Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 39: Hình thái cuối cùng.



Chương 38: Hình thái cuối cùng.

Chung Yên Thiên Sứ bay đến trước mặt Lâm Bạch, ánh hào quang soi sáng màn đêm đen.

Giờ đổi một màu da từ đen sang trắng, nhìn không kỹ thật khó có thể thấy được điểm quái dị của thiên sứ này.

Hiện tại Lâm Bạch cảm thấy giống như đang đối mặt với một vị thần linh thánh khiết, cao quý.

Nhưng đây là một vị thần nhân từ sao?

Chắc chắn là không.

Hai lòng bàn tay của thiên sứ dần xuất hiện hai lỗ hổng, mỗi một lỗ hổng đều có một viên pha lê năng lượng màu cam ở chính giữa.

Năng lượng được giải phóng từ hai viên pha lê, ánh sáng phát ra được cố định lại một chỗ.

Lâm Bạch cảm nhận được nguy hiểm, mỗi thanh kiếm ánh sáng kia đều chứa năng lượng tương đương với cái chiêu đã biến cả thành phố thành biển dung nham.

Thiên sứ cầm hai thanh song kiếm lao nhanh tới, tốc độ kinh khủng khiến Lâm Bạch suýt nữa không kịp ứng phó.

Mở ra tất cả các kỹ năng tăng khả năng né tránh hắn có được từ việc cắn nuốt linh hồn đám zombie.

Một bên là thiên sứ liên tục vung vẩy hai thanh kiếm tạo thành một tấm lưới lớn.

Bên còn lại né tránh trơn trượt, dù tốc độ có chậm hơn nhưng cũng có thể tìm được đường sống trong nháy mắt.

Lâm Bạch cũng muốn phản công lắm nhưng hắn cảm thấy mình làm không được.

Cái thứ này có tốc độ quá nhanh, may là nó không có quá nhiều linh trí mà chỉ đang vung kiếm theo bản năng.

Đang liên tục đuổi theo Lâm Bạch vung kiếm một cách điên cuồng, chợt thiên sứ va phải một hòn đá khiến động tác của nó bị khựng lại trong tích tắc.

"Cơ hội."

Lâm Bạch nắm chắc thời cơ, kiếm khí phun trào như thể hắn đang cầm một thanh 40 mét đại kiếm.

Kiếm khí lướt qua, chia cắt thiên sứ ra làm đôi.

Lâm Bạch nở một nụ cười chắc thắng.

Nhưng.

Đáp trả lại, vô số nhát chém như vũ bão hướng về phía Lâm Bạch.

Thiên sứ không có bất cứ dấu hiệu trọng thương hay suy yếu nào.

Lúc trước việc có thể né tránh với Lâm Bạch đã là rất khó, nay đã mất đi tiết tấu trận chiến, nên trong nháy mắt hắn đã rơi vào hạ phong.

"Không thể né được."

Cuối cùng Lâm Bạch cũng rơi vào tuyệt cảnh, hắn cố dùng thanh kiếm gãy đi đỡ lưỡi gươm ánh sáng.

Kết quả là thanh kiếm gãy vốn đã ngắn nay lại càng ngắn hơn, lưỡi gươm ánh sáng cắt qua dễ như dùng dao nóng cắt mỡ bò.

Lâm Bạch tránh được một đòn nhưng thanh kiếm trên tay cũng gần như báo phế, gươm ánh sáng lướt qua để lại một vết cắt nóng chảy.

Pháp sư cận chiến cũng chỉ là nhất thời, kiểu gì thì Lâm Bạch vẫn phải quay trở lại làm pháp sư.

Ném mạnh thanh kiếm gãy vào thẳng mặt thiên sứ, con boss bỗng dừng lại, sững sờ không hiểu Lâm Bạch đang làm cái quái gì.

Nhận thấy thiên sứ ngừng múa kiếm.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Lâm Bạch đã dựng xong một ma pháp trận.

Nguyên tố lửa nóng rực thiêu đốt cả đêm đen giá rét, hắn đang sử dụng pháp thuật đầu tiên hắn tự chế ra, liên hoàn hỏa cầu thuật.

Hàng trăm triệu hỏa cầu lớn bằng xe tải được bắn ra cùng một lúc, chúng tạo thành một tia laser đỏ rực đâm xuyên qua màn đêm.

Thiên sứ ngẩn người ra, nó không ngờ một sinh vật lúc nào cũng liều lĩnh lao lên phía trước nay lại giống như nó, đứng từ xa bắn tia năng lượng.

Ánh sáng đỏ rực vụt lên trong nháy mắt, tất cả một lần nữa chìm trong đêm tối.



Một đòn vừa rồi đã đâm xuyên qua và đánh bay thiên sứ cả trăm dặm.

Lâm Bạch gục ngã vì kiệt sức, cơ thể của Số 1 đã hoàn toàn cạn kiệt năng lượng.

Lấy ra Linh Hồn Bình, nhưng thật đáng tiếc, trong đó trống trơn.

Trận chiến quá khốc liệt đã hủy diệt toàn bộ zombie trong bán kính vạn dặm.

Đáng lẽ ra c·hết nhiều zombie như vậy thì linh hồn zombie phải có ở khắp nơi, nhưng không.

Hào quang thần thánh do thiên sứ phát ra cũng có tác dụng giống như đại đức cao tăng tụng kinh siêu độ.

Nên trong vòng vạn dặm, chẳng còn gì cho Lâm Bạch mà húp.

Thiên sứ một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, một lỗ thủng to lớn trên bụng cho thấy nó thực sự đã bị pháp thuật của Lâm Bạch tổn thương.

Nhưng với cái tốc độ khép lại kia, chẳng mấy chốc cơ thể con boss sẽ phục hồi như cũ, mọi nỗ lực chống lại đều là vô nghĩa.

"À, c·hết tiệt."

Trong cơn nóng giận, Lâm Bạch đã tiện tay ném thẳng cái Linh Hồn Bình trong tay về phía thiên sứ.

Lưỡi gươm ánh sáng chém thẳng về thứ "ám khí" mà Lâm Bạch ném ra.

Nhưng dị biến lần nữa xuất hiện.

Linh Hồn Bình không hề b·ị c·hém làm đôi, thậm chí gươm ánh sáng của thiên sứ còn bị biến dạng và bị hấp thu ngược vào trong bình.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Bạch đã hiểu chuyện gì xảy ra.

"Ta tưởng ngươi trâu bò như thế nào, hóa ra cũng chỉ là trạng thái linh thể xen lẫn với nguyên tố."

Hào quang thần thánh của thiên sứ che dấu đi bản chất của một linh hồn, thứ này dùng tốt tới nỗi dân chuyên chơi linh hồn như Lâm Bạch cũng không nhận ra.

Và vì trong trạng thái linh hồn nên nó mới có thể miễn dịch đủ thứ công kích khác nhau.

Ánh mắt Lâm Bạch âm trầm, đường đường là một Luyện Hồn Sư, là Bạch Hồn Tà Thần mà lại bị một linh hồn rượt đuổi cả ngàn dặm thì đúng thật mất mặt.

Để không ai có thể biết được bí mật xấu hổ này, hắn cần phải g·iết hồn, g·iết zombie, hay là g·iết thứ không biết là thứ gì này để diệt khẩu.

Thiên sứ lúc này cảm nhận được mối nguy hiểm, một loại cảm giác giống như chuột gặp phải mèo.

Trong tầm nhìn linh hồn của nó, sau lưng Lâm Bạch đang có một rễ cây mọc ra từ hư không, tỏa ra hào quang thần thánh còn kinh khủng hơn cả nó.

Chạy.

Phải chạy.

Không chạy sẽ c·hết!

Dưới bản năng thôi thúc, thiên sứ vội vỗ cánh bay về phương xa, nhưng rất tiếc.

"Hehehe, bắt được ngươi rồi."

Một điệu cười hèn mọn biến thái vang lên.

Tự dưng giữa không trung lại mọc ra vài sợi rễ trắng, chúng linh hoạt như những xúc tu, nhanh chóng buộc chặt lấy con mồi.

"Thật không ngờ Số 3 ngươi thường xuyên im lặng chỉ để che giấu đi cái bản chất biến thái."

Thiên sứ cố gắng giãy dụa nhưng vô ích, số xúc tu càng ngày càng nhiều, che khuất không gian.

Hai bóng người bỗng dưng xuất hiện giữa không trung, thiên sứ nhận ra chúng giống y hệt thứ sinh vật liều lĩnh luôn cầm que tăm bé xíu đi chặt mình.

Số 2 và Số 3 thấy Lâm Bạch đang rơi vào thế hạ phong nên muốn đi lên giúp, nhưng không ngờ chủ thể của chúng lại phát hiện ra điểm yếu c·hết người của Chung Yên Thiên Sứ.

Vì cơ thể Số 1 đã cạn năng lượng mà không thể truy đuổi, Số 2 và Số 3 nhận được lệnh cản đường, đánh chặn con boss.

Áo choàng Thần Ẩn quả nhiên là Thần Khí, tới cả ý chí thế giới cũng có thể che mắt, chớ nói gì chỉ là một con Bạch Kim boss.



Cuộc tập kích diễn ra dễ dàng.

Nơi thân thể thiên sứ tiếp xúc với các xúc tu trắng, mọi thứ đều giống như sáp nến gặp phải lửa.

Toàn bộ năng lượng, linh hồn của thiên sứ đều không thể chống lại thứ xúc tu này, việc tiêu hóa hoàn tất cũng chỉ là vấn đề thời gian.

"Xem ra ta đến kịp thời, nếu không thì lại bị hai đứa bay nẫng tay trên mất."

Cơ thể của Số 1 cũng đã hồi phục lại một chút năng lượng, tuy không thể dùng để chiến đấu nhưng dùng để đi đường cũng vừa đủ.

Với sự xuất hiện của Lâm Bạch, số lượng rễ cây nhiều hơn hẳn, cả người thiên sứ hiện tại đều đang ngập trong những xúc tu màu trắng.

"Sao ta nhìn cảnh này biến thái thế nhỉ?"

"Không phải, thứ biến thái nhất ở đây là bản thể của chúng ta."

Số 2 quay sang nhìn Số 3, không ngờ tên này cũng dám mắng chủ thể.

"Thử nghĩ mà xem, một tên hình người dáng người vậy mà lại tu luyện linh hồn mình thành một cái cây, đã vậy cái cây cũng không phải là cây nghiêm chỉnh.

Thử nghĩ mà xem, có cây nào mà bộ rễ lại linh hoạt như vậy chứ?

Chắc hẳn chủ thể muốn thử nghiệm cảm giác làm xúc tu quái.

Cuối cùng, cũng là biến thái nhất chính là cưỡng ép "xâm nhập" thân thể của Số 1, lúc trước ta thấy người anh em Số 1 cũng phản kháng mãnh liệt lắm nhưng giờ lại bị chủ thể dạy dỗ ngoan ngoãn.

Ta đoán, cái danh hiệu Số 1 hắn có được là do hắn dùng cơ thể mình, để làm giao dịch với chủ thể."

Số 3 một bên vừa nói nhảm, Số 2 bên cạnh vừa nghe vừa gật đầu.

Khụ!

Thân thể của Số 1 vốn đã chịu trọng thương, mới khôi phục được một chút thì nghe được hai tên kia đang tán dóc.

Lửa giận công tâm, thổ huyết ngay tại chỗ.

Ngay sát như vậy đương nhiên Lâm Bạch cũng có thể nghe được, hai tên này vì không được kết liễu boss nên bất mãn, cố ý vẽ chuyện ra làm buồn nôn hắn đây mà.

Không tốn thời gian nữa, một rễ cây nhưng một ngọn giáo lao tới, phá hủy đi hạch tâm của thiên sứ, kết liễu con boss ngay lập tức.

Nếu là một Chức Nghiệp Giả bình thường ở đây, thứ duy nhất họ thấy là boss lóe sáng lên một cái rồi nổ tung thành vô số trang bị, dược tề, sách kỹ năng, và đủ các thứ loạn thất bát tao khác.

Nhưng trong tầm nhìn của Lâm Bạch, ma lực quá dư thừa so với một Bạch Kim cảnh thông thường của con boss đang quay lại cắn nuốt thân thể nó.

Hai cánh tay bị vòng xoáy ma lực hấp thụ, thứ được nhả ra lại là một cặp song kiếm.

Song Kiếm Tận Thế: (Bạch Kim cấp)

- Tăng 500% sát thương (Bạch Kim cấp trở xuống có hiệu lực).

- Tăng 1000% tốc độ đánh (Bạch Kim cấp trở xuống có hiệu lực).

- Tăng 400% sát thương nguyên tố ánh sáng (Bạch Kim cấp trở xuống có hiệu lực).

- Tăng 90% không nhìn phòng ngự kẻ địch.

- Hỏa Ngục Thẩm Phán (Kỹ năng chủ động): Bắn ra một tia năng lượng hủy diệt, sức sát thương tùy thuộc vào ma lực đưa vào.

Toàn bộ lớp vỏ ngoài của con boss hóa thành một bộ sáo trang .

Máu thịt hoặc những gì có bên trong cơ thể hóa thành dược tề, đồng vàng.

Đầu óc của nó lại bị rút ra trở thành sách kỹ năng.

"Thì ra là vậy, những cá thể có mức năng lượng hay một thứ gì đó cao gấp nhiều lần những quái vật bình thường sẽ hóa thành boss sao."

Trong đầu Lâm Bạch đã nảy ra một vài ý tưởng mới.

"Có lẽ lúc nào rảnh ta có thể chế tạo ra vài con boss chơi một chút."



Nói chung mấy cái thứ con boss này bạo ra Lâm Bạch không hề quan tâm, thứ duy nhất làm hắn hứng thú chỉ có một loại vật liệu mà thôi.

Giữa những vật phẩm đang phát ra kim quang lóa mắt, chỉ có một viên tinh thể trắng vẫn nằm yên một chỗ, không toát ra một chút hào quang nào.

Người bình thường sẽ nghĩ nó là thủy tinh bình thường mà ngay lập tức vứt nó đi, nhưng Lâm Bạch đã chứng kiến đây là thứ duy nhất mà ma lực không thể cắn nuốt.

Cứu Thế Chi Tâm (Kim Cương cấp nguyên liệu): Thiên sứ sinh ra từ tia hi vọng cuối cùng của thế giới, nó tới để cứu rỗi nhưng thế giới đã không còn gì để cứu rỗi.

Cầm trên tay viên tinh thể, Lâm Bạch nhìn thấy được một đoạn kí ức.

Căn cứ cuối cùng của nhân loại trên thế giới, mọi thứ đều rơi vào tuyệt vọng.

Mọi loại ma pháp, khoa học kỹ thuật đều vô dụng khi chống lại sự ô nhiễm đang ăn mòn thế giới.

10 triệu người trong khoảnh khắc cuối cùng đã quyết định sử dụng Tạo Thần Ma Pháp, nhằm chế tạo ra một vị thần linh có thể che chở họ trong ngày tận thế.

Kế hoạch gần như đã thành công thì từng đợt sóng ô nhiễm đã kéo tới.

Một vị thiên sứ cứu thế với nhân cách vặn vẹo đã được sinh ra.

Nó cắn nuốt toàn bộ những người còn sống sót trong căn cứ, tất cả chỉ là để bảo vệ xác thịt của những người này không bị ô nhiễm.

Thật trớ trêu, một thiên sứ cứu rỗi, ánh sáng hi vọng cuối cùng của nhân loại thế giới lại là kẻ kết thúc tất cả.

Vẻ ngoài thần thánh của thiên sứ cuối cùng được bọc trong xác thịt của hàng triệu người, linh hồn, oán niệm, ô nhiễm, không thể diễn tả khí tức.

Tất cả hòa cùng trong một thể xác, cùng nhau biến dạng và tạo nên một con quái vật.

Chung Yên Thiên Sứ, Nhân Thế Tối Hậu Chi Quang.

Lâm Bạch quay sang nhìn lại cuốn sách kỹ năng rơi trên mặt đất.

Tạo Thần Ma Pháp.

Hắn mỉm cười nhặt lên cuốn sách, đây là một trong hai thứ đáng giá nhất mà Chung Yên Thiên Sứ đã rơi ra.

Đối với Lâm Bạch, mấy cái sách kỹ năng chuyên dùng để chiến đấu gần như là vô dụng.

Với vốn kiến thức và một linh hồn cường đại, chỉ vài giây ngắn ngủi hắn có thể tạo ra vô số kỹ năng chiến đấu.

Nhưng mấy cuốn sách loại độc lạ luôn làm hắn hứng thú.

Hắn quay người lại, hai ngón tay chỉ thẳng Số 2, Số 3.

"Ta nhớ kỹ hai ngươi rồi, thích nói xấu lãnh đạo đúng không?

Lần sau nếu hai ngươi mà c·hết đi, ta sẽ nhét Số 3 ngươi vào trong thân xác nữ.

Còn Số 2 ngươi vẫn là nam nhưng thật đáng tiếc, lúc đó 3 cm không nói nhiều."

Hai người sợ xanh mặt, lập tức chạy theo cầu xin tha thứ.

Ánh mắt Lâm Bạch mở ra, đập vào mắt hắn là trần nhà của phòng thí nghiệm.

Hai đại đội số 4 và 5 đã đưa thân xác hắn trở về căn cứ.

"Thật khó có thể tin, cách xa hai vũ trụ hoàn toàn khác nhau, ta vẫn có thể điều khiển các phân thân của mình."

Cảm nhận được hai chân vẫn mất đi tri giác, Lâm Bạch bình tĩnh lại.

Hắn mở ra bảng trạng thái của mình.

Chỉ số Tinh Thần của hắn đã tăng cao tới 12054 điểm, nhưng kỳ lạ là hắn không có bất cứ cảm giác khó chịu nào.

Có vẻ linh hồn các phân thân trở nên cường đại cũng kéo theo chủ thể trở nên mạnh mẽ.

Lâm Bạch mỉm cười, hắn lập tức triệu hồi toàn bộ quân đoàn Tử Vong Hiệp Sĩ.

Từ hôm nay, hắn muốn biến tất cả bọn chúng thành phân thân của mình.

"Ta vẫn có thể trở nên mạnh mẽ."

Lâm Bạch nắm chặt đôi bàn tay.

"Tương lai phía trước có vẻ cũng không tăm tối lắm."