Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 51: Thiên Thần Hắc Ám.



Chương 50: Thiên Thần Hắc Ám.

Triệu Thiên Lôi lúc này vô cùng thấp thỏm.

Hắn đang trọng thương, cơ thể không ở trong trạng thái tốt nhất.

Nếu bây giờ lựa chọn đột phá sẽ vô cùng nguy hiểm.

Đó còn chưa kể, việc độ kiếp ngay phía dưới Nhân Đạo Đại Trận là cực kỳ mạo hiểm.

Nhân Đạo Đại Trận sẽ giảm sức mạnh của mọi loại sức mạnh siêu phàm, nhưng chỉ ngoại trừ thiên kiếp của tu tiên giả.

Có thể nói 12 Chủ Thần của nhân loại không thích người tu tiên cho lắm.

Nguyên nhân chính là năm xưa, đám ma tu Tứ Tượng tông dùng công pháp tu tiên để lừa g·iết một nửa dân số nhân loại.

Nên họ đã cài đặt một luật lệ này lên trên Nhân Đạo Đại Trận.

Muốn độ kiếp á?

Ra ngoài vũ trụ mà chơi.

Nuốt viên Anh Biến đan vào bụng, dược lực viên đan dược phát ra lan tỏa khắp cơ thể, các v·ết t·hương của Triệu Thiên Lôi nhanh chóng được chữa lành.

Nhưng đây cũng chỉ là một tác dụng nhỏ bé của viên đan dược.

Triệu gia lão tổ nhanh chóng cảm nhận được một dòng nước nóng đang chảy vào trong kim đan của mình, một cảm giác như muốn thăng hoa hiện lên trong đầu ông ta.

Kim đan bắt đầu xuất hiện các vết rách, giống như một quả trứng sắp sửa nở ra gà con.

Từng luồng năng lượng trong trời đất bắt đầu hội tụ, một đạo linh hồn giống như một đứa trẻ bay ra, nó cắn nuốt tất cả những mảnh vụn còn lại của kim đan, từng dòng phù văn luân chuyển trên da càng tạo nên vẻ thần dị cho nó.

Lúc này, trên bầu trời, một đám mây đen đang cuộn tròn giống như một cơn bão kéo dài trong phạm vi 2 dặm.

Lôi kiếp gì cũng phải bị Nhân Đạo Đại Trận đè xuống đất ma sát.

Tuy phạm vi không thể sánh với những đám mây thiên kiếp cứ động tí lại vạn dặm, nhưng uy lực của thiên kiếp này lại áp súc, mạnh không biết bao nhiêu lần.

Lúc này, Số 1 cũng đã đuổi tới nơi, chỉ thấy Triệu gia lão tổ đang cười to một cách điên cuồng.

"Ngươi tới rồi sao?

Dưới thiên kiếp này, có thêm một người là thiên kiếp sẽ mạnh lên một phần, vì vậy, chúng ta cùng c·hết đi!"

Triệu gia lão tổ điên cuồng lao về phía Số 1.

Vô số các đạo thiên lôi lúc này từ trên trời bổ xuống, bao phủ hoàn toàn hai người.

Sau 72 đạo lôi kiếp kết thúc, để lộ bên dưới là Số 1 và Triệu Thiên Lôi vẫn còn nguyên vẹn, không hề mất dù chỉ một cọng lông.

"Chuyện gì xảy ra thế này?

Tại sao uy lực của thiên kiếp lại yếu như vậy?

Người ta nói tu tiên là nghịch thiên mà đi, mỗi lần độ kiếp đều là cửu tử nhất sinh đâu?

Sao bảo Nhân Đạo Đại Trận không hề suy yếu uy lực của thiên kiếp mà?!"

Triệu Thiên Lôi gào rống, hắn đã mất hàng chục năm chần chừ không dám đột phá cảnh giới vì sợ hãi thiên kiếp, nhưng giờ hắn đang trọng thương mà vẫn có thể độ kiếp như một trò đùa.

Nhưng bản thân hắn đã quên mất một điều, Nguyên Anh cảnh chiến lực cũng chỉ tương đương với Hoàng Kim cấp bên Liên Minh Nhân Loại.

Mà thân thể của hắn đã sớm đạt tới Kim Cương cảnh, tương đương với Phân Thần kỳ người tu tiên, cao hơn Hoàng Kim cảnh vài cái đại cảnh giới.

Nên xét về uy lực, thứ lôi kiếp này còn không đánh xuyên được phòng ngự của Bạch Kim cảnh chứ đừng nói kết liễu hai tên có chiến lực Kim Cương cấp.

Ngươi nói đồng quy vu tận a, thật là lúng túng quá đi.

Quả thực bầu không khí thật không biết nói gì hơn, tưởng chừng thiên kiếp uy lực như thế nào, ai ngờ đối với hai người này cũng chỉ như mưa thoáng qua, uy lực còn không mạnh bằng một tia Thanh Long thần lôi.



Tuy đã đột phá nhưng Triệu gia lão tổ lại không vui vẻ cho lắm, lão đã tốn thời gian hàng chục năm chần chờ vì cái gì chứ?

"Đi c·hết cho ta!"

Triệu Thiên Lôi thẹn quá hóa giận, lão ném cây lôi thương về phía Số 1.

Cây thương càng bay càng lớn, hóa thành một con thanh long ngang ngửa đòn tất sát vừa nãy.

Đòn đánh này quá bất ngờ, Số 1 cùng với con rồng lao thẳng xuống mặt đất.

Oanh!

Một v·ụ n·ổ vang lên, cơn bão điện từ tàn phá mặt đất, biến 2 dặm xung quanh trở thành một hoang mạc không có sự sống.

Số 1 đứng lên ngay chính giữa một cái hố lớn sâu 30 mét, hắn ngước nhìn lên trên bầu trời, hàng chục con rồng khác đang lao tới.

Nắm chặt thanh kiếm trong tay, năng lượng truyền vào khiến lưỡi kiếm hóa thành một màu đen thuần túy, không hề có thêm bất cứ hiệu ứng lòe loẹt nào khác.

Tuy vậy, đây lại là trạng thái chiến đấu mạnh nhất của Số 1.

Chỉ với một lưỡi kiếm được nhuộm đen, hắn dễ dàng đánh bật những con rồng bằng lôi điện đang lao tới, hất chúng sang một bên, như thể những đòn t·ấn c·ông đã tiếp cận Vương Giả cảnh này chỉ là mấy con thú nhồi bông.

Lưỡi kiếm màu đen vung vẩy như tạo ra một khu vực phòng ngự tuyệt đối, không một con rồng nào có thể tiến thẳng về phía trước.

Những con quái thú bằng sấm chớp này lập tức dị hóa ngay khi chạm phải lưỡi kiếm, những biến dị này khiến Triệu Thiên Lôi không thể kiểm soát chúng.

Uy lực của một kỹ năng không được kiểm soát giảm đi đáng kể, mấy con thanh long nhiễm khí tức vặn vẹo, chúng biến thành đủ loại hình dáng kỳ lạ trước khi bay xa vài cây số rồi p·hát n·ổ.

Mặt đất bị oanh tạc liên tục, cả cánh rừng giờ đã hóa thành bề mặt của mặt trăng.

Khi con rồng cuối cùng b·ị đ·ánh bay, Số 1 cũng đã cảm thấy hai tay giống như muốn rời khỏi cơ thể.

Nhưng mọi thứ chưa kết thúc.

Hàng chục cây trường thương bắt đầu lao xuống, tuy thanh thế không hùng vĩ như vài trăm con thanh long lao lên cắn xé, nhưng số lượng chúng rất nhiều.

"Nghĩ ta sẽ ở lại đây hứng trọn cái đống lôi thương đó á?

Còn lâu đi, ta chạy trước."

Số 1 lập tức chạy trốn, phía sau lưng là vô số những cây thương bằng lôi điện bám theo sau.

Oanh! Oanh!

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, những cây thương không chỉ biết đâm xuyên qua cơ thể kẻ thù, chúng còn có thể p·hát n·ổ sau 5 giây.

Nếu Số 1 còn ở lại chiến đấu, hắn ta sẽ bị dìm ngập trong những v·ụ n·ổ.

Lúc này Triệu Thiên Lôi đứng trên cao, ngắm nhìn kẻ thù của mình đang phải chạy trốn khắp nơi với ánh mắt đạm mạc, như thể kẻ vừa trọng thương mình chỉ là một con sâu kiến không đáng nhắc tới.

Số 1 đột nhiên tăng tốc, hắn ta thoát ra khỏi cơn mưa những mũi thương sấm sét, trong nháy mắt, hắn đã đạp không trung lao thẳng về phía Triệu gia lão tổ.

Khá bất ngờ vì Số 1 có thể thoát khỏi sự truy đuổi của cơn mưa lôi thương, nhưng với Triệu Thiên Lôi, đây cũng chỉ là một bất ngờ nho nhỏ mà thôi.

Cùng lắm cũng chỉ buộc lão thể hiện ra thêm một vài thủ đoạn khác.

Nguyên anh của Triệu gia lão tổ bay ra ngoài cơ thể.

Từ một bào thai, nó nhanh chóng lớn lên trở thành một người khổng lồ bằng năng lượng sấm sét màu xanh lam cao hơn trăm mét, khí thế kinh khủng, lôi điện vờn quanh.

Chỉ thấy đây là hình dáng của một đạo sĩ đầu tóc xõa ra, tay cầm một thanh lôi thương, một con thanh long quấn quanh trên người.

Đây chính là Nguyên Anh Pháp Tướng, là hiện thân cho con đường của một tu sĩ đã lựa chọn.

Pháp tướng khổng lồ vừa hiện ra, lập tức ném cây thương trên tay về phía con sâu kiến đang lao tới.

Số 1 cắn răng chịu đựng, hắn dùng thanh kiếm dài 1,5 mét cố chặn đầu nhọn của mũi thương to bằng tòa nhà này.



Cây thương khổng lồ găm vào mặt đất, ánh sáng chói lòa bao phủ không gian, mặt đất vốn hư hại nghiêm trọng nay lại bị cày xới một lần nữa.

Triệu Thiên Lôi chờ sau khi cơn bão sét qua đi, lúc này lão mới đến tiếp cận miệng cái hố to đùng do lão vừa tạo ra,

"Ồ, ngươi vẫn còn sống sao?"

Số 1 giờ nằm ngửa trên mặt đất, bộ áo giáp bị hư hại nặng, có máu đang chảy ra từ khe của áo giáp.

Nhưng may mắn, chân tay hắn ta còn lành lặn, thanh kiếm vẫn chưa bị gãy được nắm chắc trong tay.

"Ta c·hết sao? Ha hả, mới có chút thương thế này đã là cái gì chứ."

Số 1 vừa nói, máu vừa phun ra từ miệng.

Bỗng nhiên, thiết bị điện tử bên tai Triệu Thiên Lôi nhấp nháy ánh sáng đỏ, một cuộc gọi khẩn cấp được truyền tới tai hắn.

Triệu gia lão tổ bỗng nhiên biến sắc mặt.

"Ngươi nói cái gì?! Tất cả các kho chứa còn lại của chúng ta bị tập kích sao?"

Biết kế hoạch đã thành công, Số 1 nở một nụ cười chắc thắng.

"Ngươi cười cái gì chứ?!"

Triệu Thiên Lôi nổi nóng quát.

Mục đích ban đầu của hội Tử Vong Hiệp Sĩ không phải là đi ă·n t·rộm, các hiệp sĩ được cử đi chỉ là để cầm chân chiến lực cấp cao của ngũ đại gia tộc mà thôi.

Còn người được cử đi ă·n t·rộm là các Bạch Hồn tinh linh, dù sao các tinh linh này có thể coi thường quy tắc về không gian của thế giới.

Họ thoắt ẩn thoắt hiện, có thể xâm nhập vào bất cứ đâu trên hành tinh.

Trừ khi có một vị Thánh Giả may ra mới có thể nhận ra sự tồn tại của họ, nếu không, các Bạch Hồn tinh linh này sẽ là những bóng ma không để lại dấu vết.

"Như vậy, việc năm t·àu c·hiến của các ngươi tiến đánh hành tinh này chỉ đơn giản là mồi nhử, còn mục đích thực tế của các ngươi là tài sản của năm nhà chúng ta!"

Thấy Triệu gia lão tổ phẫn nộ như vậy, Số 1 vừa phun máu vừa cười.

Ngay từ khi Lâm Bạch đoán được Diệp Hiên sẽ thông báo chuyện tương lai cho ngũ đại gia tộc, việc có thể thu hồi lại tài sản của Lâm gia trong thời gian ngắn chính là bất khả thi.

Rất có thể, chỗ tài sản đó đang nằm trong nhẫn trữ vật của một nhân vật cấp độ lão tổ nào đó, ai lại dại gì để tài sản ở chỗ cũ.

Nên Lâm Bạch chỉ đành c·ướp sạch bảo khố của năm nhà, và tiện thể ra lệnh g·iết được bao nhiêu tộc nhân của các gia tộc này thì g·iết bấy nhiêu.

Nhìn thấy nụ cười của Số 1, ngọn lửa phẫn nộ của lão lại dâng lên.

"Đám khốn kh·iếp! C·hết đi cho ta!"

Nguyên Anh pháp tướng phía sau mô phỏng lại hành động của Triệu Thiên Lôi, một bàn tay lớn như ngọn núi nhỏ sắp sửa đè xuống, năng lượng sấm sét lưu chuyển trong đó hoàn toàn có thể đánh Số 1 thành tro bụi.

"Nha, nhìn lòng bàn tay này to đấy, nhưng nó không phải là thứ to lớn nhất mà ta từng đối đầu."

Số 1 nhìn lòng bàn tay đang hạ xuống với ánh mắt thanh thản, không hề lộ ra một chút sợ hãi, giống như một người đã chấp nhận vận mệnh an bài.

Oanh!

Bàn tay đầy sấm chớp của Nguyên Anh pháp tướng đánh xuống, đại địa chia năm xẻ bảy, vô số các khe nứt lớn lan tràn trong phạm vi 10 dặm.

Nhưng lúc này, Triệu Thiên Lôi lại có một cảm giác đau đớn, giống như một người bình thường dùng chưởng đánh vào gai sắt.

Nhưng tay phải ông ta vẫn còn nguyên vẹn, vậy cảm giác đau này đến từ đâu?

Cảm giác này chính là do Nguyên Anh pháp tướng của ông ta đang b·ị t·hương mà truyền lại.

Triệu Thiên Lôi ngạc nhiên, bàn tay đầy sấm chớp của Nguyên Anh pháp tướng đã b·ị đ·âm xuyên qua bởi ba rễ cây màu trắng tỏa ra ánh sáng thần thánh.

Dù sao nguyên anh cũng có thể xem là một loại linh hồn, mà đùa bỡn linh hồn chính là bản lĩnh ăn cơm của một Luyện Hồn Sư, cũng chính là thế mạnh của Lâm Bạch.



Nếu cần thiết, Số 1 hoàn toàn có thể lấy ra một cái Linh Hồn Bình, cắn nuốt nguyên anh của Triệu gia lão tổ ngay lập tức, chấm dứt trận chiến này.

Nhưng với một chiến binh thuần túy, Số 1 muốn đánh bại kẻ thù bằng chính cây kiếm của mình hơn.

"Mấy nhánh rễ cây đó là sao chứ?"

Triệu Thiên Lôi cảm nhận được nguyên anh của bản thân mình đang truyền về những cảm giác sợ hãi, nó đang sợ những sợi rễ trắng kia như chuột sợ mèo.

"Đây là một loại sức mạnh vốn có của ta, nhưng đồng thời cũng không phải, ta không muốn vay mượn sức mạnh của chủ thể."

Triệu gia lão tổ nghe vậy cảm thấy lạnh cả sống lưng, một chiến binh thiên tài có thể vượt cấp chiến đấu như vậy cũng chỉ là phân thân của một người bí ẩn nào đó?

Những kẻ khác đi theo tên này đều sở hữu những kỹ năng kỳ lạ giống y hệt nhau, chẳng lẽ chúng cũng là phân thân của cùng một người?

Lúc này, những sợi rễ trắng tiếp tục kéo dài, nhanh chóng bao phủ toàn bộ cánh tay phải của Nguyên Anh pháp tướng.

Một lực hút phát ra từ những rễ cây ấy, cánh tay phải của pháp tướng mờ đi trông thấy.

Quá sợ hãi, Triệu Thiên Lôi đã ra lệnh cho pháp tướng tự chặt tay phải để thoát thân.

Nỗi đau đứt tay từ pháp tướng truyền vào qua linh hồn, cơn đau này khiến cho cánh tay phải đang lành lặn của Triệu gia lão tổ cũng khó có thể cử động.

Số 1 bình tĩnh nhìn tất cả mọi thứ.

"Chủ thể, ta muốn đi lên con đường của riêng mình, cố gắng trở thành chiến binh mạnh nhất dưới tay ngươi, nhưng ta đã thất bại, ta đã phải vay mượn sức mạnh của ngươi.

Đã như vậy, hãy cho ta có thể mượn sức mạnh từ ngươi một lần cuối cùng, ta không muốn mình sẽ có thêm bất cứ thất bại nào nữa."

Lâm Bạch nghe vậy lại vô cùng bình tĩnh, một giọng nói vang lên trong đầu Số 1.

"Đừng nói như thể mày là nhân vật sắp c·hết trong tiểu thuyết, nói tiếng người đi nào."

Số 1 thở dài, hắn cảm thấy bầu không khí bi tráng mình tạo ra b·ị đ·ánh vỡ.

"Được rồi, em không đánh lại lão, xin sếp buff cho một tí sức mạnh, em hứa đây là lần cuối xin sếp."

Nói rồi, một sợi rễ cắm thẳng vào trong cơ thể Số 1, sợi rễ tỏa ra hào quang thần thánh truyền vào trong ba đan điền, kết hợp với 3 Võ Đạo Cương Đan tạo nên một loại phản ứng kỳ lạ.

"Thần tính! Ngươi vậy mà lại sở hữu thần tính!"

Triệu gia lão tổ sợ hãi, lão ngay lập tức quay người chạy trốn.

Với thần tính sinh vật thì việc đánh nhau vượt 2 đại cảnh giới cũng chẳng có gì lạ.

Số 1 khi chưa sở hữu thần tính cũng đã quá mạnh rồi, đừng nói gì tới việc hắn đã có thêm thần tính.

Trong đan điền của Số 1, nguồn năng lượng tăm tối và vặn vẹo do ma lực bóng đêm kết hợp với "pháp lực" tạo ra, chiếm cứ chủ đạo.

Bỗng nhiên trong không gian tăm tối này, ánh sáng thần thánh của thần tính xâm nhập nơi đây.

Tà ác vặn vẹo và thần tính trong sáng sẽ v·a c·hạm với nhau sao?

Nhưng không, thần tính là thứ có thể kết hợp với tất cả năng lượng, vật chất, khái niệm,.. và khiến chúng trở nên mạnh hơn.

Năng lượng sôi trào trong cơ thể, thứ năng lượng bá đạo này vừa đấu đá khắp nơi nhưng cũng vừa cường hóa cơ thể.

Nhưng thần tính kết hợp với pháp lực vặn vẹo làm cơ thể của Số 1 như muốn biến dị.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ý chí của Lâm Bạch phủ xuống, tinh thần lực khủng kh·iếp như muốn đắp nặn một thân thể mới cho chiến binh mạnh mẽ nhất của hắn.

Mọi loại biến dị đều được truyền ra bên ngoài, phần năng lượng biến dị còn lại được truyền tới sau lưng.

Rắc rắc!

Có thứ gì đó đã phá vỡ bộ áo giáp và chui ra, đây chính là bộ phận đã dị hóa của Số 1.

Một đôi cánh chim đen tuyền chui ra bên ngoài.

Đôi cánh quỷ dị, với những chiếc lông chim vặn vẹo như những xúc tu màu đen, một vài con mắt đỏ như máu thi thoảng ẩn hiện giữa những chiếc lông vũ.

Tại khoảnh khắc này.

Thiên Thần Hắc Ám, chiến binh mạnh mẽ nhất dưới trướng Lâm Bạch đã được sinh ra.