Gia Cụ Vật Chết Đều Thích Thượng Ta

Chương 42: Lấy giấy chứng nhận





Editor: Tịnh

“Đúng rồi.” Tống Duệ đột nhiên nhớ tới, “Anh giở trò gì thế?”

“Không có.” Tướng quân ăn ngay nói thật, “Chỉ là cái áo có chút đặc biệt mà thôi.”

Bề ngoài chiếc áo phủ một lớp nano, đầu tư nhiều tiền như vậy, nó đương nhiên không chỉ đơn giản là cái áo được may bình thường.

Không chỉ có thể biến thành vũ khí, còn có tác dụng phòng dò xét, ảnh hưởng tới khả năng vận hành của máy kiểm tra dị năng.

“Vậy à.” Nếu cho hắn cái áo này thì sau này không sợ bị lộ, dẫu vậy…”Kiểu dáng quê quá.”

“…”

Tướng quân lại bị đâm một nhát.

“Đùa thôi.” Tống Duệ an ủi anh, “Với giá trị nhan sắc của tướng quân mặc gì cũng đẹp.”

Sự thật quả thật thế, tướng quân vóc người cao gầy, giá trị nhân sắc tăng cao, khí chất xuất chúng, đi đâu cũng là vai chính.

Tướng quân nhíu nhíu mày, “Chúng ta bàn về chuyện cưới xin đi.”

“Việc đó à.” Tống Duệ cười khẽ, “Chọn ngày đẹp đi chứng nhận.”

“Ừm.” Tướng quân gật đầu.

“Tôi thấy ngày lễ tình nhân đi ha.” Qua ngày đón xuân là đến lễ tình nhân, chưa đến một tuần nữa, “Nhân ngày đẹp.”

“Ừm.” Tướng quân không hề cảm thấy có vấn đề, cũng không để ý đến thời gian gấp như vậy, “Để tôi nói với ba nhỏ.”

“Ừ.” Tống Duệ lên mạng tìm kiếm kết hôn cần gì. Đương nhiên đầu tiên là phải nói cho người nhà, thế nhưng người nhà của hắn rất ít. Nếu như gọi thông báo cho từng người thì phải xác nhận lại, chúc mừng, có hơi phiền phức. Vẫn nên giao cho trợ lý riêng, thống nhất phát thiệp mời đi.

Kỳ thực từ nãy đến giờ điện thoại réo không dứt, nhưng Tống Duệ để chế độ im lặng, không nhận cuộc nào, “Sau đó đi chọn lễ phục, chụp ảnh cưới, ngày mai làm chứng nhận, lễ tình nhân cưới, ok?”

“Ừm.” Tướng quân chẳng có ý kiến gì. Ba nhỏ anh sắp điên tới nơi rồi, bão tin nhắn.

“Có phải gấp quá rồi không? Sao Tiểu Duệ cũng hồ đồ theo con vậy.”

“Con nói với Tiểu Duệ, ít nhất cũng phải có thời gian chuẩn bị là một tháng chứ?”

“Nói sao thì Tiểu Duệ cũng là nhân vật có máu mặt, quá vội vàng sẽ ảnh hưởng không tốt đến nó.”

“Thằng con chết tiệt này, còn đó không?”

“Trả lời coi?! !”

Tướng quân đưa tin nhắn cho Tống Duệ xem, Tống Duệ bật cười, “Ba nhỏ anh đúng là vì anh lo nát tâm.”

Tống Duệ kín đáo đưa cho anh một tấm thẻ, “Để ba nhỏ đừng lo lắng, mặc dù thời gian vội vàng, hôn lễ của tôi cũng phải hoàn mỹ nhất.”

Nếu ai dám nói lời dèm pha, cứ ghi vào cuốn sổ nhỏ của tướng quân, sau đó từ từ xử.

“Ừm.” Tướng quân hơi do dự, nhưng vẫn nhận thẻ.

“Thật ngoan.” Tiền có thể giải quyết vấn đề cho nên căn bản là không có vấn đề gì cả.

Duệ đại gia chống nạnh, “Trước tiên đi chọn lễ phục.”

Kết hôn quan trọng nhất chính là lễ phục. Tống Duệ tự nhiên phải chọn đồ tốt nhất, do nhà thiết kế nổi tiếng làm, cần phải hẹn giờ trước. Thế nhưng có thẻ vàng trong tay, hoàn toàn không cần lo.

Hắn rất nhanh đã câu được nhà thiết kế. Trước tiên thử hàng mẫu, bởi hai người vóc người đều là hoàng kim, cho nên lễ phục vô cùng vừa vặn. Có chăng Tống Duệ nhỏ hơn một chút, hắn đã vượt xa khỏi phạm vi giống cái, cao hơn so với giống cái bình thường một cái đầu.

Cho nên lễ phục của hắn phải sửa lại một lần nữa, thế nhưng chụp ảnh cưới vẫn được. Đương nhiên mặc là mặc cùng size với tướng quân, khoản tiền cũng như nhau.

Hắn có chút không hài lòng, cảm thấy mình cùng tướng quân đều là chú rể.

Thế nhưng… Sự thật là thế thật.

Tống Duệ tới tới lui lui thử vài món âu phục thì phát hiện đều như vậy, chỉ có loại kiểu trang phục cưới cổ đại là hắn có thể mặc, hơn nữa còn rộng rãi.

Không có cách nào, chỉ có thể như vậy.

Vì vậy ảnh áo cưới cũng biến thành hình thưc cổ đại. Nhưng không thể không nói Tống Duệ mặc cổ trang thật sự là đẹp bất ngờ. Hắn vốn dĩ đã trắng, bộ đồ màu đỏ càng tôn lên nước da trắng, vóc dáng cao gầy, là nam thần hoàn mỹ.

Lúc hắn mới đi ra tướng quân trông thấy mà sững sờ.

Trên mặt Tống Duệ có một lớp trang điểm nhẹ, trên tai mang Mạch Tuệ màu đỏ, khẽ động sẽ nhẹ nhàng lay động, so với diễn trong phim cổ trang còn đẹp hơn.

Hiệu quả này hắn rốt cuộc thoả mãn, không đòi đổi lại nữa, bắt đầu lôi kéo tướng quân chụp ảnh.

Thân là minh tinh, Tống Duệ thường xuyên chụp ảnh chân dung, đối với chuyện này không thể quen hơn được nữa, tạo dáng một cách tự nhiên. Thợ chụp ảnh cũng là người có kinh nghiệm lão luyện, liên tục đổi góc độ.

“Ngửa đầu.”

Tống Duệ ngửa đầu, khẽ tựa vào người tướng quân. Hai người một đứng một ngồi, tạo dáng, người tướng quân cứng ngắc, bị hắn kéo tai cúi đầu xuống.

Một ngẩng lên một cúi xuống, từ góc độ của nhiếp ảnh gia là hai người ngọt ngào nhìn nhau.

Đôi mắt Tống Duệ vốn là thuộc về mắt phượng tà mị, sau khi được kẻ mắt thì khóe mắt càng dài hơn, trong lạnh lùng lại lộ ra quyến rũ.

Người chụp ảnh thường xuyên chụp đặc tả hắn, đặc biệt chiếu cố hắn. Mặc dù biết hắn là minh tinh, thế nhưng anh ta tố chất cao, cũng không giật mình, giống như đang làm việc bình thường, chỉ là thỉnh thoảng sẽ tới chỉnh tư thế của hắn.

Để cho hắn tự nhiên toả ra mị lực, mỗi tấm hình được chụp xong cũng không nỡ xóa đi.

Ngoại trừ ở trong tudio còn phải chụp ngoại cảnh. Bởi vì thân phận không cho phép, chuyện này biến thành bối cảnh toàn tức.

Tướng quân giao bối cảnh cho Tống Duệ chọn. Tống Duệ cũng không khách khí, chọn chủ đề rừng rậm, hóa thân thành mỹ nhân ngư trong hồ, trình diễn cơ thể ướt át mê người.

Còn chọn một bộ chủ đề về hoa bỉ ngạn. Bộ này cảnh tượng bố trí tương đối cổ xưa địa ngục âm u, cầu nại hà, hoàng tuyền.

Lúc đầu thợ chụp ảnh khuyên hắn, chụp ảnh cưới mà chụp cái này thì không tốt đâu. Thế nhưng Tống Duệ khư khư cố chấp, ai cũng không cản được hắn, dứt khoát theo hắn, chụp xong bộ này.

Nhưng mà hiệu quả rất tốt, đưa ra được mặt hoàn mỹ khác của Tống Duệ. Tựa như thiên sứ sa đọa, cao ngạo lạnh lùng lại dụ người phạm tội, tựa như hoa anh túc gây nghiện cho người khác.

“Mệt chết đi được.” Hai người chụp liên tục hai ba tiếng, thay hơn trăm bộ, nếu như không phải quá hưng phấn vì kết hôn thì đã sấp mặt rồi, “Nghỉ ngơi một chút.”

Tống Duệ không có hình tượng chút nào té nằm trong ghế sôpha. Tướng quân ngồi ở bên cạnh hắn, đứng dậy lấy nước nóng cho hắn.

“Cảm ơn tướng quân.” Tống Duệ nhận lấy, nửa dựa vào trong ghế sôpha, một chân gác lên trên đùi tướng quân, tư thế lười biếng, khuôn mặt đẹp đẽ.

Thợ chụp ảnh không muốn bỏ qua chi tiết này, lách tách chụp lại.

Chính anh ta xem lại cũng phát hiện đây là tấm ảnh đắc ý nhất. Tuy rằng chụp hàng ngàn tấm, thế nhưng mặt tướng quân đơ như cây cơ, chỉ có tấm này lộ ra một chút tình cảm, dung túng Tống Duệ gác chân lên người anh, yêu thương lộ ra hết.

Tống Duệ lắc lắc cốc trà, “Hơi đói bụng.”

Tướng quân đứng lên, “Tôi đi mua đồ ăn cho em.”

“Ừm.” Tống Duệ uống một hớp nước nóng, “Không muốn ăn canh, ăn ngán rồi, đổi món khác.”

“Ừm.” Tướng quân gật đầu, thay quần áo rời đi, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Tống Duệ ở phía sau gọi anh, “Mang theo mặt nạ.”

Tướng quân phất tay không lên tiếng.

Anh vừa đi, Tống Duệ bắt đầu lướt điện thoại, nhận được thiệp, hơn nữa tin tức ngày hôm nay chúc hắn rất nhiều.

Mới vừa rồi tướng quân ở đây nên không muốn phản hồi, bây giờ hắn nhàm chán lần lượt nhắn lại, giống như gửi cho cả bầy, cùng vui cùng vui.

Có tiền lì xì thì lanh lẹ nhận ngay, xem ra là học theo tướng quân rồi. Phát hiện có tiền lì xì là hận không thể ấn vào ngay lập tức.

Tống Duệ lên tiếng trên trang chính, “Lễ tình nhân này tôi kết hôn, tự giác về bao lì xì đi ha.”

Hắn chủ động muốn tiền lì xì, mặc kệ quen hay không, bạn bè lẫn đồng nghiệp, ngay cả em hắn cũng là một bao đỏ thẫm. Những người hâm mộ cũng lần lượt tặng tiền lì xì cho hắn, có điều thu nương tay hơn chút.

“Nhấn nhấn suốt mỏi quá.” Phần mềm của công ty e rằng không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống như vậy, không có thiết lập nhận toàn bộ. Tống Duệ trách móc, quá bất tiện.

Bởi tướng quân còn chưa trở lại, hắn tranh thủ nhìn đối tượng mời đã được trở lý điều chỉnh lại.

Trợ lý vẫn tương đối cẩn thận, chỉ gửi thiệp cho bạn tốt và cổ đông thân thiết trong công ty hắn. Như vậy sao được, phải mời hết. Tất cả cổ đông to nhỏ, các quản lý công ty con, toàn bộ Tống gia, bạn bè thân thích Tống gia, cả bạn diễn của hắn nữa, tốt nhất là mời hơn nửa giới giải trí luôn.

Còn chuẩn bị cho giới truyền thông hai bàn. Người có thể không đến, nhưng tiền lì xì nhất định phải tới.

Không nói đến tướng quân, hắn cũng là nhân vật có máu mặt, ai dám không nể mặt mũi? Đưa ít thì không cần nhận người nữa, như thế không biết tướng quân hài lòng chưa?

Trong thời gian ngắn sẽ không thiếu tiền.

Lại lướt một lúc, tướng quân mới trở về, trong tay xách theo mấy hộp đựng đồ ăn, trên người có mùi khói dầu, hiển nhiên là tự mình xuống bếp. Thế nhưng anh không nói, Tống Duệ cũng làm bộ không nhìn thấy, “Mua à?”

“Ừm.” Tướng quân mở ra, bên trong tất cả đều là anh, canh thịt nấm kim châm, canh sườn nấm hương, còn có canh cải xanh với tôm bóc vỏ.

“Nhiều canh vậy?” Tống Duệ giật mình nhìn hắn.

“Không thích sao?” Tướng quân mở đũa ra đưa cho hắn.

“Không.” Tống Duệ giải thích, “Quá thích.”

Hắn che giấu chuyện đó rất kỹ. Hắn không thích ăn món chính, chỉ thích uống canh. Canh ấy mà, là món có rất nhiều nước. Không biết tướng quân lấy tin tức từ đâu, vậy mà cùng khẩu vị với hắn.

“Vậy thì tốt.” Tướng quân vẫn là mặt đơ, thế nhưng quan sát rất tỉ mỉ, quan sát hắn không phải một ngày nửa ngày.

“Nhiều như vậy tôi uống không hết, tướng quân uống chung đi.” Tống Duệ đưa canh sườn nấm hương cho anh. Thế nhưng tướng quân lại lấy canh cải xanh nấu với tôm bóc vỏ, còn lựa tôm đã bóc vỏ đưa cho Tống Duệ.

“Ồ?” Không ngờ tướng quân còn mặt này, “Ăn xong đi mua giường và vật dụng.”

Còn phải trang trí phòng ở, kết hôn rồi nhất định phải ở chung. Dựa theo quy củ Bạch chọn hai phòng ở nhà chính là phòng cưới. Căn phòng kia của tướng quân cũng không tệ, hướng về ánh sáng mặt trời, thông tường kế bên để làm phòng để quần áo. Ban công thay đổi lớn hơn một chút để đặt mấy món nhỏ xinh.

Tống Duệ vừa ăn canh, vừa gọi điện thoại. Trong quang não hắn có hai số, một số cá nhân, một số công cộng. Bên công cộng lưu rất nhiều dãy số, tìm rất lâu mới tìm được một số trang trí.

Là chỗ từng trang tri căn phòng ở khu Hạnh Phúc cho hăn, hắn cảm thấy chắc không nhớ sai.

“A lô.” Tống Duệ thực sự là bận rộn, không chịu ngồi yên, lập tức gọi tới, “Hiện tại có rảnh không? Mang nhiều người đến trang trí phòng giúp tôi. Rất gấp, cành nhanh càng tốt. Tiền không thành vấn đề.”

Bên kia đồng ý rất nhanh, tỏ ý lập tức tới ngay.

Tống Duệ vớt hết nấm kim châm trong canh xong, còn lại ném cho tướng quân, tự mình lựa chọn đồ gia dụng trên mạng.

Hắn luôn luôn là phái thực tế. Mỗi nơi mình ở mỗi cây kim mỗi con đường. Ngay cả bóng đèn tròn cũng phải đích thân qua tay, rất để tâm.

“Giường hai mét anh có ý kiến gì không?” Hắn đã chọn hai loại.

“Không có.” Tướng quân mất tập trung.

“Nghĩ gì thế?” Tống Duệ chú ý tới.

“Tôi đang nghĩ…” Tướng quân bẻ ngón tay cái, “Kết hôn một lần, sinh con một lần, 100 ngày của con một lần. Nhiều tiền lì xì như vậy nhưng vẫn không đủ để tôi trả nợ.”

“…”

Thiếu tiền dữ vậy cơ à?