Một đoàn thương đội hàng chục con ngựa kéo xe đang ngơ ngác nhìn đoàn xe của Lâm gia hướng về núi Lang Sơn.
"Trời ạ! Ban ngày có quỷ sao?!"
"Xe không ngựa kéo vẫn có thể chuyển động! Đúng là có quỷ!"
Cả chủ thương hội lẫn đám người hầu đều há hốc mồm trước đoàn xe kỳ lạ này.
Người Lâm gia dùng xe bọc thép, xe tải chở quân, một vài xe còn kéo theo một vật thể nào đó được che trong vải bạt.
Những chiếc xe không ngựa kéo chạy như bay trước sự kinh ngạc của người đi đường.
Kinh ngạc cũng phải, dù sao thế giới này cũng không có thứ gọi là pháp bảo, pháp khí như tu tiên giới.
"Lá cờ đó? Hình như là Tân Quân ở Đông Hải thành."
"Chẳng lẽ Tân Quân muốn đánh lên Lang Sơn sao?"
"Cũng không chắc, ngày hôm sau là sinh nhật thủ lĩnh của Lang Sơn trại, có lẽ người của Tân Quân muốn lên núi chúc mừng cũng nên."
Tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn vào tên vừa phát biểu cuối cùng như nhìn thiểu năng trí tuệ.
Nhìn đoàn xe của Tân Quân kiểu gì cũng có ngàn người.
Ai lại mang cả ngàn quân đi chúc mừng sinh nhật chứ?
Bên trong chiếc xe bọc thép dẫn đầu Lâm gia.
Lâm Lục Dạ lại nhổ bọt mỗi khi chứng kiến đoàn xe này.
Đây không phải là tác phẩm của nàng.
Hai tháng trước, Lâm Lục Dạ đã viết những kiến thức khoa học đơn giản nhất thành vài bộ sách giáo khoa rồi giao cho người Lâm gia.
Nhưng không hiểu sao, khả năng học tập và nghiên cứu của Lâm gia giống như bật hack vậy.
Mới hơn một tháng mà những người này đã phát minh ra đủ thứ kỳ quái, và xe cộ chính là một trong những tác phẩm ấy.
Loại xe này không dùng xăng để chạy, mà là dùng pin thịt người, chính xác là"tái chế" kẻ thù của Lâm gia thành động cơ.
"Lúc trước thấy ta giải phẫu cơ thể người, cả đám đều nói là tà ma ngoại đạo, không phải thủ đoạn chính thống, không vào được nhã nhặn.
Nhưng sau đó thì sao?
Khi người đầu tiên cải tạo thành công, cả đám mới nhận ra "thật là thơm" định luật.
Giờ đám người này xuống tay với tù binh cũng tàn nhẫn chẳng kém gì ta."
Lâm Lục Dạ bĩu môi nhổ nước bọt.
Về tù binh và những kẻ đã bị người Lâm Lục Dạ đào đan điền, Lâm gia không biết phải an trí đám người này thế nào.
Nếu cứ thế mà g·iết thì quá lãng phí sức lao động.
Nhưng vài ngày trước, Lâm Lục Dạ nghiên cứu nhân bản đan điền thành công, không cần thiết phải đào đan điền kẻ khác nữa.
Lúc này, có một tên đại thông minh nào đó đang kẹt ở phần nhiên liệu xe cộ chợt nảy ra ý tưởng.
Hắn cải tạo những kẻ đã bị đào đan điền kia thành võ giả ba đan điền, có thể tu luyện 24 trên 24, để chúng tu luyện tới Tụ Khí cảnh.
Sau đó dùng thuốc mê và một vài thủ pháp biến chúng thành người thực vật, chỉ có thể vận chuyển chân khí theo bản năng.
Cuối cùng là đặt chúng vào một cỗ quan tài đặc biệt, động cơ xe, nơi có hàng tá những ống dẫn cắm khắp huyệt đạo kinh mạch.
Nhờ vào đó, chân khí thay thế nhiên liệu đốt trong, còn động cơ xe chạy bằng cơm.
Lâm Lục Dạ cũng há hốc mồm sau khi chứng kiến đoàn xe chạy bằng cơm này.
Nàng dự cảm, sau này người của Lâm gia còn có thể chế ra hàng tá những thứ kỳ kỳ quái quái.
Dù sao không ai nói nhân quyền tại thế giới cao võ này, đám nhà khoa học điên của Lâm gia có thể thoải mái thi triển quyền cước.
Khi tiến vào phạm vi cách Lang Sơn trại 30 dặm.
Đoàn xe của Lâm gia rời khỏi quan đạo, sau đó tản mát khắp núi rừng, dần dần tạo thành thế bao vây, phong tỏa bốn phương tám hướng đỉnh Lang Sơn.
Đến lúc tất cả mọi người vào vị trí, cũng là lúc hoàng hôn.
Thông qua bộ đàm, Lâm Lục Dạ ra lệnh cho toàn quân ẩn nấp, nghỉ ngơi lấy sức.
Vì ngày mai mới là sinh nhật của Tống Hỏa, thủ lĩnh Lang Sơn trại.
Tất cả sẵn sàng, chỉ chờ đến bình minh.
Lần này Lâm Lục Dạ mang theo 100 Khai Mạch cảnh võ giả, 1000 Tụ Khí cảnh, 2000 Luyện Lực cảnh, và vô số khí tài quân sự người Lâm gia mới nghiên cứu.
Lang Sơn, một ngọn núi hình đầu chó sói ngẩng lên trời, cũng là nơi đóng quân của đám thổ phỉ.
Một vùng núi hiểm trở với hai ngọn núi lớn cao 3000 mét ở chính giữa và mười ngọn núi nhỏ bao quanh, địa hình dễ thủ khó công.
Bên trong cung điện vàng son lộng lẫy, Tống Hỏa đi qua đi lại không ngủ được.
Hơn hai tháng trôi qua kể từ ngày hắn tập kích Lâm gia.
Giờ cơ thể hắn trọc không còn một cọng lông, lớp da đầy sẹo do bị b·ỏng n·ặng, kết hợp với hàng tá những v·ết t·hương khác, nhìn hắn còn đáng sợ hơn hồi còn lông tóc.
Nhờ có khả năng khôi phục siêu phàm của Khai Mạch cảnh, gần như các thương thế cực nặng như gãy xương, gãy tay đã gần như hồi phục.
Nhưng nội lực của Lâm Kình Thiên để lại mỗi ngày đều làm hắn cảm thấy như bị thiêu đốt.
Mấy ngày nay, các giác quan của hắn cứ cảm nhận được có nguy hiểm sắp đến gần, nhưng nguy hiểm đến từ đâu hắn không biết, cho dù có rời khỏi Lang Sơn trại, cảm giác nguy hiểm này lại càng mãnh liệt hơn.
Chợt, ngoài sảnh có một tên thư sinh gầy yếu tiến vào, người này là quân sư của sơn trại, Trương Nguyên.
"Bẩm trại chủ, bọn thuộc hạ đã điều tra về Lâm gia ở Đông Hải thành trở về."
Trong lòng Tống Hỏa không hiểu có cảm giác chờ mong.
"Cứ nói đi."
Trương Nguyên cúi người báo.
"Theo những gì thuộc hạ nghe ngóng được, Lâm gia sau khi bị chúng ta tập kích luôn đóng cửa không ra, suy yếu cực điểm.
Lúc này năm đại gia tộc còn lại dẫn đầu là Triệu gia mang hơn hai vạn người tiến đánh Lâm gia."
Tống Hỏa nghe tới đây cũng phải giật mình, chừng đó người đủ để xóa sổ Lang Sơn trại nếu hắn không ra tay.
"Nghe nói trận chiến rất thảm liệt, bãi tha ma của Đông Hải thành ngày hôm đó chật kín người.
Sau cùng là thế lực Tân Quân do tất cả gia tộc Đông Hải thành gộp lại làm phản, c·hiếm đ·óng tòa thành này.
Lâm gia chín mười phần có lẽ đã bị diệt môn, chúc mừng trại chủ không đánh mà vẫn nhổ đi được một kẻ thù."
Sau đó là Trương Nguyên liên tục nịnh nọt lấy lòng.
Còn Tống Hỏa không còn lo lắng, thay vào đó là cảm giác lâng lâng thoải mái.
Sáng sớm.
Lang Sơn trại náo nhiệt vô cùng.
Lớn là đệ tử nội môn Hàn Kiếm tông tới chúc mừng, nhỏ là mấy tên d·u c·ôn lưu manh thành công lẫn vào bữa tiệc này.
"Lãnh sư đệ!"
"Tống sư huynh! Lâu ngày không gặp."
Tống Hỏa và một tên nội môn đệ tử Hàn Kiếm tông gặp mặt như thể quen biết nhiều năm.
"Tống sư huynh hi sinh vì tông môn quá nhiều rồi! Ta sẽ báo lên tông môn, lấy một phần Hàn Ngọc cao giúp sư huynh điều trị tốt thương thế."
Tên trùm thổ phỉ hào sảng cười, hắn vỗ nhẹ vào vai vị sư đệ này, rồi mời hắn vào trong cung điện.
"Hàn Tu sư đệ quả nhiên hiểu ta. Tới! Hôm nay chúng ta uống không say không về!"
Nhưng cả chủ và khách còn chưa kịp vui mừng thì b·ị đ·ánh gãy.
Một tên sơn tặc Tụ Khí đỉnh phong, cả người toàn là máu nhanh chóng sử dụng khinh công đi tới.
Tống Hỏa nhíu mày, hành động của tên sơn tặc này trong buổi tiệc sinh nhật quả thực là dẫm mặt hắn.
"Trại chủ. Không xong rồi, người của Tân Quân đánh tới."
Hắn còn chưa kịp nói xong thì tắt thở ngã lăn ra đất, c·hết do thương thế thực sự quá nặng.
Giờ đến lượt Hàn Tu, nội môn đệ tử của Hàn Kiếm tông nhíu mày.
Bao tay trắng quả nhiên chỉ là bao tay trắng, suốt ngày gây họa, hi vọng thế lực Lang Sơn trại trêu chọc không quay sang cắn Hàn Kiếm tông.
"Tống sư huynh, Tân Quân là thế lực nào vậy?
Sao trước giờ ta chưa từng nghe thấy?"
Nhìn thấy tên đệ tử nội môn sắc mặt không tốt lắm, Tống Hỏa chỉ cười khẩy.
"Sư đệ không cần lo lắng, Tân Quân chỉ là thế lực hạng tam lưu mà thôi, một đám nhà quê gộp lại thành thế lực thì mạnh mẽ được đến đâu chứ?"
Nghe Tống Hỏa nói vậy, Hàn Tu mới yên lòng.
Thế lực trên thế giới này được chia làm, bất nhập lưu do mấy tên Luyện Lực cảnh thành lập.
Tam lưu thế lực chủ yếu là Tụ Khí cảnh, sức chiến đấu mạnh nhất có lẽ là nửa bước Khai Mạch.
Còn Hàn Kiếm tông và Xích Kiếm tông đều có Vô Cấu cảnh đại cường giả tọa trấn, chính là nhất lưu thế lực.
Một cái thế lực tam lưu bé tí có thể làm gì?
Chưa kể trưởng môn Hàn kiếm tông đã gom đủ Nhật Nguyệt Luân Chuyển Thần Công, sớm muộn cũng bước vào Phi Thiên cảnh, lúc đó Hàn Kiếm tông chính là đỉnh cấp thế lực.
"Hừm! Một đám sâu bọ, dám chọn ngày sinh nhật của lão tử để ra tay, đúng là động thổ trên đầu thái tuế, một đám chán sống!"
Tống Hỏa phẫn nộ, hắn bắt đầu tụ người, chuẩn bị đi ra cho đám chuột nhắt biết thế nào là lễ độ.
Nhưng còn chưa kịp đi xa, từ phía mấy ngọn núi đối diện, có vật thể gì đó đang bay tới.
Rạng sáng, vòng vây của Lâm gia bắt đầu lặng lẽ xiết chặt Lang Sơn trại.
Lớp vải bạt được mở ra, để lộ thứ được xe tải kéo phía sau, đó là những khẩu pháo cối hạng nặng.
"Các đơn vị pháo binh chuẩn bị vào vị trí, đánh chiếm mười cao điểm xung quanh Lang Sơn trại, sau đó dùng hỏa lực yểm trợ bộ binh dưới chân núi."
Lâm Lục Dạ nhanh chóng ra lệnh qua bộ đàm.
Rất nhanh chóng, mười tiểu đội pháo binh đã chuẩn bị sẵn sàng, mỗi đội gồm 28 Tụ Khí cảnh và 2 Khai Mạch cảnh bảo tiêu.
Cuộc đột kích mở đầu khi hai Khai Mạch cảnh của Lâm gia chạy như bay trên vách đá dựng đứng.
Trong buổi sớm đầy sương mờ, chỉ thấy có hai điểm đen xé toang màn sương, nhanh chóng chạy lên trên đỉnh núi.
Mấy tên sơn tặc đứng gác còn chưa kịp phản ứng thì Khai Mạch võ giả đã tiếp cận.
Để đảm bảo tính bí mật, võ giả tham gia lần đột kích này chỉ dùng dao chứ không dùng súng.
Mỗi lần lưỡi dao lướt qua là một mạng người ngã xuống.
Đến khi Khai Mạch cảnh võ giả đã g·iết quá nửa số thổ phỉ trên núi, lúc này mấy tên đứng canh mới nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Mười đỉnh núi gần như thất thủ cùng một lúc, dù có vài tên nhanh chân chạy trốn cũng không thể thay đổi kết cục.
Dưới chân núi, sau khi nhận được ám hiệu, tổ pháo binh mỗi người giữ một đầu dây thừng, chạy như bay dắt theo khẩu pháo cỡ lớn trên vách núi dựng đứng.
Mười ngọn núi xung quanh Lang Sơn đều đã bị chiếm lĩnh, nòng pháo chĩa thẳng về phía doanh trại của đám thổ phỉ.
"Gia chủ! Trung đội số 1 đã vào vị trí!"
"Trung đội số 2 đã chiếm được cao điểm!"
"Trung đội số 3 đã nạp đạn hoàn tất!"
...
Mọi thứ diễn ra đúng kế hoạch, Lâm Lục Dạ lúc này nở một nụ cười lạnh.
"Nhớ tránh khu trại trung tâm ra, ta muốn tự tay dằn vặt tên Tống Hoả đó. Còn những khu còn lại, bắn!"
Người của Lâm gia không bắn pháo theo đường cầu vồng, đám người này dùng pháo như dùng súng, chĩa thẳng nòng vào ngọn núi.
28 tên pháo binh của Lâm gia, người trước truyền chân khí cho người sau, cuối cùng chân khí dồn toàn bộ vào khẩu đại pháo.
Khẩu pháo bắt đầu trở nên hư ảo, đám pháo binh này đã sử dụng bí pháp Bạo Kích tốc độ.
Oanh!
Đầu đạn bằng ngọc bay ra với tốc độ kinh khủng, nhanh gấp nhiều lần pháo hiện đại.
Lúc này, đám sơn tặc nhận ra được có thứ gì đó đang xé gió bay tới.
Ầm!
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, bán kính hàng trăm mét bị thổi bay, để lại những cái hố sâu hàng chục mét trên vách núi.
Loại đạn pháo mà người Lâm gia sử dụng không phải là đạn pháo thông thường.
Thế giới cao võ này, người ta vẫn chưa phát triển ra những thứ như pháp bảo, pháp khí.
Nhưng có một loại ngọc gọi là Khí Ngọc, một loại đá phổ biến, thứ có thể lưu trữ chân khí trong một khoảng thời gian dài.
Các đại tông môn thường chế tạo ngọc phù bảo vệ đệ tử bằng loại đá này.
Khi gặp nguy hiểm, đệ tử chỉ cần bóp nát ngọc phù sẽ phát ra một đạo công kích tương đương với trưởng bối ra tay.
Và các nhà khoa học của Lâm gia đã chế ra loại đầu đạn mới, dựa vào loại tài liệu tên Khí Ngọc này.
Lang Sơn trại r·ối l·oạn, đám thổ phỉ không biết địch t·ấn c·ông từ đâu, chỉ có thể cầm đao chạy loạn.
Mỗi quả đạn pháo đều phát ra uy lực tương đương Tụ Khí cảnh đỉnh phong tự bạo.
Đất rung núi chuyển.
Từng t·iếng n·ổ vang lên, kèm theo đó là xác người và hàng tá những thứ tạp vật bị thổi bay lên không trung.
Đám thổ phỉ gần như đã hỏng mất.
"Con mẹ nó Tống Hoả! Ngươi gọi cái thế lực này là tam lưu?!
Với biểu hiện như thế này thì đây rõ ràng là nhất lưu thế lực!"
Hàn Tu lúc này hoảng loạn, hắn xé rách vẻ đạo mạo thường thấy của mình, mắng thẳng vào mặt tên Tống Hoả vẫn đang ngơ ngác.
Từng đợt pháo kích liên tục diễn ra như tử thần đòi mạng, khu đại điện còn đỡ vì Lâm Lục Dạ ra lệnh muốn bắt sống Tống Hoả.
Nhưng những khu vực khác chính là bị hủy diệt không thương tiếc.
Mấy ngày qua, lợi dụng đặc tính tu luyện nhanh gấp 9000 lần, đám hậu cần quân bị đã chế ra hàng ngàn viên đạn pháo.
Nếu kho dự trữ Khí Ngọc không bị tiêu hao sạch, đám người phát rồ này còn có thể chế thêm.
Thậm chí còn có loại sát thương tương đương Khai Mạch cảnh cường giả tự bạo.
Tất nhiên loại đầu đạn nguy hiểm này bị Lâm Lục Dạ cất vào trong kho, chỉ mang theo một viên duy nhất để đề phòng.
"Không ổn rồi trại chủ! Lối xuống núi đã b·ị đ·ánh sập! Giờ chúng ta bị vây ở trên này rồi!"
Bầu không khí càng hoảng loạn hơn.
Cầu thang đá dẫn xuống núi nào còn nữa, chỉ còn lại là một vách đá cao chót vót.
Mấy tên sơn tặc đứng gần lối đi xuống nhìn vách vực mà nuốt nước miếng.
Rắc!
Mặt đất nơi chúng đang đứng bắt đầu tách ra, rạn nứt, cung điện bắt đầu đổ sụp.
Từng vết nứt xuất hiện như miệng của những con quái vật muốn nuốt sống những kẻ xấu số.
Không biết từ lúc nào, vách núi chống đỡ khu đại điện đã bị đạn pháo đục rỗng.
Cả vách núi giống như bị một con quái vật khổng lồ gặm một v·ết t·hương lớn sâu hàng trăm mét.
Mất đi đất đá chống đỡ, cả khu đại điện bắt đầu vỡ thành từng mảnh, sạt xuống như một trận tuyết lở.