Trong căn phòng được trang trí sa hoa, lụa đỏ lót nền, cột kèo dát vàng dát bạc, mọi chi tiết trong căn phòng đều được chạm khắc chi tiết tỉ mỉ, lấy bừa một món đồ cũng đều là bảo vật.
Người không biết còn tưởng nơi đây là hoàng cung.
Lúc này căn phòng đang ngập tràn mùi máu tươi tanh nồng.
Dưới bàn làm việc được đúc bằng vàng ròng, điêu long họa phượng.
Có một người đàn ông trung niên với cái bụng tròn vo, đang ôm đầu co ro ngay dưới gầm bàn.
Chỉ thấy người này đầu đội mũ cá chuồn, mặc quan phục được may bằng loại gấm vóc tốt nhất màu đen, tất cả hoa văn, họa tiết trang trí dày đặc trên chiếc áo đều được thêu thùa tỉ mỉ bằng chỉ vàng.
Nhìn cảnh này giống với hoàng đế bị thích khách á·m s·át hơn là một tiết độ sứ.
"Đừng qua đây, đừng qua đây, đừng qua đây a."
Đông Châu tiết độ sứ Chu Ngọc kêu rên trong sợ hãi.
Sáng nay mọi thứ với Chu Ngọc vẫn rất bình thường, ăn một chút, uống một chút, xem mấy hoa khôi thanh lâu nhảy múa hát ca.
Nhưng rồi có kẻ chạy vào báo tin, có võ đạo cường giả vừa hạ gục hai vị kim bài Trấn Vũ ti, đang trên đường g·iết thẳng vào trong phủ.
Nghe tin này, Chu Ngọc sợ mất mật.
Hắn cũng chỉ là một tên Tụ Khí cảnh võ giả, miễn cưỡng có một chút thực lực tự vệ.
Từ khi hắn tới cái Đông Châu này, hắn phải chịu biệt khuất còn nhiều gấp mấy lần khi còn ở kinh thành.
Phải biết, khi hắn tới làm tiết độ sứ, mọi mệnh lệnh từ hắn đều không thể đi đâu được ngoài cái vùng rừng núi khỉ ho cò gáy này.
Tuy lãnh thổ do hắn kiểm soát rộng gần gấp đôi lãnh thổ Xích Kiếm tông kiểm soát, nhưng dân số của hắn chỉ bằng một phần năm người ta.
Đã vậy, cái chốn núi rừng hoang vắng này lại là con đường kết nối Đông Châu với phần còn lại của Đại Ung đế quốc.
Không biết bao nhiêu ổ sơn tặc mai phục nơi đây, chờ thương đội đi qua.
Nhưng sơn tặc cứ như cỏ dại, cắt một gốc lại mọc một gốc, dẹp mãi không hết.
Lãnh thổ của mình còn quản không nổi, hắn cũng lười xía vào chuyện của hai tông môn kia.
Hai tông môn cũng nể mặt triều đình, nhượng một phần Đông Châu cho hắn, hắn cũng rất biết điều không trêu không chọc bất cứ ai, cực kỳ điệu thấp, không trêu ai ghẹo ai.
Nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra?
Ta đã làm gì sai mà Vô Cấu cảnh cao thủ đến nhà chứ?
Từ dưới khe bàn, Chu Ngọc thấy rõ một đôi giày cực kỳ không hợp với thời đại đang bước tới.
Chu Ngọc nhận ra loại giày này, đây là một sản phẩm của Lâm gia được gọi là giày thể thao, hắn còn cất giữ một vài chiếc làm sưu tập đâu.
Bành!
Bàn tay nhỏ bé dính đầy máu tươi của Lâm Lục Dạ đập mạnh lên chiếc bàn làm việc bằng vàng ròng, cú đập khiến Chu Ngọc ở bên dưới cảm giác như đang có đ·ộng đ·ất.
"Mau ra đi, Đông Châu tiết độ sứ, ta biết ông ở đó."
Nhưng đáp lại lời của Lâm Lục Dạ, chỉ có tiếng hai hàm răng run cầm cập v·a c·hạm với nhau.
"Xem ra ngài tiết độ sứ không muốn gặp ta thì phải."
Nói rồi Lâm Lục Dạ bắt đầu dồn lực làm chiếc bàn bằng vàng ròng bất đầu bị uốn cong biến dạng.
Vàng không hổ là kim loại dẻo nhất thế giới, dưới áp lực khổng lồ, chiếc bàn biến dạng, một vết lõm hình bàn tay từ từ hạ xuống, đè ép Chu Ngọc không thở nổi.
"Ta đầu hàng! Ta đầu hàng! Tiểu nữ hiệp! Tiểu anh hùng!
Mau dừng lại a!"
Chui ra khỏi gầm bàn đã bị bóp méo, Chu Ngọc quay người lại nhìn về phía sảnh đường.
Trên sảnh đường lúc này có 8 tên kim bài tuần sứ của Trấn Vũ ti đang nằm thoi thóp trong vũng máu.
Còn cô bé đang đứng trước mặt hắn có đôi tay đã bị nhuộm đỏ.
Đối với Lâm Lục Dạ, đám người Trấn Vũ ti chỉ là người xa lạ, cũng không có hận thù gì, làm việc cũng chỉ theo chức trách.
Nhưng dám cản đường cô thì chắc chắn chúng cần phải b·ị đ·ánh cho một trận, cô đánh cho chúng thoi thóp thôi chứ chưa g·iết bất kỳ ai.
"Cuối cùng ngài tiết độ sứ cũng chịu chui ra, ta cứ nghĩ không có ai dưới cái bàn đó."
Chu Ngọc hèn mọn cười, gương mặt hắn méo mó khi cố cười trong sợ hãi.
"Không biết bản quan đã làm điều gì đắc tội nữ hiệp, mong nữ hiệp tha lỗi, bản quan sẽ bồi thường lại gấp 10."
Lâm Lục Dạ lắc đầu cười, ngón tay ngọc ngà của cô nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Chu Ngọc, một giọt nguyên cương được truyền vào trong não hắn.
"Ngươi và ta vốn không thù không oán gì, nhưng ta vẫn cần ngươi cản ánh mắt của triều đình một chút."
Nói xong, cô nhẹ nhàng búng tay.
Chu Ngọc chợt cảm thấy có chuyện gì đó không hay xảy ra.
"A! Đau! Đau! Đại nữ hiệp! Đại anh hùng! Mau dừng tay! Mau dừng lại a!"
Hắn ngay lập tức cảm nhận được một cơn đau đầu dữ dội, như thể có hàng trăm con sâu đang bò trong óc hắn, Đông Châu tiết độ sứ bò lăn trên mặt đất, ôm đầu kêu khóc.
Một tiếng thanh thúy búng tay nữa.
Cơn đau chấm dứt, Chu Ngọc ngẩng đầu nhìn Lâm Lục Dạ, ánh mắt đầy sự sợ hãi.
Hắn biết giờ hắn đã bị ác ma trước mắt dùng thủ đoạn nào đó khống chế.
"Chỉ cần ngươi nghe lời, ngươi vẫn sẽ là Đông Châu tiết độ sứ, nhưng trước tiên, ta cần có một vài chức quan trước đã."
Hai tháng sau đó.
Xích Kiếm tông, chủ phong.
Vì đồng căn đồng nguyên nên cách tổ chức và quy hoạch tông môn của Xích Kiếm tông giống hệt như Hàn Kiếm tông.
Trên đại điện lúc này, đang có một cuộc họp của cao tầng trong tông môn.
"Đã hai tháng rồi kể từ khi Lâm gia biến mất, mọi người thấy thế nào?"
Ngồi ở vị trí chính giữa đại điện, đó là một người đàn ông trung niên có thần thái mệt mỏi, mái tóc đã gần như biến thành màu trắng, ống tay phải của ông ta buông thõng xuống vì trống rỗng.
Người này là Hồng Quang, tông chủ hiện tại của Xích Kiếm tông.
Lúc trước ông ta là một người tràn ngập năng lượng, luôn tự tin, là người có tính cách hào sảng hiệp nghĩa.
Dưới thời của ông ta, Xích Kiếm tông không hổ danh là chính đạo tông môn.
Nhưng cho đến một ngày, ông ta quyết chiến một trận với Bạch Ngọc Kiếm, chưởng môn Hàn Kiếm tông.
Tài nghệ không bằng người, ông ta b·ị đ·ánh bại và mất đi cánh tay phải trong trận chiến ấy.
Sau trận chiến, cảnh giới của Hồng Quang trì trệ không tiến thêm một bước, mất đi cánh tay thuận cũng làm chiến lực của ông ta giảm nhiều.
Đám trưởng lão ngày càng không coi trọng ông, chúng cho rằng chính cách quản lý tông môn mềm yếu của Hồng Quang là nguyên nhân khiến Xích Kiếm tông thế hệ này xuống dốc.
Quyền lực bị giá không, tiếng nói không ai nghe, Hồng Quang chán nản mặc kệ tông môn.
Cứ như vậy, các trưởng lão của Xích Kiếm tông ngày càng bá đạo, tranh quyền đoạt lợi, cậy mạnh h·iếp yếu.
Thượng bất chính, hạ tắc loạn.
Đám đệ tử phía dưới cũng bị kéo sai lệch theo.
Nên sau vài năm, nhắc tới Xích Kiếm tông, người ta lại nhắc đến một đám hung hăng bá đạo, không coi ai ra gì.
Lúc này Hồng Quang ở đây chỉ đơn giản là người mở đầu cho cuộc họp mà thôi.
"Lâm gia trước khi rời đi Đông Hải thành đã tuyên bố rằng, nguyên do là phong thủy của Đông Hải thành không thích hợp để Lâm gia định cư."
"Hừm! Nếu chúng ta mất 6 vị trưởng lão, thì ắt hẳn phía Lâm gia cũng phải chịu tổn thất tương tự hoặc lớn hơn."
"Đúng vậy, Nhật Luân công cường đại như thế nào các vị ngồi ở đây đều biết rõ, chắc giờ Lâm gia đã dẫn cả nhà đi tới nơi rừng sâu núi thẳm nào đó trốn chui trốn lủi rồi."
Trong lúc các trưởng lão đang kiêu ngạo tự mãn, một giọng nói trái ngược hoàn toàn vang lên.
"Vậy các vị nghĩ sao về tin tức Lâm gia gia chủ chỉ dùng nước trà đã có thể hạ gục 6 vị trưởng lão của chúng ta cùng một lúc?"
Mọi người cùng nhìn lại về phía giọng nói chán nản ấy, chỉ thấy Hồng Quang đang dùng cánh tay còn lại, cẩn thận đọc từng tờ báo cáo.
"Chuyện bất hợp lý như vậy mà tông chủ cũng có thể tin được sao?"
"Hừm! Đó đơn thuần là chuyện mà đám đào binh thêu dệt nhằm trốn tội, tông chủ cứ yên tâm, tất cả đám phản đồ đó ngày hôm qua đều đã bị xử tử trước toàn tông."
Hồng Quang nghe vậy lắc đầu.
Ngay lúc tông môn nguy nan nhất, đám người này lại tự chặt tay mình, chỉ có thể nói là hết cứu.
"Không nghĩ để đám hóa thân phái lên nắm quyền lại khiến tông môn suy yếu đến vậy."
Sau khi tách ra từ Nhật Nguyệt tông, Xích Kiếm tông đã mất đi rất nhiều truyền thừa tâm đắc.
Thế hệ mới có công pháp trong tay, nhưng họ thiếu tiền bối chỉ điểm sai lầm nên không biết tu luyện như thế nào cho đúng.
Từ đó Xích Kiếm tông có hai hệ phái tu luyện Nhật Luân công.
Một hệ phái lấy quan niệm "hóa thân đại nhật" tu luyện, biến bản thân thành một mặt trời cỡ nhỏ, tuy tốc độ tu luyện nhanh nhưng tính cách sẽ ngày càng trở nên cực đoan.
Hệ phái còn lại là "ngự " phái, lấy bản thân phàm nhân đi khống chế mặt trời, nhưng tốc độ tu luyện của hệ này lại quá chậm và đòi hỏi người tu luyện không thể nổi nóng.
Sau sự thất bại của Hồng Quang trước Bạch Ngọc Kiếm, phần lớn đệ tử trong tông môn đã từ bỏ ngự phái mà đi theo hóa thân phái nhằm có được sức mạnh nhanh nhất có thể.
Nên giờ cả cái tông môn, từ trên xuống dưới, trừ Hồng Quang ra, ai nấy đều là kẻ nóng tính ngang ngược.
Còn tại sao không ai dám thay thế chức tông chủ của Hồng Quang?
Nhật Luân công theo ngự phái đến cảnh giới cao thâm có thể khống chế gần như tất cả mọi loại lửa mà con người biết tới, nên dù cả tông môn có hợp sức cũng chưa chắc đánh lại tông chủ.
Trong lúc cuộc họp đang diễn ra.
Trước cửa Xích Kiếm tông, một vị khách không mời mà tới đang đến.
Một vị Trấn Vũ ti kim bài tuần sứ đang tiến tới, nhưng vị tuần sứ này lạ lắm.
Dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt ngây thơ, đi giầy thể thao, bật bật nhảy nhảy đi tới.
Nhưng phía sau lưng cô nhóc lại có một khẩu súng bolter to bằng nửa người, hông đeo lệnh bài và mã tấu.
Lần đầu tiên chứng kiến một kim bài tuần sứ ăn mặc kỳ lạ như vậy, hai tên gác cổng hai mắt nhìn nhau, chưa biết nên nói gì.
Đứng trước cổng Xích Kiếm tông, Lâm Lục Dạ chỉnh giọng một chút rồi hét lớn.
"Tiểu nữ, Trấn Vũ ti kim bài tuần sứ Lâm Lục Dạ! Phụng lệnh tiết độ sứ tới điều tra Xích Kiếm tông về tội danh mưu phản triều đình!"
Một tiếng thét lại có uy lực của một quả bom, mặt đất dưới chân cô bé chia năm sẻ bảy.
Đám canh cửa bị sóng âm đánh trúng, mắt mũi miệng tai không chịu nổi mà đổ máu, lực trùng kích đẩy lùi chúng va vào bức tường đằng sau, b·ất t·ỉnh nhân sự.
Tiếng hét của Lâm Lục Dạ vang vọng khắp Xích Kiếm tông.
Đệ tử, chấp sự, trưởng lão, những kẻ đang tranh luận trong phòng họp, thậm chí cả những Vô Cấu cảnh lão tổ đang ngủ say cũng b·ị đ·ánh thức.
Hàng trăm vách quan tài đều bật ra cùng một lúc, từng thân ảnh già nua xuất hiện, đạp mây lửa bay thẳng về phía cổng chính.
Không chỉ có những người này, tất cả trưởng lão dù đang họp hay đang bế quan đều đồng loạt ngừng lại công việc, cùng theo phía sau các vị lão tổ.
"Kẻ nào dám lấn Xích Kiếm tông ta!"
Chưa đến 10 giây, hàng trăm Vô Cấu cảnh mà Xích Kiếm tông tích lũy cả trăm năm nay đều có mặt.
"Nhìn còn trẻ mà đã đạt tới Khai Mạch cảnh, trên đời lại có thiên tài như vậy sao?"
"Không đúng cho lắm, khí tức con nhóc đó tỏa ra thậm chí khiến ta cảm nhận được nguy hiểm?"
"Tiểu nữ oa! Ngươi là ai?! Tại sao lại tới gây sự với Xích Kiếm tông chúng ta?"
Các vị lão tổ đều không dám ra tay vì không thể xác định được cảnh giới của Lâm Lục Dạ.
Lúc này đám trưởng lão đang cầm quyền đem theo các đệ tử tới.
"Cung nghênh các vị lão tổ."
Toàn bộ trưởng lão và đệ tử của Xích Kiếm tông thế hệ này cúi đầu chào.
Nhưng các vị lão tổ của Xích Kiếm tông lại nhìn đám người này với ánh mắt bất thiện.
Bởi vì tất cả các lão tổ đều là ngự phái của Xích Kiếm tông.
Không quan tâm tới ánh mắt bất thiện của các vị lão tổ, đám trưởng lão và đệ tử đồng loạt nhìn về phía bóng người nhỏ bé kia.
"Haha! Lâm Lục Dạ, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lao tới, quả nhiên chỉ là một con nhóc ngu ngốc!"
"Hôm nay toàn bộ chiến lực của tông môn chúng ta đều có ở đây, ngươi c·hết chắc!"
Nhưng mấy tên trưởng lão còn chưa kịp nói xong.
Chát!
Một số vị lão tổ đã không nhịn nổi, ngay lập tức tát thẳng vào mặt tên trưởng lão vừa phát ngôn.
Lâm Lục Dạ đang định đại khai sát giới thì thấy cảnh này, cô tò mò muốn xem đám Xích Kiếm tông đang muốn giở trò gì.
"Hừm! Chỉ là một tên hóa thân phái não tàn, ai cho phép ngươi đứng ra đại diện cho tông môn."
Một lão già gầy trơ cả xương nhìn về phía đệ tử thế hệ hiện tại của Xích Kiếm tông, vẻ mặt đầy nếp nhăn không giấu nổi sự kinh ngạc.
"Trời ạ!
Ai lại để đám não tàn lên làm trưởng lão thế này!
Chẳng phải ta đã ghi vào tổ huấn là không cho phép đám hóa thân phái được can thiệp vào bất cứ chính vụ nào của tông môn rồi!"
Nhận thấy lão tổ nổi giận, một lão già khác đi khỏi hàng rồi quỳ xuống.
"Đệ nhất lão tổ, tiểu bối là đời tông chủ thứ năm, lúc đó có rất nhiều đệ tử hóa thân phái lập nhiều công lao cho tông môn.
Vì không muốn làm cho người cống hiến cho tông môn phải đau khổ, đệ tử đã tự ý phá lệ."
Lúc này đệ nhất lão tổ tức như muốn c·hết luôn tại chỗ, lão cảm nhận được tuổi thọ ít ỏi của mình vừa trôi đi một nửa.
"Thế hệ này, ai là chưởng môn! Mau đi ra giải thích tại sao các ngươi lại đi trêu chọc vị tiểu hữu này."
Hồng Quang vác cái vẻ mặt ủ rũ của mình đi tới chỗ các vị lão tổ, hắn chào hỏi rồi đưa tất cả tin tức về xung đột giữa Lâm gia và Xích Kiếm tông.
Tất cả các lão tổ đều xem xong, trong mắt những người này không hề có một chút tham lam mà chỉ có vẻ ngưng trọng.
Nhưng tình hình thực tế lại khác hẳn so với những gì cô tưởng.
Hơn hai trăm Vô Cấu cảnh lão tổ đang quây đánh hai mươi vô cấu cảnh trưởng lão.
Mà ngự phái khi trưởng thành hoàn toàn áp chế hóa thân phái.
Nên rất nhanh chóng, đám trưởng lão và đệ tử thế hệ hiện tại của Xích Kiếm tông đều bị phế toàn bộ võ công, được xếp thành ngọn núi nhỏ ngay trước mặt Lâm Lục Dạ.
"Lâm tiểu hữu, chúng ta rất xin lỗi vì những gì đã xảy ra với Lâm gia."
"Vì vậy, đây là một chút bồi thường của chúng ta, mong tiểu hữu rộng lòng tha thứ."