Chương 15: Thành chủ chết liên quan gì đên Lâm gia chúng ta?
Trong lúc Hàn Nhất đang tức giận với một bé gái, tên phó tướng bên cạnh nhịn không nổi, quay sang thì thầm vào tai hắn.
"Đại nhân, đừng quên chúng ta đến đây không phải để khách sáo vô nghĩa.
Chúng ta tới đây là để kiếm một bút chi tiêu."
Hàn Nhất nghe vậy, vẻ mặt hắn lại bình tĩnh, thành chủ của Đông Hải thành tự tin nở nụ cười nhìn về phía đám người của Lâm gia.
"Thôi vậy. Đại nhân ta không chấp tiểu nhân.
Dù sao quan phủ chúng ta tới đây cũng không phải để chia buồn với Lâm gia, chúng ta đến đây là để bắt trọng phạm!"
Hàn Nhất khí thế đường đường, gương mặt nghiêm túc, tiếng nói âm vang có lực, chỉ còn thiếu ghi bốn chứ "chính đạo hiệp sĩ" lên trên mặt.
Lâm Lục Dạ nhíu mày nhìn Hàn thành chủ đang ngồi trên lưng ngựa.
Nàng biết giai đoạn nói nhảm đã kết thúc, giờ là lúc thành chủ phủ giơ nanh vuốt về phía Lâm gia.
"Ý của đại nhân ngài là đám thổ phỉ Lang Sơn trại sao?
Hiện tại trên mặt đất còn hai ngàn bộ t·hi t·hể của đám thổ phỉ đó, nếu đại nhân đem chiến tích này báo lên bên trên, hẳn là triều đình sẽ cho ngài trọng thưởng."
Nói rồi, Lâm Lục Dạ ôm quyền chúc mừng hắn.
"Lần này đại nhân lập được đại công, thăng quan tiến tước chỉ trong tầm tay."
Lâm Lục Dạ lúc này đã nói rất rõ với Hàn Nhất, công lao diệt phỉ ngươi có thể lấy, Lâm gia chúng ta không cần, Lâm gia và phủ thành chủ nước giếng không phạm nước sông.
Nếu tên thành chủ lựa chọn hòa khí sinh tài, không sao cả, hắn vẫn có thể sống.
Còn hắn vẫn coi Lâm gia là miếng thịt béo bở thì, rất hợp ý Lâm Lục Dạ.
Phủ thành chủ không còn ý nghĩa tồn tại nữa, Đông Hải thành này sẽ chỉ còn một tiếng nói duy nhất, chỉ thuộc về Lâm gia mà thôi.
"Lâm tiểu thư hiểu lầm, lần này chúng ta tới đây, đơn giản là để điều tra Lâm gia các ngươi về việc dám tàng trữ cung nỏ."
Hàn Nhất nhìn chằm chằm vào mấy tên hộ viện vẫn đang cầm cung nỏ trên tay.
"Đại Ung đế quốc chúng ta có quy định rõ ràng, nhà nào tàng trữ cung nỏ quá 10 cái, tịch thu toàn bộ tài sản xung công, toàn gia chém đầu.
Lục Dạ tiểu thư còn nhỏ tuổi nên không biết chuyện này đi?"
Chứng kiến Hàn Nhất nhìn mình rồi cười lạnh.
Lâm Lục Dạ đáp lại bằng tiếng cười vang đầy châm biếm.
"Hahaha! Hàn đại nhân rất có năng khiếu trở thành một danh hài."
Cái luật này nếu đặt ở hai ngàn năm trước, thời mà Luyện Lực cảnh là đỉnh cao võ đạo thì còn nói được.
Nhưng nếu áp dụng luật này ở cái thời đại Luyện Lực đi đầy đường, Tụ Khí nhiều như chó, Khai Mạch cảnh mới có thể gọi là cao thủ thì thật buồn cười.
Lực công kích của cung nỏ thực sự không đáng nhắc tới, tên nỏ vẫn có thể làm võ giả chảy máu nhưng đó là một võ giả đang đứng yên cho bắn.
Một Luyện Lực cảnh võ giả giác quan đủ nhanh nhạy, có thể dễ dàng bẻ gãy mũi tên đang bay.
Tụ Khí cảnh có thể vận chuyển chân khí tạo thành áo giáp, có bắn tới gãy nỏ cũng khó mà xuyên thủng.
Thực tế, đã từ rất rất lâu rồi không quan phủ nào quản việc nhà ai tàng trữ cung nỏ nữa.
Hoàng đế lão nhi cũng cảm thấy không rảnh rỗi sửa lại luật làm gì, nên cái luật lỗi thời này vẫn tồn tại.
Một cái luật lỗi thời tồn tại hơn ngàn năm, Hàn Nhất nếu không chăm đọc sách cổ hắn cũng không biết luật này tồn tại.
"Lâm tiểu thư cười cái gì vậy? Tàng trữ cung nỏ vốn là đại tội, mà Lâm gia các ngươi tàng trữ hàng trăm cái.
Chẳng lẽ Lâm gia muốn khởi binh tạo phản sao?"
Đông Hải thành chủ quát lớn, trực tiếp chụp mũ định tội.
Lâm Lục Dạ chỉ cười mỉm, bàn tay nhẹ nhàng thò vào túi áo.
"Hàn đại nhân uy phong thật đấy, nhưng đáng tiếc, Đông Hải thành thành chủ vì cứu viện Lâm gia chúng ta mà c·hết trong tay đám thổ phỉ Lang Sơn trại."
Hàn Nhất còn chưa kịp hiểu ý Lâm Lục Dạ vừa nói là gì.
Chỉ thấy tiểu thư Lâm gia rút ra từ túi áo một thanh kim loại màu đen kỳ quái.
Oanh!
Một viên đạn bắn ra nhắm thẳng vào đầu Hàn Nhất, tên phó tướng Tụ Khí cảnh đỉnh phong có thể nhìn thấy đường bay của viên đạn, nhưng tốc độ của thứ ám khí kỳ lạ này nhanh quá nhiều so với cung nỏ.
Tốc độ tay của hắn rất nhanh, chỉ đáng tiếc là hắn đã bắt hụt.
Viên đạn cứ như vậy bắn tung sọ của Hàn Nhất, tiễn Đông Hải thành thành chủ chầu trời, dù sao vị thành chủ này cũng chỉ là một người bình thường.
Chứng kiến cấp trên c·hết ngay trước mặt, tên phó tướng quay đầu lại quát lớn.
"Lâm gia các ngươi chẳng lẽ không sợ triều đình thảo phạt sao?"
Lâm Lục Dạ nghe lời uy h·iếp này cũng chỉ cười nhạt, đây cũng chỉ là một chuyện cười khác mà thôi.
Võ đạo thời đại, cường giả vi tôn, quần hùng cát cứ khắp nơi, triều đình cũng chỉ là cái bài trí.
Người trong thiên hạ giờ chỉ biết đến giang hồ, ai biết triều đình là cái gì?
Nói thẳng, Đông Hải thành trên danh nghĩa vẫn là của triều đình, nhưng người nắm quyền thực tế lại là Xích Kiếm tông.
Làm quan thời đại này cũng chỉ có thể lập uy với dân chúng tầng dưới chót, còn thái độ của đám người này với giang hồ thì sao?
Cứ nhìn đám thổ phỉ của Lang Sơn trại ra vào Đông Hải thành như đi chợ là biết.
Lấy triều đình ra uy h·iếp? Nực cười.
Lâm Lục Dạ nhanh chóng giẫm vào chốt một cái vali cô để dưới đất, vali bật ra để lộ món v·ũ k·hí bí mật cô vốn cất giấu.
Lâm gia tiểu thư ném khẩu súng ngắn ra chỗ khác, cô nàng nhận ra được sức sát thương của súng đạn thông thường là không đủ, dù có dùng cỡ đạn của khẩu Desert Eagle cũng khó mà gây sát thương cho Tụ Khí cảnh.
Nàng nhanh chóng cầm lên khẩu súng cỡ lớn trong vali.
Lâm Lục Dạ hiện tại 12 tuổi, dù là người tập võ có cơ thể phát dục sớm thì khẩu súng kia vẫn to bằng nửa người cô.
Nó không thể xem là súng nữa, gọi nó là một khẩu pháo cầm tay thì đúng hơn.
Cầm trên tay khẩu súng to mất cân đối, Lâm Lục Dạ nhắm thẳng vào tên phó tướng, kẻ nguy hiểm nhất ở đây, một tên Tụ Khí cảnh đỉnh phong.
Tên phó tướng vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần vì Hàn Nhất c·hết, hắn cũng giống với đám võ giả Lâm gia trước đêm qua, một tên chỉ có cảnh giới chứ không có kinh nghiệm.
Chợt, hắn cảm thấy như có gai ở sau lưng.
Nhìn về phía Lâm Lục Dạ, hắn thấy thứ nàng cầm trên tay, đây rõ ràng là phiên bản cỡ lớn của loại ám khí vừa g·iết c·hết thành chủ.
Oanh!
Tiếng súng nổ khiến lỗ tai đau nhói, chẳng khác nào sấm nổ đánh bên tai.
Vỏ đồng của viên đạn to như lon nước ngọt được nhả ra, rơi xuống mặt đất trong cái nhìn sững sờ của tất cả mọi người.
Còn tên phó tướng đang ngồi trên ngựa sao?
Đầu con ngựa hắn đang ngồi hoàn toàn bị thổi bay, còn hắn đang chật vật bò dậy từ mặt đất.
"Thật không ngờ Lâm gia tiểu thư lại có ám khí mạnh như vậy, mạnh như một Khai Mạch cảnh tiện tay dùng chân khí ngoại phóng."
Hắn ném ra một đầu đạn kim loại to bằng nắm đấm trẻ con đã biến dạng không chịu nổi, bàn tay hắn đang rỉ máu vì đỡ viên đạn này.
Tuy là một tên võ giả không có kinh nghiệm chiến đấu, nhưng phản xạ của hắn vẫn rất nhanh.
"Nếu ta không kịp mở ra chân khí phòng hộ, có lẽ lúc này ta còn thảm hơn cả Hàn Nhất.
Đáng tiếc, thủ đoạn mạnh như vậy, Lâm tiểu thư chắc cũng chỉ có thể sử dụng một lần đi."
Võ giả trên thế giới này vẫn quan niệm rằng, khi một võ giả sử dụng sức mạnh vượt quá khả năng, chắc chắn người đó phải trả giá tương xứng.
Trong mắt đám võ giả này, một Luyện Lực cảnh như Lâm Lục Dạ, chắc chắn cũng đã phải trả một cái giá cực lớn mới có thể phát ra sức mạnh của Khai Mạch cảnh.
Đáng tiếc, thứ Lâm Lục Dạ sử dụng là khoa học.
Oanh!
Phát đạn thứ hai được bắn ra ngay khi hắn đang chủ quan.
Tên phó tướng chưa kịp dùng chân khí bảo hộ thì cơ thể hắn bị lực trùng kích của viên đạn chia năm xẻ bảy.
Viên đạn không dừng tại đó, nó bắn xuyên qua thủ thành quân phía sau, từ hàng đầu tới hàng cuối, khiến hàng chục kẻ phía sau m·ất m·ạng.
Lâm Lục Dạ chợt mỉm cười.
Uy lực vừa rồi của viên đạn không phải do lực bắn nguyên bản của khẩu súng, uy lực đó chỉ xuất hiện khi Lâm Lục Dạ vận chuyển Vạn Ảnh Thần Công.
"Thật không nghĩ tới, Vạn Ảnh Thần Công cũng có thể tác dụng lên v·ũ k·hí."
Lâm Lục Dạ cảm thấy thật hưng phấn.
"Các vị, thật xin lỗi a.
Không chỉ có thành chủ và phó tướng bỏ mình, còn có 500 binh sĩ bị đám c·ướp Lang Sơn trại đồ sát nữa!"
Nói rồi, Lâm Lục Dạ mở nốt chiếc vali còn lại, lấy ra một khẩu súng khác to không kém.
Tay cầm hai khẩu súng cỡ lớn, nàng nhắn thẳng về phía đám binh sĩ với một nụ cười.
Oanh! Oanh!
Từng tiếng súng to như đại pháo nổ bên tai, bên cạnh đó là tiếng vỏ đạn rơi như mưa.
Sau khi bị nhiễm nội lực của Vô Ảnh Thần Công, chính xác hơn là thiên phú Bạo Kích, sát thương của những viên đạn đã mạnh gấp nhiều lần.
Quân của phủ thành chủ xếp thành đội hình chỉnh tề mà tới, nên một viên đạn được bắn ra dễ dàng bắn xuyên qua hàng chục người.
Không ai có thể gượng dậy trước sức mạnh tuyệt đối của hai khẩu pháo cầm tay này.
Khai Mạch cảnh nếu không cẩn thận cũng có thể b·ị b·ắn c·hết, đừng nói gì tới một đội quân xen lẫn giữa phàm nhân và Luyện Lực cảnh.
Mỗi viên đạn Lâm Lục Dạ bắn ra chẳng khác nào đại bác dí thẳng mặt.
Đủ thứ cơ quan thân thể, chân cụt tay đứt bị thổi bay.
Khi Lâm Lục Dạ hết đạn cũng là lúc người thành chủ mang tới đoàn diệt.
Cả một đội quân 500 n·gười c·hết trong vũng máu.
Không một người còn sống sót, bất cứ thứ gì chuyển động trong vũng máu này đều sẽ nhận thêm một viên đạn.
Dù sao ở kiếp đầu, Lâm Lục Dạ cũng là một thần xạ thủ.
Những người của Lâm gia dù đã trải qua mưa to gió lớn, chứng kiến xác hàng ngàn n·gười c·hết cháy nhưng họ vẫn cảm thấy mình bị xung kích quá lớn, cảnh tượng này quá kinh dị rồi.
"Nhị thúc! Xác c·hết của người Lâm gia chúng ta đã dọn sạch rồi chứ? Ta không muốn xác c·hết của người Lâm gia chúng ta có lẫn vào đây."
Nhận thấy cô cháu gái đang kêu gọi mình, Lâm gia lão nhị, Lâm Thu Hải chống gậy đi qua.
"Đúng vậy, thưa gia chủ. Chúng ta đã phân loại xong tất cả xác c·hết từ rạng sáng."
Sau trận chiến đêm qua, cao tầng Lâm gia t·ử t·rận gần hết, chỉ còn mỗi Lâm Thu Hải sống sót.
Hắn cảm thấy đây là nhân hoạ đắc phúc, là cơ hội trời cho để trở thành gia chủ.
Nhưng lúc này, hắn đang phải đối mặt với cô cháu gái của hắn.
C·ướp lấy thứ v·ũ k·hí kia và trở thành gia chủ sao?
Nếu là Lâm Thu Hải của hai năm trước hắn sẽ làm như vậy.
Nhưng sau hai năm, hắn chứng kiến cô cháu gái này cứ một khoảng thời gian lại móc ra một thứ đồ mới, hắn không chắc hai v·ũ k·hí kia có phải là thủ đoạn cuối cùng của Lâm Lục Dạ hay không.
Tại thế giới thực, Lâm Bạch vừa điều chỉnh lại máy tính, vừa chú ý tới tình hình trong giấc mơ của Lâm Lục Dạ.
Dù sao đầu óc hắn giờ này cùng lúc có thể làm hơn mười việc, để dành một việc lại quan sát Lâm Lục Dạ là đủ rồi.
Thời gian trong giấc mơ và ngoài thực tại là khác nhau.
Khi vợ chồng Lâm Hà còn sống, giấc mơ của Lâm Lục Dạ có là một tháng trong mơ, một ngày ngoài đời.
Nhưng sau khi vào tay Lâm Bạch, một năm trong mơ bằng một ngày ngoài đời.
Lâm Bạch còn lên kế hoạch, biến một ngày ngoài đời bằng mười năm trong mơ.
Thời gian cấp bách, Diệp Hiên ở ngoài kia vẫn đang phát triển với tốc độ nhanh không tưởng.
Về thiên phú, Lâm Lục Dạ rõ ràng mạnh hơn nhưng Diệp Hiên lại là người có hệ thống.
Điều này khiến Lâm Bạch cảm thấy vội vã, hắn không ngừng cải tiến máy tính bằng tất cả những gì còn lại trong căn cứ.
Vì chênh lệch thời gian quá lớn, mỗi khi Lâm Lục Dạ làm ra những hoạt động khác người gì, máy tính sẽ dừng thời gian giấc mơ lại để thông báo.
Lâm Bạch đều sẽ tiến hành gián tiếp can thiệp, giúp con bé phát triển nhanh nhất.
Nếu không, một đứa trẻ 10 tuổi làm sao được phép phát minh, sản xuất đủ thứ mới lạ trong một thời đại phong kiến cổ hủ mà không vấp phải sự phản đối nào.
Lâm Bạch tuy đặt ra thử thách nhưng hắn cũng trợ giúp một tay.
Chợt màn hình đưa ra cảnh báo, Lâm Bạch nhìn vào màn hình và phải lau mắt.
"Bolter? Con bé đó chế ra cả hàng nhái của cái loại pháo cầm tay này sao?
Khá lắm, sử dụng nội lực để giảm sức giật, với thân thể võ giả có thể dùng khẩu súng to đùng này mà không gãy tay."
Nhìn con bé chơi vui như vậy, Lâm Bạch quyết định đẩy một tay.
"Có lẽ làm một di tích cổ đại, bên trong có đủ loại thiết bị tiên tiến, súng plasma, công nghệ gen, power armor các thứ.
Hoặc một chiến hạm cỡ lớn nào đó trôi trong không gian rồi rơi xuống hành tinh chẳng hạn."
Nhưng Lâm Bạch nghĩ lại, hắn lựa chọn một phương án khác.
Mở bảng trạng thái của tất cả NPC trong thế giới giả lập này ra, sau đó hắn kéo căng khả năng nghiên cứu khoa học của tất cả mọi người thuộc Lâm gia.
Cài vào trong đầu chúng thêm một vài linh cảm về v·ũ k·hí, súng đạn, máy móc nữa.
Và từ đây, sự phát triển của cái thế giới thuần võ đạo giống như một cú quay xe gấp, lệch không biết trôi đi đâu.