Kết quả cuộc chiến đã lập tức được định đoạt ngay từ khi những rễ cây trắng mọc ra từ hư không.
Một linh hồn thể cho dù có đạt tới ngưỡng nửa bước siêu thoát chăng nữa cũng khó có thể chống lại được Bạch Hồn, đừng nói gì tới chỉ là một tên mới đạt tới ngưỡng Tiên Đế cảnh, mà sức mạnh cũng cực kỳ phù phiếm do cưỡng ép đề thăng trong một thời gian ngắn.
Chuyện thống đốc mới tới đã chặn đứng, và đánh bại một đợt xâm lấn khe nứt ở cấp độ Chân Thần cấp lập tức khiến cho nhiều người chú ý.
Trong một khoảng thời gian ngắn, tín nhiệm của người dân lại một lần nữa tăng lên, cung cấp thêm sức mạnh cho Thần Khí Sổ Hộ Khẩu trong tay Bạch Hồn.
Ngay khi trận chiến kết thúc, rất nhiều người dân đã đi ra ngoài để hít thở bầu không khí tự do, không còn nguy hiểm hay cảm giác t·ử v·ong đè nén.
Nhưng ngay khi cánh cửa được mở ra, tất cả mọi người đã lập tức nôn thốc nôn tháo, đóng ngay lại cánh cửa tự do ấy.
Bên ngoài thực sự quá là bốc mùi rồi.
Trật tự thành phố cũng nhanh chóng được khôi phục, những đội xử lý vệ sinh thành phố ngày hôm nay vất vả hơn mọi hôm quá nhiều lần, khi mà lượng công việc quá khủng kh·iếp đang ở ngay phía trước.
Khi mà trận chiến kết thúc cũng là lúc mà tất cả các kênh đang trực tiếp ngừng phát sóng.
Trong bóng tối, các tổ chức đứng sau màn luc này đã cảm nhận được sự uy h·iếp từ Liên Minh Nhân Loại kinh khủng hơn bao giờ hết.
Lần trước, đám người này đã sử dụng một vài thủ đoạn tẩy não, thôi miên đám thế gia đi chặn đường, ép vị thống đốc mới tới này phải ra tay, nhưng kế hoạch đã không thành công.
Lần này, bọn họ tuy không có tính toán gì nhưng cũng đã thấy được một góc thực lực của vị thống đốc lần này, chúng đã tính toán được ra, thực lực của người đứng đầu Tiểu Tu Chân Liên Minh lúc này rơi vào khoảng giữa Thần Vương cấp và Chân Thần cấp.
Một mình hắn cũng đã đủ để dẹp tan tất cả những tổ chức núp ở sau màn, tạm thời khiến cho các thế lực này không dám hành động mạo hiểm trong một khoảng thời gian ngắn.
Ngay sau khi bắt được tên thú nhân đầu heo, Số 2 lập tức tiến vào thăm dò thế giới bên kia khe nứt.
Ban đầu, Bạch Hồn dự đoán rằng thế giới phía bên kia khe nứt có thể là một đại thiên thế giới, nhưng khi đi vào trong thế giới này, Số 2 chỉ phát hiện ra nơi này lại chỉ là một trung thiên thế giới.
Ngoài một khu vực chuyên dùng để chăn nuôi ngự thú ra, chẳng hề tồn tại bất cứ văn minh nào ở đây, hoặc là nơi này đã từng có văn minh tu luyện nhưng cũng bị hủy diệt khi tên thú nhân đầu lợn kia tiến vào thế giới này.
Nhìn vào những tàn tích của một thành phố hiện đại đã bị hủy diệt, Số 2 nhìn ra được trong quá khứ nơi này từng có dấu vết sinh hoạt của con người.
Dựa vào những vết tích khảo cổ do lực lượng các Bạch Hồn Tinh Linh đã tràn ra bốn phương tám hướng truyền lại, rất có thể thế giới này từng tồn tại một nền văn minh lấy ngự thú làm chủ đạo, khoa học kỹ thuật là phụ đạo.
Còn tại sao văn minh ấy tan hoang như thế này thì chắc chắn thủ phạm chính là người của Diệt Thần Hội, dù sao phần lớn các thành viên trong hội nhóm đó đều rất thù ghét con người.
Nên khi tìm được một thế giới có sinh vật có vẻ ngoài giống con người, lại không có thế lực nào đứng sau bảo hộ, bọn chúng giận cá chém thớt, d·iệt c·hủng cả một nền văn minh cũng là chuyện dễ hiểu.
Dựa vào khảo cổ, các Bạch Hồn Tinh Linh cũng đã tìm ra được một vài tài liệu về hệ thống tu luyện đặc thù của thế giới này.
Tiếp theo sau Bạch Hồn, các đoàn thám hiểm khác của Liên Minh Nhân Loại cũng đặt chân tới thế giới mới, nhưng thứ bọn họ tìm được ngoài tàn tích ra cũng chỉ có xác những ngự thú của tên thú nhân đầu heo.
Những con hung thú này có lẽ đ·ã c·hết đi ngay khi tên đầu heo kia lấy đi linh hồn chúng, để có thể tăng sức mạnh trong một thời gian ngắn.
Bạch Hồn nhìn vào những thu hoạch này mà cảm thấy thất vọng, tài nguyên giá trị nhất đối với hắn có lẽ chính là xác của những con hung thú to lớn kia, nếu giao những cái xác ấy cho tên Số 3, hắn cũng có thể mân mê chế tạo ra một loại Thần Thông Pháp Khí mới cũng không chừng.
Đó là thu hoạch của Bạch Hồn, còn phía Liên Minh Nhân Loại, bọn họ cũng không thu hoạch được quá nhiều tài nguyên, nhưng bọn họ lại tìm thấy được một thành phố hơn 3 triệu dân còn sống sót nằm dưới những vách vực dựng đứng.
Với liên minh, nhân lực hiện tại cũng là một nguồn tài nguyên quý giá không thua kém, thậm chí còn có phần hơn thiên tài địa bảo.
Dù chủng tộc được tìm thấy không giống con người hoàn toàn, khi cấu trúc cơ thể của bọn họ vẫn có điểm khác người bình thường.
Nhưng không sao cả, chỉ cần cho đám người này sinh sống vài năm dưới Nhân Đạo Đại Trận, sớm muộn gì tất cả mọi người cũng sẽ không khác người bình thường.
Đây cũng là một chuyện mà Bạch Hồn mới biết được sau khi sở hữu Thần Khí Sổ Hộ Khẩu.
Nếu các tà thần có thể ăn mòn, vặn vẹo linh hồn con người để họ hóa thành những thực thể dị dạng, hoàn toàn khác biệt với cấu trúc sinh học ban đầu.
Thì với Liên Minh Nhân Loại, mọi thứ sẽ ngược lại.
Khi đứng dưới Nhân Đạo Đại Trận, tâm linh sẽ được uốn nắn, thân thể sẽ ngày càng biến đổi, tiến hóa gần sát hơn với vẻ ngoài con người.
Nghe nói ở một số nơi, gái tai mèo, tai thú cũng đã xuất hiện do các chủng loài này đã đứng dưới Nhân Đạo Đại Trận qua nhiều thế hệ.
Còn tại sao có thể chuyển hóa sinh vật thành con người được?
Có sinh vật tiến hóa thành người, nhưng cũng có sinh vật không thể tiến hóa, mà vẫn giữ nguyên hình thái qua cả vạn năm?
Điều này phải đi hỏi chủ nhân thực sự của Sổ Hộ Khẩu là Ghế Số 2 và sở thích của ông ta là gì.
Sau khi rời khỏi thế giới này, Bạch Hồn một lần nữa trở lại chân thân của mình.
Lúc này, bên cạnh Bạch Sắc Địa Phủ, một tiểu thiên thế giới mới đã được mở ra, chỉ để đón tiếp duy nhất một người chính là tên thú nhân đầu lợn.
Cỏ xanh, mây trắng, Bạch Hồn đi qua và cảm giác này giống như đã từng quen biết ở đâu đó.
Hắn rất nhanh đã nhớ lại lần đầu tiên hắn tra khảo hóa thân của một thành viên Diệt Thần Hội, lần đó, cũng là một khung cảnh tương tự như thế này, hắn đã t·ra t·ấn đe dọa một tên có vẻ ngoài nhìn như khói đen.
Cảm nhận được có người đang tới gần, tên thú nhân mở mắt ra, ánh mắt của hắn nhìn về phía Bạch Hồn với một vẻ mặt đầy oán độc và hung bạo.
“Bạch Hồn Tà Thần, ta rơi được vào tay ngươi cũng có thể tính là ta xui xẻo.
Muốn xử lý ta như thế nào thì làm nhanh lên, ta còn phải trở về thông báo công việc với bản thể của ta nữa.”
Nghe tên này nói như vậy, Bạch Hồn lập tức nhíu mày lại.
“Ở Diệt Thần Hội các người, ta thực sự nổi danh như vậy sao?”
Đây cũng không phải là một điều tốt lành gì với Bạch Hồn cho lắm, hắn cũng đã từng tiếp xúc qua người của đám Diệt Thần Hội này, tất cả đều không phải là hạng nhân vật đơn giản.
Bị một tổ chức kinh khủng như vậy để mắt tới thì làm sao có thể khiến người cảm thấy an tâm cho được.
Tên đầu heo cười cười nhìn về phía Bạch Hồn.
“Đương nhiên ngươi vô cùng nổi danh trong Diệt Thần Hội chúng ta rồi, không biết đã có bao nhiêu người trong hội của chúng ta đã bị ngươi xử lý đâu.”
Bạch Hồn nghe vậy sắc mặt càng lúc càng trở nên âm trầm, nhưng ngay lúc này, tên thú nhân đã lập tức nói tiếp.
“Nhưng trước khi ngươi hủy diệt bộ hóa thân này, ta thực sự muốn hỏi ngươi một câu.
Tại sao ngươi vẫn còn sống được?
Chẳng phải cái tên Lâm Bạch của ngươi đã bị gạch đi trong Sổ Hộ Khẩu rồi sao?”
Nghe được câu hỏi này từ phía đối phương, Bạch Hồn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đương nhiên hiểu chuyện mà tên thú nhân kia đang nói là gì.
Có vẻ như c·ái c·hết của tên Lâm Bạch kia đã giúp cho hắn thoát khỏi tầm nhìn của đám Diệt Thần Hội này.
Giờ trong Sổ Hộ Khẩu nào còn cái tên Lâm Bạch nữa, chỉ còn lại tên Bạch Hồn ở đó mà thôi.
Nhưng cũng vì vậy, xem ra từ nay về sau, hắn cần phải dùng một vài thủ đoạn khác để che đi những điểm đặc thù vốn có của hắn.
Còn về câu hỏi của tên thú nhân đầu lợn kia, Bạch Hồn đâu có ngu mà trả lời, ai biết được một tên nửa bước siêu thoát còn cất giấu bao nhiêu lá bài, nhỡ đâu con lợn kia vẫn có một vài thủ đoạn truyền tin giấu trên người.
Lúc đó rất có thể thông tin hắn còn sống sẽ lập tức bị lộ ra trước đám người Diệt Thần Hội này.
Ánh mắt Bạch Hồn lập tức bao phủ toàn bộ tiểu thiên thế giới này, đảm bảo không có bất cứ tin tức nào được lan truyền ra bên ngoài thế giới.
Tên thú nhân vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Hồn, chờ đợi câu trả lời đến từ đối phương.
Nhưng mãi không thấy Bạch Hồn trả lời, thay vào đó gã tinh linh chỉ nhìn trời nhìn đất khiến cho con lợn này cảm thấy vô cùng bực bội.
“Này, ngươi có nghe lão trư ta hỏi không vậy?”
Đáp lại lời thúc dục này lại chỉ có một ánh nhìn đầy khó chịu từ phía Bạch Hồn.
“Ta tại sao lại phải trả lời câu hỏi của ngươi nhỉ, giờ ngươi đang là tù nhân thì nên hiểu tình huống của mình một chút mới đúng.”
Nghe vậy, tên thú nhân đầu lợn chỉ nở một nụ cười đầy khinh bỉ trên cái mõm lợn.
Hắn không tưởng tượng ra nổi tên Bạch Hồn kia sẽ làm gì để ép hắn khai báo, t·ra t·ấn thân thể cho một linh hồn thể không có các dây thần kinh sao?
Bạch Hồn không cần phải đọc ý nghĩ của con lợn này, hắn chỉ cần nhìn qua cái gương mặt đầy vẻ tự tin kia là đủ biết tên thú nhân đang nghĩ gì trong đầu.
“Nhìn cái vẻ mặt của ngươi, có lẽ ngươi rất tự tin rằng không có thân thể đồng nghĩa với lại ngươi không thể nào cảm nhận được nỗi đau về thể chất.
Là hóa thân nên ngươi chỉ là một sợi thần niệm nhỏ nhoi không đáng nhắc tới, không phải là linh hồn hoàn chỉnh nên ngươi gần như không nhìn vào những nỗi đau về linh hồn và tinh thần.
Vì vậy, ngươi cảm thấy mình rất phách lối, trời không sợ, đất không sợ đúng chứ?”
Nghe Bạch Hồn nói vậy, tên thú nhân dù cho vẫn đang bị trói chặt, linh hồn thể nhìn qua vô cùng thê thảm nhưng hắn ta vẫn hất cằm, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh.
Thú nhân vĩnh bất vi nô!
Nhưng cái vẻ ngoài ấy đã lập tức b·ị đ·ánh vỡ, khi mà Bạch Hồn lấy ra từ trong tay một ống nghiệm, bên trong đó chứa một thứ vật chất màu đen tỏa ra khí tức bất tường.
“Giới thiệu với ngươi một chút, thứ này chính là hắc ám nguyên chất nguyên vị, được lấy ra từ người của bà xã nhà ta, Cổ Thần Bóng Tối Spherias.
Nói thẳng, ta vẫn không muốn sử dụng thứ này cho lắm, bởi vì không còn nàng ở bên, thì số lượng của thứ vật chất hắc ám này không còn là vô cùng vô tận nữa.
Giờ ta phải sử dụng số lượng vật chất có hạn này để tra hỏi ngươi a, việc này làm ta cảm thấy khá là tiếc của.”
Cái dáng vẻ kiêu ngạo lúc trước của tên thú nhân đầu lợn nào còn lại nữa, hắn thật không nghĩ ra được lời đồn lại là sự thật.
Ở Cenplura, hắn từng nghe đám người đồn thổi nhau về việc Bạch Hồn Tà Thần lái máy bay, dám yêu và dám rước một thực thể cổ xưa, tồn tại trước cả thời đại của Hỗn Độn Hải.
Mà Hỗn Độn Hải tồn tại từ bao giờ là chuyện mà không ai có thể biết được.
Một thực thể cổ xưa như vậy thực sự sẽ để ý tới một tà thần non trẻ, mới đản sinh từ thời đại Hỗn Độn Hải hay sao?
Nhưng hắn nào có thể nghĩ ra được, cái tin đồn mà hắn từng khịt mũi coi thường lại hóa thành sự thật.
“Ta đoán Diệt Thần Hội các ngươi có lẽ phải hiểu rất rõ thứ vật chất này, đúng chứ?
Lần trước ta từng dùng thứ này lên trên hóa thân của một tên khói đen nào đó, hiệu quả cũng khá là tốt đấy, ngươi muốn được dùng thử hay không?”
Tên thú nhân lại một lần nữa nuốt nước miếng khi nhìn thấy cái lọ chứa đầy hắc ám ấy, đặc biệt là khi Bạch Hồn dí cái lọ ấy lại gần gương mặt lợn của hắn.
“Biết…biết…ta biết cái thứ đó là gì, để nó cách xa ta ra một chút.”
Thấy tên này biết sợ như vậy, Bạch Hồn cảm thấy khá là nhàm chán.
“Được rồi, giờ ngươi trả lời câu hỏi của ta đi nào.
Tại sao Diệt Thần Hội các ngươi lại đi nhắm vào những người có 3 thiên phú?
Còn nữa, giao ra tất cả truyền thừa mà ngươi sở hữu ra.”
Giờ tên thú nhân bắt đầu ngoan ngoãn trả lời cho tất cả những câu hỏi của Bạch Hồn.
Việc đám Diệt Thần Hội này nhắm vào những người sở hữu 3 thiên phú SSS chính là để bóp c·hết quá khứ của Ghế Số 11: Vĩnh Dạ Nữ Đế.
Nghe thấy những thông tin này, Bạch Hồn lập tức khó mà bình tĩnh được nữa.
Nếu là người có 3 SSS thiên phú thì không có gì đáng để nói, ở Liên Minh Nhân Loại này chỉ thuộc hàng hiếm thôi chứ không phải không tồn tại những người như vậy.
Nhưng cái danh hiệu của Ghế Số 11, chỉ cần nghe qua, Bạch Hồn lập tức khẳng định được thân phận của người mà đám Diệt Thần Hội này đang tìm chính là Lâm Lục Dạ.
Hắn lúc này chỉ có thể thở dài không biết nên nói gì hơn nữa, dù sao Lâm Lục Dạ cũng là người chú định có thể đột phá cảnh giới siêu thoát rồi, mà hắn vẫn giậm chân tại chỗ trong nhiều năm qua.
Giờ này, hắn cảm thấy khoảng cách giữa hắn và cô có vẻ đang ngày càng cách xa, không chỉ cách xa về khoảng cách mà là còn về thân phận nữa.
Tiếp theo đó, tên thú nhân rất thành thật giao ra tất cả những truyền thừa của hắn cho Bạch Hồn xem qua.
Có thể nói, giờ tên thú nhân này đã không còn lại chút giá trị nào.
Nếu theo truyền thống, chắc chắn Bạch Hồn phải lật lọng, không giữ chữ tín, tiếp tục nhét vật chất hắc ám vào người tên hóa thân này, để rồi hố c·hết luôn chân thân của kẻ địch khi hóa thân của hắn trở về.
Nhưng lần này, Bạch Hồn lại muốn đổi chút gió mới.
Hắn lấy ra Thần Khí Sổ Hộ Khẩu, những trang của cuốn sách trên tay hắn không gió mà tự lật.
Giờ này, hắn muốn chơi thử một trò mới lên trên người tên thú nhân đầu lợn kia.