Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 29: Đông Châu tiết độ sứ, Lâm Lục Dạ.



Chương 28: Đông Châu tiết độ sứ, Lâm Lục Dạ.

Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Lâm Bạch quyết định nghiên cứu Thần Mộc Quan Tưởng pháp.

Hắn có thể cảm nhận được, dường như linh hồn mình bắt đầu có một chút biến đổi.

Nếu ai đó có tầm nhìn linh hồn ở đây, người đó sẽ thấy linh hồn của tên này bắt đầu mọc ra một vài mầm cây nhỏ.

Tại khe nứt dẫn tới dị giới, nơi tạm được gọi là Ô Nhiễm thế giới.

Quân đoàn Tử Vong Hiệp Sĩ sau khi nghe lệnh của Lâm Bạch, chúng đã bắt đầu cuộc chinh phạt lên thế giới này.

Giữa tàn tích của những ngôi nhà cao tầng xen lẫn với những tòa tháp phù thủy đã đổ nát, một doanh trại mọc lên giống như một con đom đóm giữa trời đêm.

Tại khu rừng bê tông đã lụi tàn này, quân đoàn Tử Vong Hiệp Sĩ liên tục chiến đấu với đám zombie tưởng chừng như vô tận tràn ra từ bốn phương tám hướng.

Dưới tác dụng của Áo Choàng Thần Ẩn, đáng lẽ q·uân đ·ội của Lâm Bạch có thể nhẹ nhàng tránh đi mọi phiền phức.

Nhưng mệnh lệnh của Lâm Bạch là để đám người này đi thăng cấp chứ không phải đi dạo tại mạt thế.

Nên một trận chiến là không thể tránh khỏi.

Một bên là thủy triều zombie khổng lồ gồm hàng triệu con zombie từ Hắc Thiết đến Bạch Ngân cấp.

Một bên là quân đoàn Tử Vong Hiệp Sĩ gồm toàn binh lính từ Thanh Đồng cấp tạo thành, có một vài người kiệt xuất đã lên tới Bạch Ngân cấp.

Trước khi tiến vào Zombie giới, Lâm Bạch đã chi sẵn toàn bộ tiền vàng, trang bị, sách kỹ năng cho tất cả các binh lính.

Chỉ cần đạt tới cấp độ cần thiết là họ có thể đề thăng cảnh giới ngay lập tức, không cần thiết phải đi đi về về tốn thời gian.

Lấy chiến dưỡng chiến, tốc độ lên cấp của quân đoàn nhanh như gắn t·ên l·ửa.

Mà cuộc giao tranh này cũng mới chỉ nằm ở rìa ngoài của Ô Nhiễm thế giới.

Trong phòng thí nghiệm, Lâm Bạch đang nghiên cứu cách tu luyện Thần Mộc quan tưởng pháp hiệu quả nhất.

Hắn không muốn cả ngày ngồi minh tưởng, thời gian quý giá của hắn không thể lãng phí vào những công việc lặp đi lặp lại nhàm chán như vậy.

Hắn muốn tìm ra cách để Thần Mộc quan tưởng pháp tự động vận chuyển cả ngày.

Nói chung Lâm Bạch muốn treo máy là có thể mạnh lên.

Trước mắt, hắn cũng đã có một vài manh mối.

Để có thể hiện thực hóa việc không làm mà vẫn có ăn.

Lâm Bạch đầu tiên sửa chữa lại ma pháp trận của kỹ năng Nghiên Cứu, thứ vẫn đang hoạt động trong đầu hắn.

Sau khi cải tạo.

Khả năng nghiên cứu của Lâm Bạch có giảm đi đôi chút, nhưng không sao.

Sau vài lần cập nhật siêu máy tính được cấy ghép trong xương sọ, Lâm Bạch nhận thấy hiệu suất làm việc của kỹ năng Nghiên Cứu không quan trọng như trước nữa.

Thậm chí sau khi thay đổi, cường độ linh hồn bắt đầu tăng lên làm áp lực mà não bộ phải chịu giảm đi còn giúp Lâm Bạch cảm thấy như gỡ bỏ một phần gông xiềng.

Lâm Bạch: Pháp Sư Học Đồ (E cấp)

Cấp độ: 1 (Hắc Thiết cấp)

Thiên Phú: Ghi Nhớ (D). Học Tập(B). Cảm Ứng Năng Lượng (B) Nghiên Cứu (A).

Sinh mệnh: 60 (Sức mạnh x 20)

Năng lượng: 1560 (Tinh thần x20)

Phòng thủ: 3 (Sức mạnh x1)

Sức mạnh: 3 (Ban đầu 5)

Nhanh nhẹn: 1 (Ban đầu 5)

Tinh Thần: 78.

Trạng thái:



Phàm nhân thân thể: Không thể thăng cấp, không thể đeo trang bị, không thể dùng thiên tài địa bảo tăng chỉ số.

Qua những lần phẫu thuật làm não bộ hoạt động đến 27% có vài ma pháp trận của kỹ năng Nghiên Cứu trong não bộ, cộng với việc tu luyện Thần Mộc quan tưởng pháp đã có chút thành quả.

Chỉ số Tinh Thần của Lâm Bạch hiện tại đã đạt tới 78 điểm ở cấp độ 1, một con số khó mà tưởng tượng nổi.

Hiện tại, mọi thứ diễn ra khá thuận lợi.

Mỗi ngày đều trôi qua rất phong phú, xem chiến báo từ tiền tuyến, chỉ huy q·uân đ·ội, trông coi cô em gái, cải tiến kỹ năng, học tập đủ mọi loại tri thức có trong căn cứ.

Còn linh hồn do có treo máy nên mạnh lên hàng ngày.

Thế giới giả lập.

Giang hồ cao võ thế giới, Đông Châu.

Một tuần sau khi Hàn Kiếm tông diệt môn.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ hiện tại đều đang bàn bạc về sự kiện gây chấn động toàn châu phủ này.

Đông Châu trên mặt nổi vẫn là lãnh thổ của triều đình nhưng thực chất bị ba thế lực chia cắt.

Hai tông môn Hàn Kiếm tông, Xích Kiếm tông, và phủ tiết độ sứ.

Nay một trong ba thế lực bá chủ bị hủy diệt, tin tức này làm sao không khiến người ta phải kh·iếp sợ.

Trước cửa Lâm gia.

Khu phố trước kia bị ngọn lửa đốt cháy không còn một mảnh nay đã lấy lại vẻ phồn vinh.

Không ít các thế lực biết Lâm gia đánh lên Hàn Kiếm tông, thậm chí là t·ấn c·ông trực diện ngay lúc Hàn Kiếm tông đang trong thời kỳ đỉnh cao.

Tại một quán trọ gần sát Lâm gia.

Dòng người rộn ràng ra vào không ngớt, trong số đó có không ít người trong giang hồ đeo đao kiếm.

"Là lão Vương đó sao, ta nghe nói ngày hôm trước A Ngốc nhà lão đột phá thành Khai Mạch cảnh đại cao thủ, rồi trở thành một tiểu đội trưởng, tiền đồ bất khả hạn lượng a."

"Ha ha, lão Lý quá lời rồi. Nghe nói con trai lão ngày hôm trước tham gia đánh lên Hàn Kiếm tông, chắc cũng được ban thưởng không ít a."

Vì gần Lâm gia nên người nhà của các binh lính qua lại khá nhiều, phần lớn các hộ gia đình ở khu phố mới ít nhiều đều có người làm việc cho Lâm gia.

Thấy nhiều người bàn luận phát tài sau khi Hàn Kiếm tông bị hủy diệt như thế nào, một vài tên người giang hồ nhìn đám người bình thường kia với ánh mắt khinh miệt.

"Lâm gia hủy diệt Hàn Kiếm tông? Chuyện cười này đúng là chỉ có đám dân quê mới tin, ai chẳng biết Hàn Kiếm tông bị hủy diệt là do tông chủ tẩu hỏa nhập ma, đồ sát toàn tông môn."

"Đúng vậy, chỉ là một con chó của Xích Kiếm tông mà cũng đòi hủy diệt thế lực đã cạnh tranh với Xích Kiếm tông trong nhiều năm? Đúng là nực cười."

Đám thám báo của các thế lực khác ngồi cùng với nhau, vừa giá·m s·át Lâm gia vừa chuyện trò vui vẻ.

Lâm gia khi t·ấn c·ông lên Hàn Kiếm tông đều không hề che dấu, đến khi trở về lại treo cái cơ thể đã suy yếu đến tận cùng của Bạch Ngọc Kiếm đi diễu hành.

Tất cả mọi người đều chỉ nghĩ rằng Lâm gia làm vậy để khuếch trương thanh thế.

Nhưng vụng trộm phía sau, người Lâm gia cũng đồng thời tung ra một số lời đồn như.

"Bạch Ngọc Kiếm tẩu hỏa nhập ma, đồ sát toàn bộ môn phái mới để cho Lâm gia thừa lúc vắng mà vào."

Đồng thời diễu hành công khai cũng là để một vài vị cao thủ đi ngang qua xác nhận tính chính xác của lời đồn.

Một vài kẻ lăn lộn giang hồ lâu năm rất nhanh chóng nhìn ra, Bạch Ngọc Kiếm quả thực có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.

Từng hành động tưởng chừng vô tri, dấu đầu lòi đuôi của Lâm gia thực ra lại thành công.

Nếu lúc trước, thái độ của hai thế lực lớn còn lại của Đông Châu là:

"Kẻ này thực quá nguy hiểm, tuyệt không thể lưu."

Thì giờ, thái độ của chúng đối với Lâm gia chỉ là.

"Tưởng ngươi mạnh mẽ như thế nào, hóa ra cũng chỉ là loại tiểu nhân lợi dụng lúc người ta khó khăn, không xứng cho lên mặt bàn."



Thế giới này là cao võ thế giới, nhưng đồng thời nó cũng là giang hồ võ hiệp thế giới.

Nơi người ta không chỉ đánh giá một người mạnh yếu qua cảnh giới, mà còn đánh giá qua danh vọng.

Trong mắt của người bình thường, lần này Lâm gia đã xuất tẫn danh tiếng, danh chấn giang hồ.

Nhưng trong mắt các thế lực khác, loại người chuyên đánh lén này chắc chắn không chịu nổi một kích nếu đối đầu trực diện.

Đám người này đâu có biết, người trong giang hồ là người trong giang hồ, Lâm Lục Dạ là Lâm Lục Dạ.

Người trong giang hồ cần danh tiếng, còn Lâm Lục Dạ không muốn mặt.

Trong lúc mọi người trong quán trọ vẫn đang say sưa bàn luận, chỉ điểm giang sơn.

Một đám người mặc y phục đỏ lửa, trước ngực thêu đồ án của Xích Kiếm tông đạp cửa đi vào, thái độ phách lối không coi ai ra gì.

Cả quán trọ bỗng chốc trở nên lặng ngắt, không ai dám ho he nửa lời.

Nhưng trong cái bầu không khí yên tĩnh này, ở một bàn bên cửa sổ, có năm người mặc quan phục màu đen, hông đeo mặt quỷ ngân bài.

"À, ta tưởng người nào oai phong nhưng vậy, hóa ra lại là Xích Kiếm tông, nghe nói các ngươi không quản nổi chó săn nhà mình, thậm chí còn để nó cắn lại một ngụm a."

Một trong số năm người kia đứng ra, khác với những người còn lại, trên hông kẻ này đeo mặt quỷ kim bài.

Nhận thấy có kẻ dám đứng ra chế giễu tông môn của mình, sắc mặt mấy tên Xích Kiếm tông không được tốt cho lắm, đặc biệt là lão già dẫn đầu.

Oanh!

Một luồng khí tức của Vô Cấu cảnh được thả ra, không khí quanh người lão già trở nên vặn vẹo, sàn nhà bằng gỗ dưới chân nát thành bã vụn, cả quán trọ run rẩy như sắp sập tới nơi.

"Thì ra là Hứa Thọ trưởng lão a, tại hạ Trấn Vũ ti, kim bài tuần sứ Giang Thủ Nghĩa."

Một luồng khí tức khác xuất hiện, lập tức đối đầu với khí tức do Hứa Thọ thả ra.

Hai luồng khí tức v·a c·hạm tiêu hao lẫn nhau, chấn động dần giảm xuống, người xung quanh cũng có thể tạm thời hít thở.

Lúc này, Hứa Thọ biết gặp phải kẻ khó chơi, lão nhìn bộ y phục mà Giang Thủ Nghĩa đang mặc, ánh mắt đầy phẫn nộ nhưng cũng đầy kiêng kỵ.

Đại Ung đế quốc tuy triều đình không thể quản được giang hồ, nhưng triều đình vẫn là thế lực giang hồ mạnh nhất.

Trấn Vũ ti chính là một thanh đao của triều đình nhắm vào giang hồ.

Đồng bài bổ đầu, yêu cầu Tụ Khí cảnh mới được nhận chức.

Đạt tới Khai Mạch cảnh có thể được thăng chức làm ngân bài tuần vệ.

Kim bài tuần sứ như Giang Thủ Nghĩa cực kỳ ít ỏi, cả Trấn Vũ ti ở Đông Châu mới gom được 20 người.

"Hừm! Triều đình ưng khuyển."

Cả hai bên ăn ý giảm dần uy áp, cuộc giao phong ngắn ngủi cứ thế kết thúc.

Xích Kiếm tông trưởng lão cứ như vậy quay người rời đi, đám đệ tử hai mắt nhìn nhau rồi cũng vội đi theo.

"Nhìn sắc mặt kém như vậy, xem ra Xích Kiếm tông lại bị Lâm gia chặn ngoài cửa, cho ăn bế môn canh."

Giang Thủ Nghĩa bình tĩnh bóc một củ lạc nhắm rượu, nhìn đám người Xích Kiếm tông lên phòng.

"Tuần sứ đại nhân, chúng ta đã xác nhận là Bạch Ngọc Kiếm đã bị Lâm gia bắt giam, nhiệm vụ cũng đã kết thúc, tại sao chúng ta còn ở lại Đông Hải thành?"

Một tên ngân bài tuần vệ bên cạnh nghiêng đầu hỏi nhẹ.

Thong dong nhai vài hạt lạc, làm chén rượu nhạt, Giang Thủ Nghĩa thở dài.

"Ta thấy tình hình quan hệ giữa Lâm gia và Xích Kiếm tông căng lắm rồi, hai bên sớm muộn cũng sẽ đánh nhau mà thôi, lúc đó thực lực của Lâm gia như thế nào chẳng phải rõ ràng."

Vẻ mặt, lời nói của hắn như thể muốn ghi "ta muốn xem náo nhiệt" lên trên mặt.

Trên lầu, trong phòng nghỉ của đám người Xích Kiếm tông.

Đám người này vừa trở về từ Lâm gia, tâm tình vốn không tốt do liên tiếp bị từ chối trong ba ngày, giờ lại bị người của Trấn Vũ ti chế giễu, gương mặt ai nấy đều lộ rõ sát khí.

Sau khi Lâm gia diệt Hàn Kiếm tông, tin tức đến tai đám người Xích Kiếm tông đang chờ ở Lâm phủ.

Kết quả đám người đến điều tra bí mật của Lâm gia đã chạy vội, sợ hãi Lâm gia muốn g·iết người nên trốn về Xích Kiếm tông ngay trong đêm.



Sau này, chúng lại nghe được tin đồn rằng Lâm gia không hề diệt Hàn Kiếm tông, chỉ lợi dụng lúc Bạch Ngọc Kiếm tẩu hỏa nhập ma rồi dọn dẹp tàn dư của tông môn này.

Cảm thấy quá mất mặt, đám người này sau khi về tông môn đã thêm mắm muối, đun lửa thổi gió, muốn lợi dụng tông môn vì mình rửa nhục.

Chỉ bốn ngày sau khi Hàn Kiếm tông diệt môn, một đoàn đàm phán mới đã được cử đi, yêu cầu Lâm gia cống nạp tất cả những gì thu được sau trận chiến cho tông môn.

Lâm gia dưới thời Lâm Lục Dạ cũng không để người dẫm lên mặt mình, ba ngày liên tiếp chặn cửa, không cho đám người Xích Kiếm tông tiến vào nửa bước.

"Tin tức giờ này chắc cũng đến tay tông môn rồi, đúng chứ?"

Hứa Thọ lạnh lùng hỏi, giọng nói chất chứa đầy sự phẫn nộ.

Rất nhanh chóng, một tên đệ tử đứng trước mặt lão, cúi người, dâng lên một bức thư có con dấu của Xích Kiếm tông.

Hứa Thọ giật lấy bức thư, rất nhanh chóng đã đọc xong.

Gương mặt của lão lúc này tốt hơn hẳn, lão nở một nụ cười đầy sát ý.

"Haha. Ngày mai viện quân của chúng ta sẽ tới, có 5 vị Vô Cấu cảnh trưởng lão dẫn đầu, lại có hơn 1000 Khai Mạch cảnh trợ trận nữa, chúng ta muốn thua cũng khó!"

Nghe trưởng lão nói vậy, đám đệ tử đứng xung quanh cũng kích động không kém.

Nghĩ tới sau khi diệt Lâm gia, các loại bí pháp tu hành thần tốc, đủ loại tài phú,...

Ánh mắt đám người này nổi lên sự tham lam vô độ.

"Lâm gia? Ha hả, một con chó của Xích Kiếm tông chúng ta."

"Hừm, cậy có chút cơ duyên mà cũng dám cắn chủ, chúng ta sẽ cho chúng biết cái kết khi dám phản bội Xích Kiếm tông!"

Tại phòng họp của Lâm gia.

Lâm Lục Dạ với hai con mắt thâm quầng, gương mặt mệt mỏi, tay rót ly trà uống cho tỉnh táo.

Hai mắt cô nhóc nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ đang trải trên chiếc bàn lớn.

Đây là tấm bản đồ của Đông Châu.

Tuy thuộc Đại Ung đế quốc nhưng rõ ràng tấm bản đồ này lại được chia thành ba khu vực.

Đầu tiên là lãnh thổ của Hàn Kiếm tông đã bị tiêu diệt.

Một lãnh thổ lớn kéo dài 800 dặm, bao trọn phần đông nam của bản đồ, phần lớn đường bờ biển của Đông Châu bị môn phái này cai quản.

Tiếp theo đó là thế lực của Đông Châu tiết độ sứ, triều đình còn kiểm soát 700 dặm về phía tây, cai quản một vùng đất cằn cỗi phần lớn là núi đồi.

Xích Kiếm tông chiếm giữ 400 dặm phương bắc của Đông Châu và toàn bộ phần đường biển còn lại, đây là thế lực nhỏ nhất trong ba thế lực bá chủ.

Còn Đông Hải thành của Lâm gia nằm tại vùng biên giới của hai tông môn.

"Ngáp a!"

Lâm Lục Dạ ngáp dài một tiếng, thần thái mệt mỏi quá độ, tay liên tục rót và uống trà, hình ảnh này giống một ông chú trung niên hơn một cô gái nhỏ.

"Trước mắt chúng ta có hai con đường, thứ nhất Lâm gia chúng ta đánh thẳng lên Xích Kiếm tông, ta sẽ đoạt lấy chức chưởng môn."

Cô nhóc phát ngôn làm mọi người trong phòng sợ hãi nhìn nhau.

"Nhưng ta vẫn thích phương án thứ hai hơn."

Nghe Lâm Lục Dạ nói vậy, các trưởng lão của Lâm gia nhẹ nhõm thở một hơi, nhưng họ mừng hơi sớm.

"Phương án thứ hai, ta sẽ thay thế Đông Châu tiết độ sứ, tạm thời hiệu trung với triều đình.

Lúc đó diệt đi Xích Kiếm tông đang cát cứ một phương là hoàn toàn hợp lý, đúng không?"

Phương án thứ hai còn gây sốc hơn cả phương án một, các trưởng lão nghe vậy cảm thấy trái tim giống như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

"Gia chủ, trước khi ngài thực hiện kế hoạch của mình, chúng ta cũng cần phải giải quyết việc Xích Kiếm tông cử thêm 5 tên Vô Cấu cảnh tới trước đã."

Lâm gia phó gia chủ, Lâm Thu Hải đứng dậy lên tiếng.

Một luồng khí tức mạnh mẽ từ Lâm Lục Dạ tỏa ra, mọi người đều không phân rõ được đây là cảnh giới gì.

"Chuyện nhỏ này, mọi người không cần phải lo."