Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 3: Nghi lễ thức tỉnh



Chương 2: Nghi lễ thức tỉnh

Diệp Hiên cũng giống như Lâm Bạch, hắn cũng là một người xuyên việt.

Nhưng khác với Lâm Bạch, Diệp Hiên đã xuyên qua thế giới này ba năm, hắn đã quen thuộc và hoà nhập được vào thế giới này.

Hắn khi xuyên qua được phối sẵn một hệ thống gọi là Máy Mô Phỏng.

Một hệ thống cho phép hắn có thể mô phỏng tương lai mỗi tuần một lần, nhưng điều kiện phải nạp đầy đủ tiền trước.

Sau mỗi lần mô phỏng, hệ thống sẽ ban thưởng Diệp Hiên kiếm ý hắn lĩnh ngộ được trong tương lai, kinh nghiệm chiến đấu, kiến thức, cách sử dụng phép thuật mà không cần chuyển chức,...

Nhờ vậy mà chỉ trong ba năm, Diệp Hiên đã trưởng thành rất nhiều.

Nếu tính cả số tuổi Diệp Hiên sống được trong máy mô phỏng, hắn có thể được xem như một lão già hàng ngàn tuổi, một kẻ trùng sinh hàng trăm lần.

Việc hủy diệt Lâm gia là việc hắn phải làm, bởi vì trong tương lai tăm tối của Diệp Hiên, hắn luôn bị Lâm gia nhằm vào, hơn một nửa c·ái c·hết của Diệp Hiên đều do Lâm gia ban tặng.

Trải qua từng lần từng lần mô phỏng.

Diệp Hiên ở trong mô phỏng thế giới ấy bắt đầu chỉ sống thường thường một đời, sau đó nghe ngóng cơ duyên, c·ướp đoạt cơ duyên.

Nhưng phần lớn kết cục đều không thoát khỏi bóng ma mang tên Lâm gia.

Nếu không có máy mô phỏng thì có lẽ ngày hôm nay hắn chỉ có thể thức tỉnh cấp độ D thiên phú và cấp E nghề nghiệp.

Còn người đứng trên đỉnh cao chính là Lâm gia thiếu chủ.

Lần nào cũng vậy, ngay sau khi nghi lễ thức tỉnh kết thúc, Lâm Bạch sẽ luôn tới tỏ tình với Triệu Vi, lớp trưởng lớp Diệp Hiên.

Và mọi kết cục đều là Lâm Bạch bị Triệu Vi từ chối thẳng thừng.

Việc này khiến Lâm gia thiếu chủ cảm thấy vô cùng giận dữ, nhưng Triệu Vi lại là người của Triệu gia, một trong ngũ đại gia tộc của thế giới này.

Thế giới này hàng ngàn năm qua mọi lợi ích đều được năm đại gia tộc chia cắt, nhưng từ 20 năm trước, Lâm gia tự dưng xuất hiện chia cắt lợi ích.

Năm đại gia tộc e ngại Lâm gia lão tổ nên không dám hé răng nửa lời.

Nhưng không chỉ vậy, Nhân Loại Liên Minh còn phái xuống một tên Thánh Giả khác là Drak Stormbreak xuống để giá·m s·át Lâm gia.

Thế là năm đại gia tộc đành phải nhường lại vị trí thống đốc hành tinh vốn là năm đại gia tộc thay nhau ngồi.

Vì vậy, bề ngoài năm đại gia tộc có thể nịnh nọt Lâm gia, nhưng bên trong thì mắng tổ tông 18 đời.

Triệu Vi lớn lên trong hoàn cảnh gia tộc bị Lâm gia chèn ép như vậy nên cô nàng không cho Lâm Bạch chút mặt mũi.

Còn một phía khác, Triệu Vi vốn là một vị cao lạnh nữ thần, nhưng chỉ có một người có thể làm Triệu Vi cảm thấy thú vị, người này không ai khác ngoài Diệp Hiên.

Thân là người xuyên việt, Diệp Hiên có nhiều tư tưởng và cách ứng xử khác hẳn những người khác, điều này đã khiến Triệu Vi chú ý.

Việc Triệu Vi đi gần với Diệp Hiên khiến cho rất nhiều người đỏ mắt, trong đó không thể thiếu Lâm gia thiếu chủ.

Mối quan hệ giữa Diệp Hiên và Lâm gia cũng bắt đầu từ đây.

Ở lần mô phỏng thứ nhất, Diệp Hiên bị người của Lâm gia đánh gãy hai chân, sống giãy giụa ở tầng dưới chóp cả đời.

Những lần mô phỏng tiếp sau đó tuy mọi chuyện đã dần tốt lên, nhưng hắn vẫn c·hết rất nhiều lần trước sự t·ruy s·át của Lâm gia.

Có lần hắn mô phỏng bám váy phú bà Triệu Vi, ăn bám, ở rể Triệu gia, nhờ vậy có thể trôi qua một đời không buồn lo.

Việc gia nhập vào đại gia tộc khiến hắn nhận được nhiều thu hoạch hơn hắn nghĩ.

Ở lần mô phỏng đó, tuổi già Diệp Hiên bắt gặp mấy đứa nhóc của Triệu gia thức tỉnh.

Đám nhóc này là một đám Chūnibyō, lúc nào cũng ảo tưởng mình là một đại kiếm tiên tiêu giao thiên địa, chúng tự gọi mình là ngũ đại kiếm tiên.

Đến ngày thức tỉnh đám nhóc đó vẫn là một đám Chūnibyō.

Nhưng chuyện không thể tin nổi diễn ra, mỗi đứa nhóc đó khi thức tỉnh đều là nghề nghiệp liên quan tới kiếm, từ cấp độ S đến SSS đều có.



Nhận thấy sự bất thường này, Diệp Hiên nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ hành động, bộ dáng của đám hậu bối.

"Trong lòng không nữ nhân, rút kiếm tự nhiên thần ."

"Trời không sinh ta Diệp Hiên, kiếm đạo vạn cổ như đêm dài."

"Chỉ cần có kiếm nơi tay, dù là thần minh ta cũng dám bổ."

"Kiếm đạo ta theo đuổi là vô địch kiếm đạo, một ngọn cỏ cũng có thể chém đoạn ngân hà."

"Một kiếm ra không bao giờ trở về."

Lần mô phỏng tiếp theo, Diệp Hiên niệm lên hết tất cả những lời ấy, ảo tưởng mình là kiếm tiên, nhập cảm chân thật nhất có thể.

Quả nhiên hắn đã có thể chuyển chức thành một tên Kiếm Tiên, nhưng đáng tiếc thiên phú của hắn chỉ có cấp E quá kéo hông.

Một đời đó Diệp Hiên lên như diều gặp gió, phát triển nhanh chóng trở thành tuổi trẻ đệ nhất.

Hắn đường đường chính chính tới Triệu gia cầu hôn, thu được mỹ nhân về.

Nhưng hắn cũng chính thức ma sát với Lâm Bạch.

Trong một lần tỉ võ, hắn và Lâm Bạch đánh nhau đến mức phân sinh tử.

Lâm Bạch chỉ là một tên da giòn pháp sư nên yếu thế ngay khi bị Diệp Hiên tiếp cận.

Trong lúc nguy cấp, Lâm Hà, Lâm gia gia chủ xuất hiện cứu Lâm Bạch.

Diệp Hiên đang hăng máu nên quyết định đánh luôn Lâm Hà, hắn có tự tin rằng mình đủ sức vượt cấp chiến đấu.

Trong lần mô phỏng ấy, Diệp Hiên đạt tới 145 cấp, Bạch Kim cường giả.

Hắn từng g·iết qua một con Boss cấp 179, nên hắn có tư bản đơn đấu Lâm Hà 177 cấp.

Nhưng chuyện không ngờ đã xảy ra.

Lâm Hà lấy ra một kiện Thần Khí, lớn giọng tuyên bố Hoàng Tinh V643 thuộc về Lâm gia, hắn tự phong bản thân mình là Thống đốc hành tinh.

Không có bất cứ ai đứng ra phản đối, thậm chí nhiều kẻ còn vuốt mông ngựa tâng bốc Lâm gia, Thống đốc hành tinh cũng nằm trong số những người này.

Nắm giữ một kiện Thần Khí trong tay thì Chân Thần cũng phải ngồi xuống nói chuyện cẩn thận, ai dám làm trái lời Lâm gia?

Lần mô phỏng đó, Diệp Hiên bị Lâm Hà một tay quất thành sương máu.

Từ sau lần mô phỏng đó, Diệp Hiên liên tục mô phỏng nhằm đủ mọi cách tiêu diệt Lâm gia.

Nhờ có những tin tình báo từ tương lai, vô số lần c·hết đi sống lại trong thế giới mô phỏng, cuối cùng Diệp Hiên cũng tìm được lời giải.

Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ theo đúng những gì đã mô phỏng.

Lâm gia nhanh chóng bị hủy diệt chỉ sau nửa tháng.

Nhưng có một chuyện dường như đi chệch quỹ đạo.

Lâm Bạch vẫn còn sống.

Trong thế giới mô phỏng đó, Lâm Bạch vốn bị người động chân tay, hạ độc m·ãn t·ính nên chiều nay hắn hẳn phải c·hết.

Nhưng Lâm Bạch đang chống nạng lên đài thức tỉnh này là kẻ nào?

Diệp Hiên nhíu mày nghi hoặc, có lẽ hệ thống mô phỏng cũng không thể dự đoán được có một người xuyên việt khác xuyên qua.

Nhưng rồi Diệp Hiên lại mỉm cười.

"Hừm. Khoảng một giờ nữa, thông tin Lâm gia nắm giữ thần khí sẽ hoàn toàn được xác nhận, tất cả sản nghiệp của Lâm gia đều sẽ bị các thế lực khác hủy diệt, toàn bộ tộc nhân bị truy nã.

Đám thế gia kia sẽ không để cho người khác ngồi lên trên đầu mình.

Một tên tàn tật như Lâm Bạch làm sao có thể sống sót chứ?"



Diệp Hiên nhìn kẻ đáng ra trở thành đối thủ một mất một còn của mình.

"Mặc kệ hắn vậy, c·hết sớm c·hết muộn thì con đường duy nhất hắn có thể đi chỉ có đường c·hết mà thôi."

Lúc này, dưới đài thức tỉnh.

Mọi người đang dõi mắt nhìn một bóng người đang khó khăn nhích từng bước lên đài.

Gương mặt thiếu niên này nhăn lên vì đau đớn mỗi khi chân chạm xuống đất.

Bàn tay run rẩy chạm vào Bia Đá Giác Tỉnh.

Bia Đá Giác Tỉnh là Thần Khí của nhân loại, nhưng thứ đang đứng trước mặt Lâm Bạch chỉ là một bản sao của nó.

Một bia đá với vô số các loại ký tự kỳ lạ, còn có một quả cầu gắn lên trên đỉnh tấm bia.

Một luồng ma lực khá mạnh từ cỗ máy truyền thẳng vào cơ thể ốm yếu của Lâm Bạch.

Một luồng hào quang không hề thua kém khi Diệp Hiên thức tỉnh hiện lên.

Diệp Hiên đứng trên không trung lúc này cảm giác không ổn, nếu như Lâm Bạch thức tỉnh thành công thiên phú cấp cao thì trong tương lai, có lẽ hắn sẽ một lần nữa ngóc đầu trở lại.

Mấy tên giác tỉnh giả cấp S trở xuống thì liên minh mặc kệ, dù sao ngoài đường nắm một bó to.

Nhưng với cấp S trở lên luôn có sự ưu đãi.

"Không thể nào! Tại sao ông trời lại bất công như thế chứ?"

"Đám người Lâm gia rác rưởi làm sao lại thức tỉnh thiên phú cao như vậy?"

"Dị tượng này, có lẽ Lâm Bạch lại giác tỉnh cấp SSS sao? Không ổn rồi, vừa nãy ta trào phúng hắn."

Đám người phía dưới ồn ào không thôi, cả đám cảm giác giống như mình vừa b·ị đ·ánh mặt.

"Không hẳn, Lâm Bạch thức tỉnh thất bại rồi."

Trái ngược lại với vẻ nhốn nháo dưới sân trường, trên dàn ghế khách quý, các nhân vật có máu mặt đại diện cho các đại gia tộc tham gia nghi lễ thức tỉnh này bình tĩnh đánh giá, ánh mắt đám người này vô cùng độc, trong nháy mắt đã nhìn thấy vấn đề.

Diệp Hiên nhìn Lâm Bạch thức tỉnh cũng mỉm cười, hắn làm người hai đời cộng thêm hàng ngàn năm mô phỏng, hắn cũng nhìn ra Lâm Bạch thất bại là chắc chắn.

Quả nhiên ánh sáng rạng ngời kia vụt tắt, Lâm Bạch thổ huyết, máu bắn nhuộm cỗ máy thức tỉnh.

"Xem ra mấy ngày này ở viện, Lâm gia công tử có vẻ không được người ta chăm sóc cẩn thận a."

"Đáng tiếc một hạt giống tốt, cơ thể Lâm gia công tử quá mức suy yếu, không thể thừa nhận một luồng ma lực xuất hiện đột ngột như vậy."

"Giờ thì nguồn năng lượng ma lực kia tuy đã giúp Lâm gia công tử thức tỉnh thành công nhưng cũng phá hủy căn cơ của hắn, Lâm Bạch xem như đã phế đi."

Lâm Bạch ngã ngất trên đài thức tỉnh trước con mắt của bao nhiêu người.

Nhưng kết quả thức tỉnh vẫn hiện lên ở đó.

Lâm Bạch: Pháp Sư Học Đồ (E cấp))

Thiên Phú: Ghi Nhớ (D). Học Tập(B). Cảm Ứng Năng Lượng (B) Nghiên Cứu (A).

Rất nhiều học sinh trầm trồ khi thấy thành tích này.

"Cái quái gì vậy? Ta tưởng mỗi người chỉ có được một loại thiên phú thôi mà? Tại sao Lâm Bạch hắn lại có tới 4 cái?"

"Còn nữa, chẳng phải Pháp Sư Học Đồ là một nghề nghiệp sinh hoạt cấp D sao? Tại sao lại biến thành E thế này?"

Trong mắt mọi người lúc này, Lâm Bạch vừa là một phế vật vừa là một dị loại, không biết nên gọi hắn là thiên tài hay phế nhân đây nữa.

Rất nhanh chóng đã có nhiều học bá phía dưới tìm được đáp án.



"Nếu ta không nhìn nhầm thì đáng lẽ thiên phú Lâm Bạch thức tỉnh cũng phải là SSS, không kém cạnh gì với Diệp Hiên."

"Nhưng đáng tiếc là thân thể vừa ra viện của hắn quá yếu đuối để có thể thức tỉnh SSS cấp thiên phú, quá trình thức tỉnh thành công một nửa thì thất bại, thiên phú SSS chưa kịp định hình thì sụp đổ sinh ra 4 thiên phú yếu hơn."

"Còn nghề Pháp Sư Học đồ là một nghề nghiệp dở hơi, nửa sinh hoạt nửa chiến đấu nghề nghiệp. Cấp độ đáng lẽ chỉ có D cấp nhưng do thiên phú của Lâm Bạch thất bại kéo theo cấp độ nghề nghiệp cũng rơi xuống E cấp."

"Đúng là người gây nghiệp không thể sống mà."

Diệp Hiên chứng kiến cảnh này cứ phải gọi là đã nghiền.

Hắn nhớ được lần thứ nhất mô phỏng, hắn là người bị cả trường chế giễu, còn Lâm Bạch đứng trên đỉnh cao.

"Tuy mọi chuyện có một chút ngoài ý muốn, nhưng việc Lâm Bạch còn sống tới lúc thức tỉnh làm mọi thứ trở nên tuyệt vời hơn."

Lúc này chỉ có một bóng người duy nhất bên cạnh Lâm Bạch đã gục ngã.

Mộ Dung Y vừa đi cầm đ, cô đổi áo vest lấy tiền mua một lọ thuốc hồi phục sơ cấp.

Nắp bình được vặn ra, dòng dược thủy màu đỏ được rót vào trong cơ thể Lâm Bạch, sắc mặt trắng xám trở nên hồng hào hơn hẳn.

Không nói nhiều nữa, một cái dịch chuyển không gian, cả hai người trong nháy mắt biến mất trên đài thức tỉnh.

Không trở về thì làm gì nữa? Nghe ruồi kêu sao?

Trang viên của Lâm gia.

Một trang viên nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng, thường ngày nơi đây xuất hiện vô số người hầu ra ra vào vào, con em Lâm gia tranh nhau vỡ đầu chỉ để được vào ở.

Nhưng chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, nơi đây nhanh chóng cũ nát như bị bỏ hoang cả chục năm.

Phải biết ở hành tinh này, tốc độ phát triển của thực vật thông thường cực kỳ nhanh chóng, nếu không có người thường xuyên cắt tỉa thì chẳng mấy chốc thực vật sẽ cắn nuốt cả bê tông.

Người bình thường không ai giám trồng cây trong nhà, trừ các đại tộc ra.

Chỉ còn duy nhất một căn biệt thự duy nhất trong Lâm gia còn có người hoạt động.

Khoảng 30-40 người, tất cả đều chú ý cảnh giác xung quanh, những người này đều trang bị đầy đủ, hành động kỷ luật như một chi q·uân đ·ội.

Những người này là tử sĩ của Lâm gia, bình thường là một đám người hành động bí mật, thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Nhưng nay đến tử sĩ cũng phải đảm đương công tác của vệ sĩ thông thường, qua đó có thể thấy Lâm gia gần như sắp sụp đổ.

Đã qua một giờ đồng hồ, Lâm Bạch đã tỉnh lại trên giường, bên cạnh là Mộ Dung Y đang ngồi sẵn ở bên.

"Thiếu chủ, người đã tỉnh rồi."

Thiếu niên suy yếu nghiêng đầu nhìn về Mộ Dung Y, cô gái ngày bình thường luôn đeo một đôi kính râm, biểu lộ lúc nào cũng lạnh lùng cách người ngàn dặm.

Nhưng không nghĩ ra được khi nàng bỏ cặp kính kia để lộ đôi mắt đẹp như câu dẫn tâm hồn, kết hợp với nụ cười nhẹ nhàng như hoa chớm nở.

Lâm Bạch thẫn thờ như lần đầu tiên nhận biết cô gái này.

"Mộ Dung tỷ, ngươi thật đẹp."

Thiếu nữ đột nhiên bị Lâm Bạch khen ngợi như vậy, gương mặt trở nên đỏ hồng, sức sát thương +100.

"Haha, thiếu chủ. Người thật biết đùa a, mau uống thuốc đi."

Mộ Dung Y ngượng ngùng quay đầu tránh khỏi ánh mắt Lâm Bạch, nhưng nàng vẫn đưa một lọ thuốc hồi phục vào tay Lâm Bạch.

"Ủa, chẳng phải Lâm gia chúng ta hiện tại đã nghèo không còn gì sao?"

Lâm Bạch mở lọ thuốc ra rồi uống cạn, bình thường loại nước thuốc này ở Lâm gia chó cũng không muốn uống.

"Thiếu chủ không cần phải suy nghĩ gì nhiều đâu! Chẳng qua là trong nhà còn chút ít tích xúc mà thôi!"

Mộ Dung Y vội vàng giải thích.

Lâm Bạch nhìn qua hai bàn chân không đi giày kia và cũng không hỏi thêm gì nữa.

Chợt mặt đất rung lắc giữ dội như thể diễn ra đ·ộng đ·ất cấp 8.

Không cần có người chạy vào thông báo, Mộ Dung Y cũng đã nhận biết được những gì đang xảy ra ngoài kia.

"Thiếu chủ, có vẻ tình thế đã không thể vãn hồi rồi. Nhưng xin ngài yên tâm, lão gia và phu nhân đã chuẩn bị sẵn đường lui."