"Ta mặc vì bộ đồ này có sẵn bị động ẩn thân."
"Còn ta cảm thấy nó khá là ngầu."
Đá·m s·át thủ cũng đang câu giờ, chúng cũng sợ thống đốc hành tinh quay trở lại.
Nhưng con mồi và thợ săn đã tán gẫu vài phút mà Drak vẫn không ra mặt.
"Xem ra đã đến lúc chúng ta tiễn Lâm gia lão nhị lên đường rồi."
Hàng chục con dao từ đá·m s·át thủ găm đầy trên người Lâm Thu Hải, biến người ông ta thành cái tổ ong.
Một tên sát thủ nhanh nhẹn trèo lên trên lưng Lâm Thu Hải từ phía sau, nhanh chóng dùng thanh đoản kiếm lấy đầu ông ta.
Oanh!
Một tiếng súng vang lên.
Đầu Lâm Thu Hải nổ tan như pháo hoa.
Mấy thứ vật chất trắng đỏ đan xen bắn đầy mặt đá·m s·át thủ gần đó.
"Moá nó! Thằng tôn tử nào dùng súng ngắm khi cả đám đang dùng dao vậy!"
"Đừng để ta bắt được, không thì ta sẽ dạy cho hắn tại sao hoa cúc lại có màu hồng!"
Dù sao nhiệm vụ cũng hoàn thành.
Đá·m s·át thủ biến mất, chỉ để lại một cái xác bị chặt thành mảnh vụn...
Thế giới giả lập
Ở một chiến trường nào đó.
Nơi máu chảy thành sông, xác chất thành núi.
Bãi cỏ xanh trở nên héo úa vì hành vạn người dẫm đạp, bị máu tưới lên mà đỏ thẫm.
Lá cờ của hai bên tham chiến cắm đầy khắp chiến trường.
Một nữ cung thủ đứng trên núi xác c·hết, gương mặt xinh đẹp bị tro tàn nhuộm đen, mái tóc đen dài bị bụi và máu vấy bẩn.
Nàng giương cung cài tên.
Từng mũi tên tử thần tinh chuẩn nhắm thẳng vào những khe hẹp nhỏ nhất trên bộ giáp nặng nề của kẻ thù.
Lâm Lục Dạ thở dốc, nàng lại tiêu diệt thêm một đại đội nữa của quân địch.
Tại thế giới này, nàng trải qua cuộc sống của dân du mục.
Từ nhỏ nàng đã được vợ chồng Lâm Hà dạy cho cách cưỡi ngựa bắn cung, được Lâm Bạch dạy cho cách tập luyện võ công.
Nhưng đáng tiếc, những ngày tháng tốt đẹp đã kết thúc khi một đội kỵ binh của đế quốc đi qua và hủy diệt gia tộc nhỏ của nàng.
Chỉ còn một ít tộc nhân sót lại sau đợt vây quét ấy.
Lâm Lục Dạ vì vậy đã trở thành một thợ săn ngay từ khi còn rất nhỏ.
Càng lớn lên, nàng càng bộc lộ bản chất của một thiên tài.
Chỉ mười tuổi nàng đã tu luyện ra nội lực, một cô bé nhỏ tuổi cũng đã có thể đấu lại mười binh sĩ.
Nàng chỉ dùng số người ít ỏi còn lại của gia tộc nhưng t·ấn c·ông và thôn tính các bộ tộc khác bằng sức mạnh tuyệt đối.
Như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Thế lực dưới trướng nàng đã có một đội quân hàng vạn người lúc nào không hay.
Năm hai mươi tuổi, nàng đã vô tình chinh phục toàn bộ Đại Mạc, trở thành một vị nữ vương trẻ tuổi nhất lịch sử.
Nhận thấy nguy cơ từ Lâm Lục Dạ, đế quốc đã phái một đội quân viễn chinh nhằm hủy diệt quốc gia non trẻ của nàng.
"C·hết tiệt, không phải tình báo nói rằng quân địch chỉ có năm vạn quân thôi sao! Nhưng tại sao số lượng lại thành năm trăm vạn thế này!"
Hiện tại, chỉ còn mỗi Lâm Lục Dạ kiên trì chiến đấu.
Thuộc hạ của nàng, n·gười c·hết trận, kẻ bỏ trốn, kẻ đầu hàng địch.
Một mình nàng với một cây cung đã một mình chống lại hàng vạn quân, g·iết hơn 5000 người.
Lòng bàn tay dùng cung liên tục nay đã đổ máu.
Xé ra một miếng vải, vị nữ vương dùng nó cuốn quanh lòng bàn tay để giảm bớt đau đớn.
Nhìn về phía xa xa, nơi đạo quân xâm lược khổng lồ không nhìn thấy phần cuối.
Nàng tuyệt vọng.
"Khá lắm, khá lắm. Không hổ danh là Nữ Vương của vùng Đại Mạc."
Một tên quý tộc mặc giáp trụ hoa lệ vỗ tay tiến đến.
Lâm Lục Dạ bất chấp cơn đau, từng mũi tên hướng thẳng về phía tên quý tộc kia.
Nhưng một quý tộc dám tiên phong dẫn đầu đâu phải là kẻ bình thường.
Hắn chỉ cần hơi nghiêng người một chút là có thể né tên như thể biết trước.
"Ha ha. Phải thừa nhận rằng nếu ngươi còn sung sức thì ta không phải là đối thủ của ngươi.
Nhưng thật đáng tiếc, những mũi tên của ngươi đã trở nên yếu đuối và thiếu chính xác.
Ngươi kiệt sức rồi, đầu hàng đi."
Chỉ với một lần rút kiếm, hắn chém tất cả những mũi tên còn lại thành gỗ vụn.
Tên quý tộc tăng tốc chạy như bay trên đồi xác c·hết, hắn nhanh chóng tiếp cận nơi Lâm Lục Dạ đang đứng.
Chỉ trong chớp mắt, lưỡi kiếm đã chỉ thẳng vào yết hầu của vị nữ vương.
"Thần phục hoặc là c·hết."
Tên quý tộc lạnh lùng nói.
"Đại Ung đế quốc đã hủy diệt tất cả người thân của ta, bộ tộc của ta, nên có c·hết ta cũng không hàng."
Tên quý tộc lắc đầu đáng tiếc, giống như hắn đang phải tự tay hủy đi một báu vật quý giá.
Lưỡi kiếm chém qua cổ Lâm Lục Dạ nhanh chóng, chỉ để lại tàn ảnh.
Tầm nhìn của thiếu nữ trở nên quay cuồng, nàng chứng kiến cái xác không đầu của mình gục ngã, trở thành một phần của ngọn đồi xác c·hết.
"Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?"
Thế giới này là thế giới giấc mơ mà vợ chồng Lâm Hà đã tạo ra nhằm đào tạo Lâm Lục Dạ.
Một thế giới đê võ, nơi mà con người chỉ cần có thể luyện ra nội lực cũng có thể xem như nhất đẳng tông sư.
Nhưng giấc mơ của Lâm Lục Dạ đã bị Lâm Bạch động tay một chút.
Quân số kẻ địch tăng gấp trăm lần, thực lực của tên chỉ huy từ thường thường đã đến mức đỉnh cao của thế giới.
Tất cả chỉ để Lâm Lục Dạ có thể phát triển theo hướng mà Lâm Bạch đã viết sẵn.
Trong không gian tăm tối, Lâm Lục Dạ không biết mình nên đi đâu về đâu.
Chợt một giọng nói tựa gió thoảng vang lên.
"Một kẻ kỳ lạ, sáu cái mạng sao? Giờ ngươi còn năm cái."
Lâm Lục Dạ còn chưa kịp nhìn thấy chủ nhân của giọng nói thì một luồng ánh sáng trắng kéo nàng đi.
Nàng lại một lần nữa được sinh ra, vẫn là gia đình ấy có cha có mẹ và có Lâm Bạch.
Đời này nàng sống tại một thế giới hiện đại.
Nàng lớn lên, đi học, học đại học như bao con người bình thường khác.
Lâm Lục Dạ lần đầu tiên tiếp xúc với tiểu thuyết đã nhận ra bản thân mình lại là người xuyên việt.
Không biết có phải do nàng là người xuyên việt nên linh hồn trở nên cường đại kéo theo đó là khả năng học tập siêu phàm.
Dù có giành 90% thời gian vào tiểu thuyết mạng, trò chơi điện tử, anime manga, nhưng thành tích của Lâm Lục Dạ vẫn xếp số 1.
Sau những giờ đọc truyện, Lâm Lục Dạ giải trí bằng cách đọc sách và hấp thu tri thức của thế giới này.
Đây là một thế giới khoa kỹ với trình độ khoa học kỹ thuật vượt xa trái đất.
Lâm Lục Dạ học được hàng tá công nghệ hiện đại.
Thậm chí nàng còn áp dụng cách tu luyện nội công ở đời trước kết hợp với khoa học của thế giới này.
Một cơ quan nhân tạo được gọi là đan điền được chế tạo ra.
Đan điền được chế tạo có thể tự động sản sinh ra nội lực, không cần phải khó khăn thổ nạp như các võ giả ở đời trước.
Khi một binh sĩ được cấy ghép đan điền, tai thính mắt tinh là chuyện bình thường.
Nhưng cơ bắp tăng cường, có khinh công vượt nóc băng tường, giác quan thứ sáu,...
Những điểm ưu việt của cơ quan nhân tạo này đã biến Lâm Lục Dạ trở thành một giáo sư trẻ tuổi khi mới ở tuổi 20.
Quốc gia duy trì cô, bảo vệ cô, một đội ngũ vệ sĩ chuyên nghiệp luôn đi theo cô mọi lúc mọi nơi.
Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra.
Một chiếc xe tải không biết từ đâu lao tới, tước đi tính mạng của vị giáo sư trẻ tuổi.
Nhưng ngạc nhiên là xác c·hết của Lâm Lục Dạ còn nguyên vẹn, không hề giống như một vụ t·ai n·ạn giao thông.
Lâm Lục Dạ lại cảm thấy một lần nữa chìm mình vào bóng tối.
Cái cảm giác thân thuộc c·hết tiệt này.
Nàng nhanh chóng bò dậy, lần này giống như nàng bị nhốt trong một cái hộp bằng sắt.
Chính xác hơn là một cái thùng xe tải.
Rời khỏi thùng xe, Lâm Lục Dạ nhìn về cái xe tải và muốn chửi bậy.
Đây chẳng phải là cái xe đã tiễn nàng chầu trời kia sao.
"Ta cảm thấy mình giống như bị trêu đùa vậy, một cái xe tải không có tài xế thì thôi, đã vậy còn chui ra từ hư không nữa!"
Nhìn nhãn hiệu dán trên xe, nàng chỉ muốn chửi bậy.
"Khá lắm! Công ty isekai là cái quỷ gì đây?"
Chiếc xe tải thả khói khiến Lâm Lục Dạ đen mặt.
Khi chiếc xe tải biến mất, giọng nói tựa như gió lại một lần nữa vang lên.
"Ngươi đã trở lại rồi, tiếp theo là kiếp thứ ba của ngươi."
Một lần nữa, Lâm Lục Dạ chưa kịp chửi bậy thì ánh sáng trắng lại lóe lên, đem cô nàng tới một thế giới mới.
Bên ngoài thế giới thực, Lâm Bạch đang thao tác, lập trình các giấc mơ mới cho Lâm Lục Dạ.
Phải nói Lâm Bạch thực sự khó có thể tin nổi lai lịch của thứ phần mềm lập trình thế giới ảo này.
Bản thể của phần mềm mà hắn đang dùng để lập trình các thế giới ảo thế mà lại có liên kết với một Thần Khí nào đó.
Khả năng tính toán của Thần Khí này cho phép người lập trình cả một vũ trụ ảo cũng không thành vấn đề.
Nghe nói một vị Chủ Thần trong 12 Chủ Thần của nhân loại hi vọng chế tạo ra được một tựa game thực tế ảo chân thật nhất có thể, vì vậy người đó đã dùng một Thần Khí để tạo ra một thế giới giả lập vô cùng rộng lớn, có thể kết nối từ khắp mọi nơi trong giải ngân hà.
Nhưng đáng tiếc là cả nhân loại giờ mọi người đều tham chiến, không có ai có rảnh rỗi để chơi một tựa game giả lập ở cái thế giới đã bị số liệu hóa này.
Nên vị Chủ Thần này cũng đành từ bỏ, để lại phần mềm lập trình thế giới của mình trôi nổi trên mạng, ai thích dùng thì dùng.
Lâm Bạch biết mình không thể đánh lại Diệp Hiên.
Nên để đánh lại một kẻ dùng hack thì hắn cũng cần một kẻ dùng hack khác.
Và Lâm Lục Dạ, một người sở hữu 3 thiên phú SSS xứng đáng là ứng cử viên.
Giấc mơ mà vợ chồng Lâm Hà đã lập trình cho Lâm Lục Dạ là chưa đủ.
Lâm Bạch không cần một chiến binh đơn thuần.
Lâm Bạch muốn Lâm Lục Dạ khi ra ngoài thế giới thực có thể sử dụng thành thạo tất cả tiềm năng của bản thân.