Chương 44: Vừa xuất thế đã xưng đế, thiên hạ rung chuyển.
Các binh sĩ dưới trướng Hắc Thương vương gương mặt mơ màng, họ vừa nghe thấy cái gì chứ?
Dạ Đế!
Phải biết khắp thiên hạ hiện nay, dù cho bất cứ đường phản quân nào cũng chỉ dám xưng vương là cùng, đến cả hai hoàng thân quốc thích như Sở vương và Tiêu vương cũng không dám xưng đế.
Nếu kẻ nào dám to gan vi phạm, kẻ này chắc chắn sẽ bị tất cả các thế lực còn lại vây công.
Hắc Thương vương trong doanh trướng đập bàn đầy phẫn nộ, hắn cũng nghe được giọng nói từ những cỗ máy khổng lồ kia phát ra.
"Hạng người giấu đầu lòi đuôi!
Ngươi có tài đức gì mà đòi xưng đế!"
Một tiếng quát to lớn vang vọng không chỉ ở phạm vi Thanh Sơn Châu, Thanh Thủy Châu, Đông Châu, mà còn lan sang vô số các châu phủ lân cận.
Biết mình không thể thắng trận chiến này, nhưng Hắc Thương vương chắc chắn không thể để kẻ thù của mình có thể dễ chịu.
Phía bên ngoài, vô số thế lực cũng biết được hôm nay Hắc Thương vương và Lâm gia khai chiến.
Nhưng họ không nghĩ ra được, Lâm gia gia chủ lại dám một bước xưng đế.
Điều tra sâu hơn về Lâm gia, đám người này phát hiện ra gia chủ của họ là một thiếu nữ mới 18 tuổi.
Thế giới này dù cho không quá khắt khe về giới tính như thời cổ đại, nhưng chắc chắn nó không có khái niệm bình đẳng giới.
Thân nữ nhi mà cũng dám nhòm ngó đế vị, đây chính là một kẻ muốn phá vỡ quy tắc của thế giới, mà kẻ phá vỡ quy tắc như vậy chắc chắn sẽ bị cả thế giới nhằm vào.
Trên chiến trường lúc này.
Ngay khi thấy những cỗ máy khổng lồ cao 50 mét, đội quân phàm nhân lập tức mất hết ý chí chiến đấu, nhiều người vì quá sợ hãi mà bắt đầu quay người bỏ chạy.
Kết quả họ lập tức bị thanh lý bởi một vài tiểu đội võ giả.
Tình hình rất nhanh chóng được trấn áp, dù sao q·uân đ·ội của Hắc Thương vương cũng là một đội quân trải qua vô số trận chiến.
Đội quân phàm nhân bị ép buộc, họ buộc phải cầm một cây giáo đơn sơ, rồi cứ như vậy lao thẳng vào những tên khổng lồ bằng sắt thép trong vô vọng.
Một đàn kiến với hi vọng có thể dùng số lượng đè c·hết một người khổng lồ.
Nhưng còn chưa tiếp cận chân cỗ máy, đạo quân phàm nhân đã bị ngăn chặn bởi một tấm lá chắn năng lượng vô hình.
Đó là một thứ không chỉ có thể chặn các đòn t·ấn c·ông, mà thậm chí còn có thể phản công.
Khi mũi giáo chạm phải lớp lá chắn ấy, một tia năng lượng từ trạng thái trong suốt đã ngưng thành một tia điện trắng xóa.
Thân thể của người lính lập tức nổ tung như một quả pháo hoa bằng xương thịt, ngay khi anh ta tiếp nhận nguồn năng lượng khổng lồ .
Hàng trăm, hàng ngàn người khác lập tức nổ tung khi còn chưa chạm vào lớp giáp kim loại.
Những mảnh xương của những người đ·ã c·hết được văng ra với tốc độ cao, gây sát thương không nhỏ đối với những người đứng sau, cả về tinh thần lẫn thể chất.
Chứng kiến đồng bạn nổ tan xác ngay trước mặt, rất nhiều người lính muốn quay người bỏ chạy, nhưng những kẻ đến sau đã chặn hết đường chạy trốn, đẩy những kẻ phía trước vào chỗ c·hết.
Rất nhanh chóng, ngọn đồi máu thịt đã mọc lên ngay dưới chân các cỗ máy khổng lồ.
Không chỉ có phàm nhân mà một số võ giả cũng lao lên đột kích.
Họ lao lên nhanh như những quả đạn pháo, và cũng nổ tung thành sương máu ngay trên bầu trời.
Luyện Lực, Tụ Khí, Khai Mạch thi nhau tiến lên nhưng đều vô ích, kết quả của họ cũng giống hệt như những phàm nhân dưới đất.
Lúc này, các phó tướng Vô Cấu cảnh dưới trướng Hắc Thương vương ra tay.
Chúng lao vào chiến trường, trong khi những Khai Mạch cảnh chỉ huy đã nổ thành sương máu, các phó tướng này dựa vào ưu thế về thể chất đã bay xuyên qua lớp lá chắn năng lượng.
Một cú đấm có thể san bằng một ngọn núi được tung ra, cỗ máy tưởng chừng không thể rung chuyển đã phải nghiêng sang một bên.
Nhưng chưa đợi các phó tướng vui vẻ được bao lâu.
Trên pháo đài được những gã khổng lồ này cõng trên lưng, hàng chục bóng người bắt đầu nhảy xuống tham chiến.
Tất cả bọn họ đều là Vô Cấu cảnh.
Đám phó tướng của Hắc Thương vương lúc này trợn tròn mắt, đối thủ không những đông hơn chúng 10 lần đã vậy khí tức mỗi người tỏa ra còn mạnh hơn hẳn.
Mấy tên phó tướng Vô Cấu cảnh còn chưa kịp định thần lại, chúng đã bị người của Lâm gia đá lăn xuống mặt đất.
Để trị đám này, Vô Cấu cảnh thuộc Lâm gia không hề sử dụng bất kỳ một loại võ kỹ hoa hòe lòe loẹt nào.
Chỉ có nắm đấm, tốc độ và sức mạnh thuần túy.
Cứ mười người lại quây đánh một Vô Cấu cảnh phó tướng của Hắc Thương vương.
Tên phó tướng còn chưa kịp tỉnh, hắn lại bị bồi thêm một nắm đấm nữa, thân thể của hắn b·ị đ·ánh bay đến trước mặt một Vô Cấu cảnh võ giả của Lâm gia khác.
Một cú đấm nữa được phóng to trước mặt hắn, đánh cho ngũ quan của hắn biến dạng.
Cứ như vậy, sau khi bị vây đánh, các phó tướng của Hắc Thương vương lúc này đã b·ị đ·ánh đến hấp hối, máu me nhuộm đỏ bộ giáp biến dạng, tứ chi b·ị đ·ánh lệch vị trí.
Rất nhanh chóng, một đội y tế của Lâm gia đã đem chúng lên cáng cứu thương, đưa chúng vào trong pháo đài đặt trên lưng gù của cỗ máy.
Tương lai chúng sẽ biến thành một phần của máy tính, hay được lắp đặt trong hệ thống điều khiển của xe tăng là điều mà không ai biết.
Đám võ giả cấp dưới bất lực nhìn cấp trên b·ị b·ắt đi, không ai trong số chúng có thể xuyên qua lớp lá chắn bất khả x·âm p·hạm này.
Lúc này, các vị đại tướng Phi Thiên cảnh cũng không thể nào ngồi yên.
30 vị Phi Thiên cảnh lơ lửng trên bầu trời, khí tức của những người này đan chéo vào nhau như có thể làm gia tăng áp suất khí quyển, tất cả binh lính phía dưới không thể cử động dù một đầu ngón tay.
Lúc này, dàn Phi Thiên cảnh của Lâm gia cũng đã bay đến chiến trường.
1000 Phi Thiên cảnh có mặt càng khiến cho bầu không khí trở nên đặc quánh.
Ánh mắt 30 Phi Thiên cảnh của Hắc Thương vương như muốn trợn lồi ra, hình ảnh đám phó tướng bị quây đánh vẫn chưa tiêu tan.
Vừa rồi 10 đánh 1 đã đủ thảm lắm rồi, giờ cứ tưởng tượng cảnh 30 đánh 1 sẽ còn kinh khủng đến nhường nào nữa.
Lúc này không khí chiến trường nóng hơn hẳn, vì Hắc Thương vương và đội quân hàng triệu người của hắn, mỗi người đều hít một ngụm khí lạnh.
"Tê..."
Ánh mắt của Hắc Thương vương trở nên sắc bén như một lưỡi đao tỏa ra hàn quang.
Cầm chắc cây hắc thương yêu quý của mình, phong, vũ, lôi điện tụ tập đầy đủ.
"Đây chắc hẳn là toàn bộ Phi Thiên cảnh của Đông Châu, nếu ta chém g·iết chúng ở đây sẽ khiến cho Lâm gia tổn thất nặng nề.
Ngày hôm nay, dù có phải c·hết ở nơi đây chăng nữa, ta cũng phải cắn cho Lâm gia mất một miếng thịt."
Trên thân thương, mây giông xoay tròn nhanh như một c·ơn l·ốc x·oáy màu đen.
"C·hết đi!"
Không để ý người đang chắn trước mặt là 30 tên đại tướng đắc ý của mình, Hắc Thương vương cứ như vậy tung ra một đòn hủy diệt diện rộng.
Một mũi thương bằng sấm sét kết tinh được bao quanh bởi một cơn lốc mây đen bao trùm phạm vi 5 km.
Đám Phi Thiên cảnh đại tướng không nghĩ Hắc Thương vương lại có thể đâm sau lưng mình, chúng biến thành tro bụi, kèm theo đó là hơn nửa triệu binh lính đứng gần c·hết ngay lập tức.
Người của Lâm gia cũng không ngờ Hắc Thương vương lại chơi ác như vậy, hắn thực sự có thể g·iết c·hết 1000 Phi Thiên cảnh ngay lập tức.
Mũi thương mất đi thương ý gia trì, kết cấu của nó trở nên bất ổn, toàn bộ lôi điện được giải phóng có thể tạo thành một v·ụ n·ổ plasma t·hiêu r·ụi mọi thứ trong bán kính trăm dặm.
Oanh!
Tiếng nổ vang động trời đất, kèm theo đó là ánh sáng trắng bao phủ toàn bộ không gian.
"Haha! Tất cả các ngươi c·hết đi!"
Nhưng rồi một loại gợn sóng kỳ lạ xuất hiện, không gian dập dờn như mặt nước, pháp tắc trong thiên địa giống như đã tìm được chủ nhân.
Tiếng cười của Hắc Thương vương im bặt lại, quả cầu ánh sáng đáng lẽ sẽ quét sạch mọi thứ kia đang nhỏ dần trước mắt hắn.
Cuối cùng, quả cầu ấy nhỏ thành một viên bi, trở thành một món đồ chơi trên tay một cô gái.
Lâm Lục Dạ xuất hiện, trong bộ quân phục giống như cô từng mặc hồi đánh lên Hàn Kiếm tông.
Khác biệt so với lần trước, nó đã trở nên rộng hơn để vừa với dáng người cô, màu sắc vải cũng đã chuyển sang màu đen, vô số các chi tiết hoa lá, rồng phượng bằng vàng được trang trí lên trên các đường may.
Tất cả chỉ để tôn lên thân phận hiện tại của cô.
Lâm Lục Dạ, Lâm gia gia chủ, kẻ thống trị thực sự của Đông Châu, hay mới nhất là...
Dạ Đế.
"Thật mạnh, khí tức này quá nguy hiểm!"
Hắc Thương vương nhìn cô gái đang lơ lửng trên trời kia, thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy ở cô ta chỉ là sự tuyệt vọng.
Không biết từ lúc nào, thương ý của Hắc Thương vương đã dần trở nên vặn vẹo.
Hắn chứng kiến bên trong không gian ý thức của mình, cây thương đại diện cho ý chí của hắn đang dần xoắn thành một cái lò xo.
"Ngươi là hoàng hậu của Dạ Đế sao? Bổn vương không muốn đánh phụ nữ!
Gọi Dạ Đế ra đây, một kẻ chỉ biết núp sau lưng phụ nữ thì có gì tài ba chứ?"
Lâm Lục Dạ và hàng ngàn Phi Thiên cảnh của Lâm gia lập tức bật cười.
"Phụt!"
Lâm Bạch ở ngoài thế giới thực cũng không thể nhịn nổi, vì câu nói này của Hắc Thương vương khiến hắn phun ra tất cả chỗ cà phê hắn vừa mới uống.
"Chủ thể, ngươi lại đi nhìn thứ gì không đứng đắn à?"
Số 3 lập tức có mặt trong phòng, hắn đeo tạp dề rồi dùng chổi lau sàn lau đi chỗ cà phê vừa được phun ra.
Lâm Bạch không để ý tới Số 3, giờ hắn đã quen với việc ở chung cùng đám hóa thân của mình.
Mọi việc lông gà vỏ tỏi trong căn cứ đều có người làm hộ, nên giờ Lâm Bạch nhìn qua khá là nhàn.
Nhưng thực tế, hắn vẫn đang phân tích vô số các dữ liệu.
Chỉ số Tinh Thần tăng lên, kéo theo là việc Lâm Bạch có thể làm việc mà không cần máy tính.
Giờ hắn chỉ cần chỗ máy tính nhỏ được cấy trong xương sọ để trao đổi dữ liệu với các thiết bị điện tử khác.
Lâm Bạch còn đang thử nghiệm biến linh hồn của mình thành một dạng máy tính lượng tử có thể tăng công suất tính toán, nghiên cứu khoa học lên gấp nhiều lần.
Nếu nghiên cứu của hắn thành công, chỗ siêu máy tính còn lại trong căn cứ cũng không còn quan trọng.
Hắn có thể đem chúng đi xây thế giới giả lập cho Lâm Lục Dạ.
Trở lại chiến trường.
Nhìn thấy tất cả đối thủ đang cười nhạo mình, Hắc Thương vương mãi không đoán được, tại sao bọn chúng lại cười.
"Ta nói có gì sai sao?"
Lâm Lục Dạ nhấc lên hai ngón tay.
"Ngươi nói sai hai thứ.
Thứ nhất, ta đã là ba đời lão xử nữ rồi, tay con trai ta còn chưa nắm chứ đừng nói đến việc trở thành phụ nữ."
Cô nghiến răng nghiến lợi trả lời câu hỏi này, đây giống như một trong số những thứ cô không muốn nhắc tới nhất.
Lâm Bạch xem trực tiếp mà trầm ngâm, hắn có nên cho con bé một bạn trai ảo không?
Kệ nó, hắn còn chưa thoát đơn thì con bé đừng hòng có người yêu.
Lâm Lục Dạ bình tĩnh tiếp tục trả lời.
"Thứ hai, ta là Lâm Lục Dạ, chính là Dạ Đế!
Ngươi nó ta cưới chính ta? Định nguyền rủa ta cả đời ế chồng hay là sao?"
Hắc Thương vương không tin những gì mình nghe được, trong suy nghĩ của hắn, Dạ Đế phải là một người đàn ông bí ẩn, tại sao lại là một thiếu nữ như thế này.
Lâm Lục Dạ chơi chán món đồ chơi nhỏ cô đang nhào nặn trong tay rồi.
Viên bi ánh sáng được bắn ra, đâm xuyên qua tai trái của Hắc Thương vương, nó bay lên trên trời rồi tạo ra một v·ụ n·ổ chiếu sáng hàng vạn dặm.
Lâm Lục Dạ cố ý để món đồ chơi này nổ trên trời.
Nếu nổ ở dưới đất, một nửa Thanh Sơn Châu chắc chắn sẽ biến mất, dù sao cũng là đồ được pháp lực của Lâm Lục Dạ nhào nặn qua.
Sức công phá bóp méo pháp tắc thực tế, mạnh lên gấp hàng trăm lần.
Hắc Thương vương chứng kiến sự khác biệt quá lớn về sức mạnh.
Khi một con người sụp đổ về tâm lý, họ có thể rơi vào trầm cảm, điên rồ, ngồi khóc hoặc là...
"Hahaha! Dạ Đế! C·hết đi!"
Người đàn ông cầm cây thương đen lên, hắn lao lên như một con dã thú, ánh mắt đỏ lừ chẳng còn gì ngoài điên cuồng.
"Loại như ngươi cũng xứng để bệ hạ động tay chân sao?"
Một bóng người to lớn đứng trước mặt, ngăn cản Hắc Thương vương t·ấn c·ông.
Chỉ thấy người này thân cao gần 3 mét, để đầu trọc, gương mặt non trẻ không có gì đặc biệt nhưng lại toát lên một vẻ hung ác.
Hắn mặc một bộ áo giáp cực kỳ dày màu đỏ, trên tay là một cây búa chiến to như thân một người trưởng thành.
Người này là Lâm Dương, 6 năm trước hắn lên vị trí thứ 2 của Nhân Bảng Thiên Kiêu cùng lúc với Lâm Lục Dạ.
Hắn cũng không hổ thẹn với cái danh thiên tài, con đường võ đạo của hắn từ Khai Mạch cảnh cũng đã rẽ sang một hướng khác.