"Hỗn đản! Con nhóc đó quả thực không xem thượng tông chúng ta vào mắt! Không có Xích Kiếm tông chúng ta che chở làm sao có Lâm gia ngày hôm nay! Vậy mà chúng ta lại nuôi chó cắn chủ, giờ chỉ là một đứa con nít 12 tuổi cũng dám lên mặt!"
Một đám thanh niên trẻ trung mặc trên mình áo bào đỏ có hoa văn hình ngọn lửa đặc trưng của Xích Kiếm tông đang điên cuồng mắng chửi.
Mấy tên đệ tử trẻ tuổi nóng tính của Xích Kiếm tông đang trút sự phẫn nộ của bản thân lên những đồ đạc được bày trong phòng, mặc kệ việc này có ảnh hưởng gì tới quan hệ giữa Lâm gia và Xích Kiếm tông.
Chỉ là một thế lực phụ thuộc sâu kiến, ai quan tâm đến việc có đắc tội hay không.
Trong căn phòng không chỉ có những người trẻ này, mà còn một lão già khác mặc áo bào hoa lệ hơn hẳn những người còn lại.
Vị trưởng lão đi theo cũng không đứng lên can ngăn, lão chỉ ngồi một chỗ thưởng thức trà vuốt râu.
Lúc này, thị nữ Tiểu Mai lạnh lùng bước vào sảnh tiếp khách.
Đám đệ tử cảm thấy rùng mình giống như bị dã thú để ý tới, cả đám lúc này mới nhận ra thị nữ của Lâm gia bước vào phòng lúc nào không hay.
Ngẩn người ra một lúc, chúng mới nhận ra rằng mình vừa mới bị chế trụ bởi ánh mắt của một thị nữ.
Giờ chúng không cảm thấy rùng mình nữa, chúng cảm thấy khuất nhục khi bị trấn áp bởi một đứa nha hoàn, một đứa Lâm gia tiện tịch.
"Hừm! Loại không biết lễ nghĩa! Lâm gia quả thực quản giáo không nghiêm, đám tiện tịch còn không biết gõ cửa hỏi lời?"
Nhưng đáp lại mấy lời mắng chửi kia, Tiểu Mai chỉ lạnh lùng thả ra khí thế của Khai Mạch cảnh.
Mấy tên đệ tử Xích Kiếm tông người thì vẫn còn Luyện Lực, kẻ mới bắt đầu Tụ Khí, làm thế nào có thể chịu nổi khí tức áp đảo của Khai Mạch cảnh?
Cả đám đều giống như mất hồn vì sợ hãi, người thì ngã lăn ra đất, kẻ thì bài tiết không thể kiềm chế.
Tiểu Mai cũng lười để ý đám tôm tép nhãi nhép này, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào trưởng lão dẫn đội của Xích Kiếm tông.
Cái nhìn này, khí tức này.
Vị trưởng lão không thể giữ nổi cái dáng vẻ tiên phong đạo cốt nữa, lão vội vàng đứng ra.
"Khai Mạch cảnh trung kỳ, chẳng lẽ các hạ mới là người đứng sau Lâm gia? Nãy giờ đám tiểu bối của Xích Kiếm tông chúng ta có làm loạn, xin các hạ bỏ qua cho."
Lão nói rất rõ ý, muốn ra tay với đám đệ tử này cũng phải nhìn mặt mũi của Xích Kiếm tông, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
Tiểu Mai không hề để ý những uy h·iếp này, ánh mắt bất thiện đảo qua tất cả mọi người trong phòng.
"Ta không phải người đứng sau Lâm gia, ta chỉ là một thị nữ bên người của gia chủ mà thôi.
Gia chủ truyền lời, sau khi đạp bằng Hàn Kiếm tông, nàng sẽ quay trở lại tiếp đón các vị, mong các vị thông cảm."
Nói xong rồi, nàng lập tức quay gót bỏ đi, mặt kệ đám người Xích Kiếm tông.
Tên trưởng lão dẫn đội cổ họng run run như muốn nói gì, nhưng người đã đi xa cũng chẳng còn gì để nói.
Hắn chạy ra khỏi cửa đuổi theo, gào to lên một cách điên cuồng.
"Điên! Lâm gia các ngươi điên thật rồi! Muốn đánh lên Hàn Kiếm tông đúng là si tâm vọng tưởng!"
Vừa nói xong, lão ngay lập tức bị trấn trụ.
Hai luồng khí tức của Khai Mạch cảnh khoá chặt hắn, đây rõ ràng phát ra từ hai tên thủ vệ canh cửa không đáng chú ý.
Từ hôm qua tới hôm nay, hai người này cũng đã chịu đủ thái độ ác liệt của đám người Xích Kiếm tông này.
Đang yên đang lành, tự dưng có một đám tổ tông ngồi lên đầu đòi cung phụng hầu hạ các thứ.
Nếu người phía trên không dặn dò phải tiếp khách chu đáo, thì hai tên thủ vệ này đã sớm đánh cho đám Xích Kiếm tông một trận.
"Xong! Tất cả xong rồi!"
Lúc này trưởng lão của Xích Kiếm tông mới nhận ra mình bị người một nhà hố.
Việc đòi hỏi phương pháp đào tạo Khai Mạch cảnh của Lâm gia không phải là một phần công lao, đây rõ ràng là trở thành con tốt dò đường.
Đám người Xích Kiếm tông khi tới Đông Hải thành cũng nghe qua Nhân Bảng Thiên Kiêu, nhưng không ai tin tưởng.
Từ trước tới nay làm sao có người đột phá từ Luyện Lực đến Khai Mạch chỉ trong vòng một tháng chứ?
Xích Kiếm tông không xác định thông tin này có chuẩn hay không, nên phái đám người này tới gây khó dễ cho Lâm gia, nhằm gây áp lực, bức bách gia tộc phụ thuộc này giao ra phương pháp đào tạo.
Nếu Lâm gia chịu đưa ra phương pháp đột phá Khai Mạch cảnh, mọi người đều vui vẻ.
Nhưng nếu Lâm gia không chịu giao ra mà nóng giận động thủ.
Dù cho chỉ có một đệ tử bị trầy xước, Xích Kiếm tông cũng sẽ phái ra tất cả Vô Cấu cảnh trấn áp.
Cứ lấy cớ Lâm gia muốn phản loạn, chẳng ai sẽ quan tâm Lâm gia bị diệt môn.
Ngày hôm sau.
Quân đoàn Tân Quân của Lâm gia một lần nữa lại được tập hợp.
Tất cả đều xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn giống như một đội quân chính quy.
Qua vài tháng phát triển, q·uân đ·ội của Tân Quân đang dần trở thành một q·uân đ·ội hiện đại.
Giờ này, không phải một đám lính mặc vải thô áo gai nữa mà là binh lính ăn mặc đồng phục chỉnh tề.
Tất cả binh lính đều nghiêm trang chào khi tổng chỉ huy của Tân Quân xuất hiện, bầu không khí nghiêm túc nặng nề.
Từ phía bên trái quảng trường, Lâm Lục Dạ từ từ tiến vào lễ đài.
Gương mặt lạnh lùng, uy nghiêm, sắc sảo, thi thoảng toát lên chút sát khí.
Thật khó tin khi một đứa trẻ 12 tuổi có thể có nét mặt của người trưởng thành.
Một đứa nhóc đội mũ kê-pi, khoác lên mình bộ quân phục màu đen, mái tóc đen bóng mượt tung bay trong gió.
Quân hàm đại tướng được đúc bằng kim loại sáng loáng gắn trên vai.
Trong lúc xây dựng tân quân, để tiện quản lý, Lâm Lục Dạ đã sao chép nguyên cách tổ chức q·uân đ·ội thời hiện đại vào.
Nàng chưa từng phong bản thân mình làm đại tướng, nhưng người của Lâm gia đã làm bộ quân phục này vì nàng, và với họ chỉ có nàng mới đủ sức tiếp nhận danh hiệu đại tướng.
Tiếng xích sắt được kéo lê trên mặt đất khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Lâm Lục Dạ tiến vào quảng trường này không chỉ với tay không, nàng còn kéo theo kẻ thù của cả gia tộc đến.
Cơ thể đầy vết bỏng của Tống Hoả được trói chặt lại bởi các sợi xích sắt, không chỉ vậy, tứ chi của hắn đều đã bị cắt đứt.
Hắn vốn đã thảm nay lại càng thảm.
Trong lúc Tống Hoả đang bị Lâm Lục Dạ kéo lê trên mặt đất như chó c·hết.
Tên trùm thổ phỉ cuối cùng cũng tỉnh lại sau hơn ba ngày hôn mê.
Hắn chỉ cảm thấy cơ thể đau đớn muốn c·hết không được, muốn sống không xong.
Khi nhận ra mình đã mất đi tứ chi, lúc này Tống Hoả mới giật mình tỉnh lại.
Hắn mở mắt ra chỉ thấy là một quân đoàn nghiêm trang đứng thẳng, sát khí ngưng tụ, cả ngàn ánh mắt tụ lại như thể muốn nuốt sống hắn.
Hắn nhìn lại đầu dây xích đang kéo lê mình, một cô bé xinh xắn với gương mặt đầy uy nghiêm đang lôi hắn tới một lễ đài.
Chỉ thấy cô nhóc ấy vung mạnh tay.
Cơ thể nặng nề của Tống Hoả bị ném lên trên lễ đài như một món đồ chơi.
Sau khi xoay vài vòng trên không trung, Tống Hoả lúc này mới nhận ra những khuôn mặt ở trên lễ đài.
Dù có nhiều người hắn không biết mặt nhưng có một kẻ hắn vẫn nhớ rất rõ.
Lâm Thu Hải, Lâm gia lão nhị.
Tâm trí Tống Hoả lạnh như rơi vào hầm băng.
Hắn đây là rơi vào trong tay Lâm gia hay là một thế lực đứng sau Lâm gia?
Nhưng tên trùm thổ phỉ chưa kịp suy nghĩ, hắn đã bị binh lính treo lên trên một cây cột được làm bằng kim loại.
Lúc này hắn mới nhận ra, không biết từ lúc nào, ổ bụng hắn đã bị thay thế một nửa bằng các cơ quan kim loại, một vài cái ống dẫn nước và chất dinh dưỡng ra ra vào vào, đảm bảo sự sống cho hắn.
Dù không biết Lâm gia dự định làm gì với hắn, nhưng xin tha trước khẳng định không sai.
Nước mắt nước mũi của hắn tràn ra.
"Tha! Tha mạng a! Ta chỉ là làm việc cho Hàn Kiếm tông mà thôi, nếu các vị có ân oán gì thì tìm Hàn Kiếm tông, đừng tìm ta a!"
Thật khó tin khi một tên trùm thổ phỉ với dáng vẻ dữ tợn nay lại cầu xin như vậy.
Đáng tiếc vẻ ngoài của hắn giờ chỉ có thể nói là vừa xấu vừa thảm, không có bất cứ ai có hảo cảm nổi.
Xấu đến nỗi dù có là thánh mẫu ở đây cũng sẽ thấy bề ngoài xấu xí như vậy chắc chắn là nhân vật phản diện, bị xử lý là đúng người đúng tội.
Không ai có bất cứ sự thương hại dành cho hắn, đặc biệt những người này còn là cái Lâm gia suýt bị hắn diệt tộc.
Lúc này Tống Hoả cảm thấy thật lạnh, không chỉ vì cái lạnh khi bị treo trên cao, mà còn cảm thấy lạnh vì lòng người.
Lâm Lục Dạ nghe thấy mấy lời cầu xin này mà cười nhạt.
"Tống Hoả à, ngươi muốn làm ta c·hết cười sao?"
Tống Hoả trợn tròn mắt, kinh ngạc khi một đứa con nít lại có mặt tại nơi chỉ dành cho lãnh đạo.
Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ, Lâm Lục Dạ đã trở nên lạnh lùng vô tình.
"Ngươi khiến cho người nhà của ta c·hết trong ngọn lửa, nay ta trả lại ngươi những gì ngươi đáng phải nhận."
Nói rồi, Lâm Lục Dạ búng tay nhẹ, một giọt chân nguyên bay thẳng vào đan điền tên trùm thổ phỉ.
"Không! Ah!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ngọn l·ửa b·ùng l·ên từ khắp nơi trên cơ thể, Tống Hoả bất lực chỉ có thể gầm thét trong đau đớn, chân khí hệ hoả thiêu đốt biến hắn trở thành một ngọn đuốc sống.
Ba ngày vừa qua, Lâm Lục Dạ đã nghiên cứu rất kỹ về Nhật Luân Công, biết cách làm thế nào để võ giả luyện môn công pháp này có thể tự b·ốc c·háy.
Nàng đã loay hoay sửa lại cách kinh mạch vận chuyển của Tống Hoả.
Và giọt chân nguyên Lâm Lục Dạ bắn vào chính là bước cuối cùng, mở ra một địa ngục trần gian với kẻ thù.
Tống Hoả giờ bị treo lên làm ngọn đuốc sống, cứ bị thiêu đốt như vậy thì sớm muộn hắn cũng phải c·hết c·háy.
Nhưng muốn c·hết nào có dễ dàng như vậy.
Một vài binh lính bắt đầu nhanh chân nhanh tay nối các đường ống trên ổ bụng của tên trùm thổ phỉ với bình đựng nước và chất dinh dưỡng.
Cứ như vậy, Tống Hoả có thể đảm nhiệm là ngọn đuốc sống rất rất lâu.
Kể cả khi tâm trí hắn đ·ã c·hết lặng chăng nữa, nhưng chỉ cần cơ thể hắn vẫn sống, ngọn lửa này chính là bất diệt.
Sau khi giải quyết xong kẻ thù.
Lâm Lục Dạ và các vị trưởng lão dâng hương tế bái tổ tiên và những n·gười đ·ã k·huất.
Đây là lần đầu tiên Lâm gia trực tiếp xuất hiện trước người đời chứ không phải sử dụng áo lót là Tân Quân nữa.
"Cầu tiên tổ phù hộ xuất quân dành thắng lợi."
Lâm Lục Dạ kính cẩn cắm ba cây hương lên bàn thờ.
Hàn Kiếm tông.
Tại Ngoại Môn điện, tên đệ tử Hàn Kiếm tông còn sống sót sau trận tập kích núi Lang Sơn lần trước đã trở về.
Hàn Tu vội vàng chạy về Ngoại Môn điện, báo cáo cho một tên trưởng lão là Chu Minh về thế lực mới nổi, Tân Quân.
"Làm tốt lắm Hàn Tu, lần này vất vả ngươi rồi."
Chu Minh trưởng lão nhấp nhẹ ly trà, dáng vẻ thong dong như thể không có gì xảy ra.
Chứng kiến trưởng lão bình tĩnh như vậy, Hàn Tu cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nghĩ lại thì Hàn Kiếm tông đã đứng vững không biết bao nhiêu năm tháng, nào có đến lượt một tên đệ tử thông thường như hắn lo việc tồn vong của tông môn.
Tên đệ tử với bộ y phục rách rưới cúi chào rồi quay người, lê từng bước tập tễnh rời khỏi đại điện.
Nhìn bề ngoài trưởng lão Chu Minh có vẻ bình tĩnh, nhưng thực tế, tay trái cầm một tờ báo cáo đang run rẩy liên hồi.
Có thể lờ mờ thấy rõ, đầu đề tờ báo cáo đó có ghi rõ.
Nhân Bảng Thiên Kiêu!
Đây chính là bảng xếp hạng uy tín nhất thế giới được Thiên Cơ Các ban bố.
Có thể nói, vị trưởng lão này còn biết rõ những gì đang xảy ra hơn cả Hàn Tu.
Mấy ngày trọng thương vượt núi băng rừng, Hàn Tu vẫn không hề hay biết Tân Quân và Lâm gia thực tế là một.
Vốn tên trưởng lão này đã rất coi trọng Lâm gia rồi, nay sau khi nghe qua về lực chiến của Lâm gia qua lời Hàn Tu, hắn lại càng cảm thấy kinh dị.
"Có vẻ Lâm gia còn có nhiều bí mật hơn những gì ta nghĩ, xem ra phải triệu tập hội nghị các trưởng lão."
Giờ Hàn Kiếm tông chủ đang tập trung bế quan nhằm đột phá Phi Thiên cảnh, nên mọi quyết định hiện tại của tông môn thuộc về hội trưởng lão.
Không chờ đợi nữa, Chu Minh lập tức đứng dậy, tiến về nội môn.
Giờ có thể thấy trang trí hoa văn trên y phục của Hàn Kiếm tông trưởng lão phức tạp, nhìn giống quan bào hơn là y phục thông thường.
Có thể thấy rõ tham vọng của tông môn này lớn như thế nào.
Hàn Kiếm tông trên mặt nổi có 36 vị Vô Cấu cảnh, ứng với 36 vị trưởng lão.
Chu Minh trên danh nghĩa chưởng quản Ngoại Môn điện thuộc về ngoại môn, nhưng thực tế quyền lực cũng ngang ngửa với nội môn trưởng lão.
Lão vẫn có quyền mở hội nghị trưởng lão.
Không ai biết được có chuyện gì xảy ra trong hội nghị đó.
Chỉ biết rằng, sau ngày hôm đó, tất cả các thế lực dưới trướng Hàn Kiếm tông được lệnh tập hợp.
Tất cả những môn phái lớn nhỏ đều xách v·ũ k·hí lên hưởng ứng lệnh triệu tập này.
Một quân đoàn hàng trăm ngàn người được tập kết dưới chân núi của Hàn Kiếm tông.