Đám người kinh ngạc khi chứng kiến bức tường mà Lâm gia đã xây dựng trong vài ngày ngắn ngủi.
"Chúng ta có thực sự đến đúng nơi không vậy? Chẳng phải năm ngày trước tình báo vẫn nói rằng Lâm gia trước cửa vẫn chỉ là một đ·ống đ·ổ n·át sao?"
Tôn gia gia chủ không tin vào mắt mình.
"Hừm, tường có cao cũng chỉ có thể ngăn trở phàm nhân, có cao gấp đôi cũng chẳng phải là vấn đề với võ giả chúng ta."
Tên mãng phu Lưu gia gia chủ khinh thường khi nhìn bức tường này, chỉ là thứ lòe loẹt vô nghĩa mà thôi, Luyện Lực cảnh võ giả dùng khinh công có thể dễ dàng nhảy qua.
Chợt, phía bên trên cánh cổng xuất hiện bóng hình một cô bé mười hai tuổi mặc áo khoác trắng dính máu, bên cạnh là những trưởng lão mới lên chức của Lâm gia.
Lâm Lục Dạ hai tay hai khẩu súng to bằng nửa người cô, một chân giẫm lên lỗ châu mai, một tư thế oai hùng.
Đáng tiếc người thực hiện tư thế này chỉ là một đứa trẻ, nhìn kiểu gì cũng thấy là một cô công chúa đang cố thể hiện.
"Ồ, ta cảm thấy ngạc nhiên khi mấy con nợ tự mình tìm đến cửa.
Thân là chủ nợ, ta cứ nghĩ mình sẽ phải đi gõ cửa từng nhà để đòi nợ chứ?"
Cô nàng lớn giọng giễu cợt đám người bên dưới, dáng vẻ nắm chắc mọi thứ.
Năm đại gia chủ nghe vậy ánh mắt co giật.
Lâm Lục Dạ có nói sai không?
Không.
Mấy ngày trước các gia tộc muốn tới chiếm đoạt cửa hàng của Lâm gia, đám người này không gặp bất cứ trở ngại nào, chỉ có một tấm bảng treo sẵn ở cửa.
"Cho vay cửa hàng, thời hạn một tháng.
Nếu ngày sau ai không trả, giá cả tăng gấp ngàn lần."
Nhưng nào có ai để ý tấm bảng ấy, các thế lực cứ như vậy chia cắt gia sản Lâm gia, và từ đó trở đi, đám người này cũng có thể xem như những con nợ.
Và giờ, Lâm Lục Dạ đã ra tối hậu thư đòi nợ.
Triệu gia gia chủ nhớ lại chuyện tấm bảng, hắn tức giận chỉ thẳng mặt Lâm Lục Dạ.
"Hừm! Con nít con nôi! Há miệng ra đòi chúng ta phải trả giá gấp ngàn lần mấy cho cửa hàng trống rỗng đó!"
"Chúng ta không phải người Lâm gia mà phải nuông chiều ngươi! Hôm nay người Lâm gia một tên cũng không thể chạy thoát được, ta nói!
Và ngươi! Cứ chuẩn bị tinh thần được đào tạo trong thanh lâu đi! Vài năm sau Đông Hải thành chúng ta sẽ có hoa khôi mới!"
Lời nói vừa dứt, ở phía sau Triệu gia chủ, hàng ngàn võ giả, hàng vạn tên d·u c·ôn lưu manh lớn tiếng khen hay, như thể chúng đã nắm chắc phần thắng.
"Lâm gia tiểu thư! Cứ yên tâm vào thanh lâu, người Tôn gia chúng ta sẽ chăm lo sinh ý, đảm bảo Lâm gia tiểu thư ngày nào cũng đắt khách!"
"Ý kiến hay lắm! Huynh đệ Xích Sa bang chúng ta cũng giúp hai tay ba chân!"
"Thêm người Hạng gia chúng ta nữa!"
...
Với thính lực kinh người của võ giả, hàng loạt những ngôn từ ô ngôn uế ngữ cứ như vậy mà rót vào tai cô gái 52 tuổi trong hình hài một đứa trẻ 12.
Lâm Lục Dạ nghe vậy cũng giận dữ, nhưng nàng biểu hiện ra bên ngoài vẫn là một nụ cười lạnh.
"Hừm. Một đám rác rưởi, thô bỉ, xấu xí.
Mặc dù bổn cô nương muốn lập hậu cung ba ngàn nam, mỗi ngày mười người khác nhau sủng hạnh, cả năm trải nghiệm tư vị không giống nhau.
Nhưng nhan trị đều phải là soái ca trở lên, hơn nữa tính cách phải tốt, ga lăng, bá đạo, biết chiều chuộng..."
Đám người Lâm gia bên cạnh ngẩn người, nghe thấy tiếng Lâm Lục Dạ lẩm bẩm chỉ biết nhìn nhau, rồi sau đó tự hiểu ý mà quay đầu đi chỗ khác.
Chuyện của gia chủ không phải thứ đám người mình có thể chen ngang.
Lâm Bạch ngoài thế giới thực nghe thấy những lời này cũng ngã từ xe lăn xuống.
Hắn vội vã tra lại tư liệu về đống tiểu thuyết Lâm Lục Dạ từng đọc.
Chỗ tiểu thuyết này do Lâm gia lão tổ sưu tập, tất cả chúng đều từ thời kỳ trước Vực Sâu xâm lấn, Lâm Bạch đọc qua và thấy chúng chẳng khác nào đống tiểu thuyết tại Trái Đất vào thế kỷ 21.
Nhìn qua những thứ Lâm Lục Dạ từng đọc.
Khá lắm!
Phần lớn tất cả đều là truyện hậu cung nam!
Thậm chí nhiều tiểu thuyết Lâm Lục Dạ còn đọc qua đọc lại.
Lâm Bạch đau đầu, hắn ra lệnh khi nào Lâm Lục Dạ muốn kén rể trong mấy cái thế giới ảo kia thì máy tính dừng thời gian lại nhắc nhở hắn.
Đảm bảo xe tải công ty isekai sẽ tiễn đám trai lơ của Lâm Lục Dạ bay màu.
Sau một đợt đối mắng, Lâm Lục Dạ hoàn toàn lép vế, một cái miệng làm sao có thể đấu lại vạn cái miệng khác.
Không mắng lại đối thủ, Lâm Lục Dạ cay cú nhấc lên hai khẩu súng cỡ lớn, nhắm thẳng vào đám người năm gia tộc.
Chứng kiến hai nòng súng đen ngòm chĩa về phía mình, giác quan thứ sáu của năm vị gia chủ điên cuồng cảnh báo.
Oanh! Oanh!
Năm tiếng súng liên tiếp vang rền như sấm, kèm theo đó là năm vị gia chủ bay ngược ra sau, đổ ngã không biết bao nhiêu người.
Triệu gia gia chủ phản ứng nhanh nhất, sử dụng một chiêu Kim Cang Trảo, khí thế như mãnh hổ vồ mồi, đánh thẳng về phía viên đạn.
Kết quả tay phải nổ tung, cả người bay xoay trên không trung không biết bao nhiêu vòng.
Lưu gia chủ cậy tu luyện qua khổ luyện công phu, vận chuyển chân khí, dùng cơ thể đối cứng .
Kết quả bụng bị đục một cái lỗ lớn, cơ thể to lớn bị đẩy lùi ủi c·hết vài tên xấu số đằng sau, chỉ còn nửa cái mạng.
Hoàng gia chủ và Tôn gia chủ đều đan chéo hai tay, vận chuyển chân khí đỡ đạn.
Tôn gia gia chủ bay ngược về phía sau với hai cánh tay đã gãy thành vài khúc.
Hoàng gia chủ còn tệ hơn, thân nữ nhi nên thể chất yếu hơn một bậc, cô ả bay ngược về sau với hai cánh tay đã tan nát.
Người thảm nhất là Hạng gia chủ, một người đã già lại kinh doanh quản lý quanh năm suốt tháng, nên lão mất đi sự nhanh nhạy của một Tụ Khí cảnh đỉnh phong.
Không kịp phản ứng, cả người ông ta đã vỡ vụn trước sức mạnh của viên đạn, những kẻ phía sau cũng chịu số phận tương tự.
Một tháng qua, Lâm Lục Dạ không chỉ vùi đầu vào nghiên cứu, nàng còn dành một chút thời gian tu luyện Vạn Ảnh Thần Công.
Giờ cái chuyện Tụ Khí cảnh võ giả có thể đỡ đạn của nàng đã là quá khứ.
Khả năng xuyên thấu, tốc độ của viên đạn so với một tháng trước mạnh gấp ba lần trở lên.
Năm phát súng này cũng là hiệu lệnh t·ấn c·ông.
Từ phía sau bức tường bê tông của Lâm gia, hàng chục thùng chứa thuốc nổ được ném ra, bay giữa đội quân lưu manh.
Với lực lượng cơ thể của Tụ Khí cảnh võ giả thì việc ném mấy thùng thuốc nổ này bay vài cây số cũng không phải vấn đề.
Oanh! Ầm!
Từng t·iếng n·ổ vang trời, những cột khói hình nấm cao hàng chục mét, ánh lửa chiếu rọi, kèm theo đó là tiếng thét đau đớn của những kẻ thiếu nợ Lâm gia.
Đống thuốc nổ này không phải là mấy thùng thuốc súng, chúng là thuốc nổ tổng hợp được Lâm Lục Dạ điều chế.
Tụ Khí cảnh võ giả đứng trong phạm vi nổ cũng tan xương nát thịt, đừng nói gì tới đám Luyện Lực cảnh võ giả, còn đám lưu manh phàm nhân thì thảm khỏi phải nói.
Người của năm đại gia tộc và đám lưu manh trong thành đều đứng chung một chỗ, dày đặc cứ phải nói là kín người, nên sức sát thương của một thùng thuốc nổ được phát huy hết mức.
Trong nháy mắt, hàng ngàn n·gười c·hết, quân đoàn ô hợp giờ r·ối l·oạn không chịu nổi.
Nhưng, những thứ này rõ ràng không phải là tất cả những gì Lâm gia đã chuẩn bị.
Không biết từ lúc nào, đám ô hợp này đã bị bao vây bởi người của Lâm gia.
Một tháng qua, người Lâm gia không biết đã đào bao nhiêu đường hầm xung quanh khu đất này, việc ẩn nấp, dàn quân đều rất thuận tiện.
Hàng ngàn nòng súng chĩa thẳng vào đám lưu manh.
"Bắn!"
Võ giả của Lâm gia lạnh lùng bóp cò súng.
Từng viên đạn hư hư ảo ảo bắn ra, chúng dễ dàng xuyên thấu qua vài người mới dừng lại.
Những người này đều được Lâm Lục Dạ truyền thụ một phần Vạn Ảnh Thần Công, tất cả đều trở thành Luyện Lực cảnh sơ kỳ.
Một tháng qua, Lâm Lục Dạ đã căn cứ vào đặc tính của Vạn Ảnh Thần Công, chế ra một môn võ kỹ riêng có thể sử dụng kèm súng đạn.
Dựa vào võ kỹ này, một viên đạn súng kíp cũng có thể bắn xuyên qua lớp giáp xe tăng.
Những gì diễn ra sau đó đúng là một cuộc tàn sát thiên về một phía, chiến trường tựa như biến thành một cỗ máy xay thịt.
Sau đợt thuốc nổ tẩy địa, số võ giả mà năm gia tộc mang tới thiệt hại nặng nề, đã vậy giờ phải đối mặt với hàng ngàn võ giả của Lâm gia.
Vốn đã không có ưu thế về võ công, v·ũ k·hí trang bị, nay lại bị thua thiệt về quân số võ giả, mọi thứ trở nên vô vọng.
Sau vài phút bắn phá, khung cảnh chiến trường thảm gấp trăm lần lò sát sinh.
Máu chảy lênh láng, chân cụt tay đứt phủ kín cả mặt đất, khung cảnh thê thảm có thể nói là địa ngục trần gian.
Nhiều người không nhịn nổi khi chứng kiến cảnh tượng chiến trường ghê rợn thế này mà thi nhau nôn thốc nôn tháo.
"Ra lệnh cho tất cả mọi người dừng lại, ta vẫn cần có thêm vật thí nghiệm đâu."
Lâm Lục Dạ phất tay ra hiệu sau khi đã xả xong hai băng đạn.
Đội quân ô hợp hơn 20000 người đ·ã c·hết phân nửa.
Không kẻ nào dám đứng lên trước sức mạnh tuyệt đối.
Tiếp theo đó, đám tàn quân còn lại ngoan ngoãn đầu hàng, bất cứ kẻ nào muốn làm loạn hay có ý chạy trốn đều được Lâm Lục Dạ ưu tiên đưa lên bàn thí nghiệm.
Ba ngày sau đó.
Đội quân ngàn người của Lâm gia nhanh chóng nắm giữ Đông Hải thành, lá cờ của Xích Kiếm tông được kéo xuống thay vào đó là một lá cờ mới.
Lá cờ với hai khẩu súng cỡ lớn đan chéo nhau.
Đồng thời cũng là biểu tượng hiện tại của Lâm gia dưới thời Lâm Lục Dạ.
Mất đi chiến lực chủ yếu, năm đại gia tộc nhanh chóng bị Lâm gia xoá sổ.
Kẻ phản kháng c·hết t·ại c·hỗ, những người còn lại cũng được đoàn tụ với người thân trong phòng thí nghiệm, tất cả tích lũy đều về túi Lâm gia.
Người dân trong thành mấy ngày qua thấp thoảng lo âu, nhưng từ khi đám lưu manh tập thể biến mất, bầu không khí trị an trong thành đã tốt hơn hẳn.
Trong thư phòng của Lâm gia.
Lâm Lục Dạ giờ đang tận hưởng khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi của mình, nàng ngồi trên ghế gỗ, tay cầm ly trà, chiếc áo khoác trắng đẫm máu được để sang một bên.
"Nhị thúc, thông tin chúng ta kiểm soát Đông Hải thành đã phong tỏa tốt chứ?"
Cô nàng nhàn nhã nhấp nhẹ ly trà.
Đứng trước mặt nàng là Lâm Thu Hải và vài trưởng lão khác đi theo.
"Vâng, dựa theo những gì gia chủ nói, thay vì tung tin Lâm gia nắm giữ Đông Hải thành, chúng ta thông báo một thế lực được gọi là Tân Quân đã nổi dậy c·hiếm đ·óng.
Đây là một thế lực do "các gia tộc" bản địa tại Đông Hải thành liên hợp lại, đã chém g·iết thành chủ đoạt quyền."
Lâm gia lão nhị cung kính nói.
"Mọi người làm rất tốt, kế hoạch của chúng ta vẫn không xuất hiện bất cứ biến số nào."
Lâm Lục Dạ cười nhạt, một nụ cười nham hiểm.
Nàng vẫn còn nhớ mối thù của Lâm gia với Lang Sơn trại, nàng đã thề sẽ đạp bằng sơn trại này.
Nếu tin Lâm gia quật khởi truyền ra, đám thổ phỉ có lẽ sẽ sợ mất mật mà chạy tứ tán, như vậy kế hoạch báo thù của nàng sẽ thành công cốc.
Lâm Thu Hải tiếp tục báo cáo.
"Gia chủ, toàn bộ thành vệ quân đã quy thuận Lâm gia chúng ta, liệu có nên phân phát v·ũ k·hí mới cho đám người này?"
Đáp lại là một giọng nói bình thản.
"Đối với đám người này, có thể triển khai huấn luyện, nhưng không để chúng thường xuyên sử dụng.
Quản lý nghiêm ngặt súng đạn, chỉ lúc nào lên chiến trường mới phân phát cho chúng."
Lâm Lục Dạ lúc này đã uống xong trà, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cũng đã kết thúc.
"Đây là danh sách những việc mà chúng ta cần chuẩn bị để một tháng sau tiến đánh Lang Sơn trại, có gì không ổn cứ báo cáo cho Tiểu Mai."
Lại một lần nữa khoác lên mình áo khoác trắng dính máu, khí chất Lâm Lục Dạ từ một tiểu thư nay biến đổi khiến đám người rùng mình.
Tất cả các trưởng lão đứng ở đây đều đã chứng kiến Lâm Lục Dạ làm thí nghiệm, mọi người đều sợ hãi mỗi khi nàng khoác lên mình bộ áo này.
Dù không phải chuột bạch thí nghiệm, các trưởng lão cũng phải nhượng bộ, kh·iếp sợ trước cô gái 12 tuổi .
"Giờ ta bận việc rồi, gặp lại sau, mọi người."
Hình bóng thiếu nữ ấy nhanh chóng biến mất trong trời chiều.
"Hù c·hết lão phu, đáng sợ thật."
"Cứ mỗi lần gia chủ mặc vào cái áo đấy là lông tơ ta cứ dựng hết lên."