Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 41: Pháp Lực cảnh.



Chương 40: Pháp Lực cảnh.

Lâm Lục Dạ đang vận động lại cơ thể sau nhiều ngày bế quan.

"Thật khó có thể tin nổi, ngài đã thực sự có thể khống chế được trường lực do nguyên cương phát ra."

Các nhà khoa học vô cùng bất ngờ, họ đã chuẩn bị tinh thần sẽ c·hết ngay lập tức khi bộ áo giáp được cởi ra.

"Các ngươi không cần phải lo lắng, Pháp Bào công ta đã nghiên cứu ra đã thành công mĩ mãn."

Trên màn hình máy tính biểu thị bên ngoài của Lâm Lục Dạ có một lớp áo trường lực siêu mỏng.

Lớp áo trường lực này vừa giúp Lâm Lục Dạ che giấu tất cả khí tức, vừa là một lớp phòng ngự cực mạnh, đã vậy lớp áo trường lực này còn có thể duy trì 24 trên 24.

Lúc này cô bắt đầu thử nghiệm một số khả năng của cảnh giới mà mình mới phát minh.

Mấy năm qua vì sợ không kiểm soát nổi thực lực sẽ gây ra t·hảm h·ọa, nên Lâm Lục Dạ sống như một người bình thường, không hề sử dụng một chút sức mạnh nào.

Lâm Lục Dạ đưa bàn tay phải ra, lớp áo từ trường trên lòng bàn tay bắt đầu mỏng đi đôi chút, trường lực vặn vẹo bắt đầu xuất hiện.

Không khí bắt đầu trở nên mờ ảo, các quy tắc của thế giới trong một vùng lớn bằng quả bóng rổ giống như hỏng mất.

Bùng!

Ngọn lửa đỏ rực vô cớ được sinh ra giữa không trung.

Tạo ra lửa với một vài võ giả Tụ Khí cảnh trở lên cũng có thể làm được, nhưng để duy trì ngọn lửa ấy, các võ giả phải liên tục thiêu đốt chân khí trong cơ thể.

Nhưng trò này của Lâm Lục Dạ lại không hề tốn chút năng lượng nào.

Trong đan điền, ba viên Võ Đạo Cương Đan luôn xoay tròn, liên tục tạo ra trường lực vặn vẹo, thậm chí với người có ba đan điền như Lâm Lục Dạ, trường lực cộng hưởng cùng nhau còn có thể bóp méo một vài quy tắc thực tế.

Một cái búng tay đơn giản.

Không gian dập dờn như mặt nước, một thanh kiếm từ không sinh có đã được tạo ra.

Thanh kiếm rơi xuống dễ dàng đâm xuyên qua nền nhà bọc hợp kim như rơi xuống bùn.

Không dừng lại ở đó, Lâm Lục Dạ liên tục sử dụng trường lực này chế tạo ra đủ thứ.

Đất đá, nước sông, hoa cỏ mọc trên sàn kim loại, cây cối phát triển nhanh như thổi.

Chỉ vài giây ngắn ngủi, Lâm Lục Dạ đã biến thế giới trong lồng kính trở thành một khu vườn đủ mọi thứ như ghế đá, cây cối, giả sơn,...

Các nhà khoa học của Lâm gia nhìn thấy cảnh tượng này cũng chỉ có thể há hốc mồm kinh ngạc, một cảnh tượng rất không khoa học đang diễn ra ngay trước mắt họ.

Nhưng chỉ sau khoảng một phút không được Lâm Lục Dạ duy trì, cả khu vườn đã trở nên trơ trọi.

Thanh kiếm, đất đá, nước vẫn còn ở đó, nhưng cây cỏ lại tan biến.

Thấy vậy Lâm Lục Dạ cũng đành lắc đầu.

"Xem ra ta vẫn chỉ có thể tạo ra và duy trì những thứ đơn giản, muốn từ không sinh có với sự sống quả thực quá khó."

Mọi thứ diễn ra trước mặt khiến nhiều nhà khoa học không thể nhịn được sự tò mò của mình.

"Gia chủ, năng lực này là gì chứ?

Chẳng lẽ ngài đã chạm tới cảnh giới của thần linh?"

Một nhà khoa học không nhịn được mà hỏi.

Lâm Lục Dạ trầm ngâm một lúc, cô suy nghĩ một chút về bản chất của cảnh giới mình đạt tới.

"Ban đầu ta định đặt cảnh giới của mình là Võ Đạo Cương Đan, nhưng sau khi thấy thứ lực trường vặn vẹo mọi pháp tắc.



Ta đặt tên cho nó là Lực Pháp cảnh."

Các nhà khoa học đang nghe hứng thú, nhưng ngay sau khi nghe thấy cái tên của cảnh giới mới, gương mặt của tất cả mọi người giống như đều muốn nói "cô đùa chúng tôi à".

Lâm Lục Dạ không quan tâm thái độ của mọi người, cô tiếp tục giảng giải.

"Sau đó ta cảm thấy cái tên này đọc không thuận mồm cho lắm, vì vậy ta đảo ngược nó thành Pháp Lực cảnh."

Tất cả mọi người lúc này mới gật đầu tán thành.

Lâm Lục Dạ trầm ngâm, vươn tay phải về phía trước, đủ loại nguyên tố vô cớ được sinh ra từ hư không.

"Với lại, nhìn vào khả năng của cảnh giới này, các ngươi không thấy nó rất giống với miêu tả về thần thông pháp thuật của tiên nhân trong truyền thuyết sao?"

Nói xong, Lâm Lục Dạ phất nhẹ tay, toàn bộ những thứ còn lại của khu vườn cũng tan biến trong không gian.

Cô nàng cảm thấy một cảm giác rất nguy hiểm nếu cứ để các tạo vật của mình tồn tại.

Cảm giác giống như thêm một tạo vật, cô sẽ dần bị thế giới chán ghét.

Tới một mức độ nào đó, cô sẽ bị trục xuất hoặc tệ nhất là thiên kiếp hay thứ gì đó tương tự.

Những người còn lại cảm giác giống như ảo mộng, một khu vườn tươi đẹp cứ như vậy biến mất.

Nếu không có các dấu vết còn lại như mặt sàn biến dạng vì đá tảng đè lên, vô số các lỗ giống như có cây cỏ mọc ra,... người ta sẽ chỉ coi những gì vừa xảy ra là một giấc mộng.

Bước ra khỏi lồng kính, Lâm Lục Dạ cau mày khi nhìn vào hệ thống máy tính.

"Các ngươi vẫn dùng người để chế tạo máy tính sao?"

Xen giữa các linh kiện hiện đại của máy tính, có một số bóng người vẫn mắc kẹt giữa đống dây điện.

Đám người này làn da xám xịt như thể sắp c·hết tới nơi, đầu bị cạo trọc, miệng mũi được gắn với một thiết bị giống như ống thở oxi, trên cơ thể được cắm vô số các dây cáp kết nối với máy tính.

"Gia chủ bớt giận, tất cả là do bọn thuộc hạ vô năng."

"Hệ thống máy tính thế hệ mới mà gia chủ nhắn nhủ chúng ta cũng đã đi vào hoạt động, nhưng đáng tiếc, hiệu suất làm việc của chúng thực sự vẫn kém xa việc kết hợp trí não con người với máy móc."

"Với lại phần mềm của chúng ta hiện tại vẫn quá yếu, không thể thực hiện các thao tác quá phức tạp, vì vậy việc sử dụng "sức người" thay thế cho trí năng AI là cần thiết."

Nhìn đám người này giải thích, Lâm Lục Dạ không tin dù chỉ nửa lời, nàng biết rõ đám người Lâm gia thích thí nghiệm trên cơ thể người như thế nào.

Hai thị nữ được gọi tới, hai khay đựng quần áo đã được chuẩn bị đầy đủ.

Một bên là một bộ cổ trang tinh xảo, bên còn lại là một bộ đồ hiện đại đơn giản mà tinh tế.

Lâm Lục Dạ không ngần ngại mà chọn đồ hiện đại, đơn giản sống 20 năm ở thế giới hiện đại là khoảng thời gian cô ưa thích nhất.

Bước ra khỏi căn cứ lúc này là một vị ngự tỉ chân dài, đi giày cao gót, khoác lên mình chiếc áo sơ mi và quần jean trắng thanh lịch, một chiếc áo khoác đen choàng lên hai vai.

Mái tóc đen gợn sóng xõa đến ngang vai, cô đeo lên cặp kính râm để tránh có người nhận ra mình.

Lâm Lục Dạ nhìn cảnh vật xung quanh, cô nàng nhíu mày vì phong cách của thế giới trước và sau khi cô bế quan khác quá xa.

Nhớ lúc trước, canh cổng căn cứ này vẫn là hai con sư tử đá, thì giờ này...

Đứng ở trước cửa căn cứ lúc này là hai cỗ máy sắt thép khổng lồ cao 50 mét, chúng nhìn như hai thằng gù đang cõng trên mình hai pháo đài phía trên cùng.

Lâm Lục Dạ nhìn hai con quái thú bằng sắt thép này và cảm thấy mình giống như lạc tới 40000 năm sau.

Chiều cao này, dáng người này, tất cả đều giống y hệt chủng loại "người máy xây dựng" từ cái vũ trụ viễn tưởng tăm tối nào đó.

Phần áo giáp giống với hiệp sĩ phương tây được chế lại thành kiểu áo giáp phương đông, pháo đài trên cùng nhìn giống nhà thờ phương tây nay được thay thế bằng đền chùa mang đậm chất đông á.



Phía xa xa, có thể nhìn thấy một vài phi thuyền đang lơ lửng trên bầu trời.

Nhìn kiểu dáng của chúng giống y như các chiến hạm bị lộn ngược lại, với các cung điện pháo đài ở phần đáng ra phải là đáy tàu.

Lâm Lục Dạ thật không nghĩ việc chế tạo ra một khẩu bolter lại khiến cho Lâm Bạch ngoài thế giới thực chú ý, hắn can thiệp một chút xíu làm cây khoa học của Lâm gia chạy hơi lệch một chút.

"Tiểu Mai, cho ta hỏi một chút, ở chỗ chúng ta đã có kẻ nào bắt đầu tôn thờ máy móc chưa?

Có tôn giáo mới nào xuất hiện không?"

Nghĩ tới chuyện gì đó rùng mình, Lâm Lục Dạ quay sang hỏi thị nữ Tiểu Mai.

"Vâng thưa gia chủ. Ở Đông Châu chúng ta vẫn chưa có ai đi thờ cúng máy móc.

Nhưng ở các nơi khác, một số người do không biết nguyên lý hoạt động nên coi chúng như các tạo vật thần thánh, thậm chí thờ cúng ngay trong đền chùa."

Nghe tới đây, Lâm Lục Dạ càng cảm thấy mọi thứ không ổn.

"Còn về phần tà giáo, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?

Mỗi lần loạn thế là một lần đám này mọc lên như nấm.

Nổi bật nhất có lẽ là bốn tà giáo lớn là..."

Lâm Lục Dạ đã đứng hình cười mỉm, cô nghĩ tới tương lai mình trở thành người thống trị của cả đế quốc, ngồi trên chiếc ngai vàng quyền lực, và bị nhốt trên chiếc ngai vàng ấy suốt 10000 năm.

"Gia chủ, người làm sao vậy?"

Cơ thể bất động của Lâm Lục Dạ liên tục bị Tiểu Mai lay chuyển.

"Không có gì đâu, ta chỉ nghĩ đến một số chuyện mà thôi.

Có lẽ trong tương lai, khi ta bước lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn đó.

Ta sẽ đúc một chiếc ngai bằng tất cả v·ũ k·hí những kẻ đã bại trận, thay vì ngồi trên ngai vàng của một đế quốc mục rữa."

Nữ hoàng của Đông Châu cùng với đội tùy tùng bước lên trên phi thuyền, phi thuyền cất cánh và biến mất giữa biển mây.

Phía tây của Đông Châu.

Nơi đây là lãnh địa của Hắc Thương vương, gồm hai châu phủ là Thanh Sơn Châu và Thanh Thủy Châu.

Thanh Sơn Châu nhiều núi non hiểm trở, nhưng bù lại có lượng khoáng sản dồi dào nên dân cư khá đông đúc.

Còn Thanh Thủy Châu là một vùng đồng bằng phía bắc, hệ thống ao hồ và sông ngòi dày đặc khiến nơi đây dễ thủ khó công, đồng thời cũng là vựa lúa của phương đông.

Hắc Thương vương vốn là một đại tướng của Sở vương, hắn từng lập qua quân lệnh trạng với Sở vương, rằng hắn sẽ đánh chiếm kinh thành.

Nhưng c·hiến t·ranh dưới những bức tường thành của kinh đô đúng là một t·hảm h·ọa, liên quân của Sở vương và Tiêu vương tan nát trước sức mạnh của Trương Hổ.

Hắn đã sợ tội bỏ trốn, dẫn theo 3 vạn tàn binh lén lút quay trở lại quê nhà là Thanh Sơn Châu.

Đến khi thiên hạ đại loạn, quần hùng nổi lên cát cứ khắp nơi, tên này đã tự xưng Hắc Thương vương, nhanh chóng chiếm đoạt toàn bộ châu phủ.

Dựa vào kinh nghiệm đánh trận lâu năm, hắn dễ dàng đánh hạ Thanh Thủy Châu chỉ sau hai tháng.

Thừa thắng xông lên, phía tây là đất của Sở vương hắn không dám động, nhưng phía đông nghe nói Đông Châu đã bị một gia tộc vô danh là Lâm gia chiếm đoạt.

2 năm trước hắn từng dẫn quân đánh Đông Châu nhưng thất bại thảm hại.

Ngoài q·uân đ·ội của Sở vương và Tiêu vương ra, hắn chưa từng thấy đội quân nào lại có nhiều người dùng súng như vậy.

Hắc Thương vương đã thiệt hại hơn nửa quân số sau cuộc chiến, phải cắt 300 dặm Thanh Sơn Châu và 300 dặm Thanh Thủy Châu để cầu hòa.



Nhưng sau c·hiến t·ranh, Hắc Thương vương luôn muốn phục thù.

"Hahahaha!"

Tiếng cười hào sảng như sấm nổ vang vọng khắp Thanh Sơn thành.

Vô số người trong vô thức nhìn lên trên bầu trời.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc giáp trụ bằng kim loại ánh lên màu lam, khuôn mặt dữ tợn, râu quai nón để xồm xoàm, tay cầm một cây thương lớn màu đen tuyền.

"Bản vương ngày hôm nay đột phá tới Chân Ý cảnh!

Chiêu cáo toàn dân, tất cả quận thành tháng này đều không cần đóng thuế!"

Vô số dân chúng phía dưới hoan hô cho có, không đóng thuế cho quan phủ thì cũng phải đóng thuế cho bang phái.

Thậm chí từ giờ trở đi, đám bang phái có thể lấy cái cớ này tăng tiền bảo kê thêm một lần nữa.

Dân chúng không được lợi một chút nào, thậm chí họ sẽ còn bị bóc lột thậm tệ hơn sau câu nói này.

Còn về cảnh giới Hắc Thương vương vừa đột phá.

Sau nhiều năm c·hiến t·ranh, có áp lực mới có tiến bộ, các võ giả đạt tới Phi Thiên cảnh không chịu cam tâm mắc kẹt ở cảnh giới này.

Vì vậy có người đã ngưng tụ tinh thần lực của mình, rèn đúc chúng trở thành ý cảnh.

Người lĩnh ngộ đao ý, nhất đao toái thiên địa.

Kẻ lĩnh ngộ quyền ý, quyền ra trấn sơn hà.

Thứ Hắc Thương vương lĩnh ngộ chính là thương ý.

Cảm thấy sức mạnh sôi trào trong cơ thể, Hắc Thương vương muốn được phát tiết sức mạnh của mình.

Hắn múa thương, cây thương xoay tròn trên không trung như một trận cuồng phong càn quét, sấm sét bắt đầu ngưng tụ.

Nhiều nhà dân phía bên dưới do không chắc chắn nên thi nhau sụp đổ, đè c·hết không biết bao nhiêu người.

Cảm thấy gió bão đã tụ tập đủ, tên tướng quân đâm mạnh một thương về phía trước.

Một cơn cuồng phong kèm sấm chớp được giải phóng.

Vài đỉnh núi cản đường cơn lốc đã vỡ vụn trước giông bão, đòn t·ấn c·ông đi đến đâu mây giông tụ tập tới đấy.

Dân chúng nhìn thấy cảnh này vội vàng quỳ xuống, không ai dám oán hận hắn ta, trong lòng họ giờ này, Hắc Thương vương chính là một vị thần.

"HAHAHA!"

Gã tướng quân cười sảng khoái, cảm giác sở hữu sức mạnh đúng là quá mê người rồi.

Bên cạnh Hắc Thương vương dần xuất hiện một bóng người.

"Đại vương, Chung Minh tới để chúc mừng ngài đột phá Chân ý cảnh."

Người tới là một tên thư sinh trong bộ quan phục màu tím, làm da nhợt nhạt, người gầy gò như một con ma bệnh.

Nhưng không vì thế có thể coi thường hắn.

Kẻ này có thể bay lượn tự do, cảnh giới ít nhất cũng đã đạt tới Phi Thiên cảnh.

"Ồ, là quân sư sao? Bản vương không nghĩ ngươi sẽ chỉ tới đây chỉ để nịnh nọt bản vương.

Có chuyện gì xảy ra sao?"

Quân sư Chung Minh khom người bẩm báo.

"Bẩm đại vương, thần vừa nhận được tin báo từ phía Đông Châu, có vẻ như Lâm gia bên kia có chút hành động khác thường."