- Không... Mình thật sự không cố ý, không phải như bạn nghĩ đâu...
Ngọc Yến ấp a ấp úng lắc đầu liền tục. Ông chú Mây thấy vậy thì liền nói.
- Con làm vậy là đúng lắm Ngọc Yến, không có gì phải sợ cả.
Ông chú Mây vẫn biết, Ngọc Yến luôn coi Ngọc Linh là một người bạn của mình. Nhưng bây giờ, Ngọc Linh cũng chính là kẻ thù, không thể làm gì hơn được.
- Các người... Thật quá đáng...
Ngọc Linh tức giận đúng dậy, ánh mắt đỏ rực có cả sự căm phẫn nhìn họ.
Bỗng dưng từ đâu xuất hiện những làn gió lớn xung quanh họ. Hoa Lan dần xuất hiện sau lưng Ngọc Linh. Hoa Lan bây giờ đã thật sự ra mặt cho cuộc chiến cuối cùng.
- Mau gọi tất cả.
Ông Baram lên tiếng dứt khoát, ông chú Mây đưa sợi dây chuyền lên liên lạc. Chưa đầy một phút, gia đình Suri đã tập trung đầy đủ trước mặt Hoa Lan. Mỗi người họ đều trong tư thế sẵn sàng.
Hoa Hồng liền nói.
- Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện, chắc bây giờ thế giới phép thuật đã bị ngươi làm cho rối tung rối mù lên.
Hoa Lan nghe vậy thì nhếch mép nói.
- Làm sao mà rối tung được khi tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.
- Nằm trong tầm kiểm soát của ngươi chính là tất cả bị ngươi điều khiển à? Hay là do họ tự nguyện nghe theo?
Một lời châm chọc đến từ ông Mưa khiến Hoa Lan không khỏi tức giận. Sự hoà bình này là do Hoa Lan tạo ra, mọi thứ nhất định phải nghe theo lời của Hoa Lan này, dù là có tự nguyện hay không.
Ngọc Yến đứng sau lưng mọi người, ánh mắt nhẹ liếc sang Ngọc Linh. Có lẽ cô bé vẫn chưa hết hoảng sợ vì những chuyện vừa xảy ra. Mọi chuyện hoàn toàn không nằm trong dự đoán.
- Mục đích các ngươi lần này tại sao lại là Ngọc Yến?
Ông Baram nhìn Hoa Lan rồi hỏi. Đáp lại ông là một cái cười lạnh nhạt từ Hoa Lan.
- Các ngươi không đủ trình và đẳng cấp để biết được lí do tại sao. Hoa Lan ta đây, thích làm gì là quyền của ta.
Hoa Lan vừa dứt lời, những nhà phép thuật Z dần xuất hiện quanh họ. Chắc có lẽ bọn chúng đã có âm mưu cả rồi. Chứ làm sao mà tất cả đều tập trung tại đây được.
- Không được tiến tới.
Ông Baram cầm chặt sợi dây chuyền, ánh mắt nhìn bọn chúng.
Mọi người cũng đưa dây chuyền của mình lên thủ, tất cả vào tư thế sẵn sàng chiến đấu và cảnh giác mọi góc.
- Này này, ta đã làm gì mà các ngươi đã sợ co rúm người lại.
Hoa Lan liền nhếch mép nói.
- Mau giao Ngọc Yến ra, ngày hôm nay sẽ trôi qua êm đềm, bằng không... Ngọc Linh...
- Dạ mẹ kêu con.
Ngọc Linh bước lên phía trước, ánh mắt nhìn thằng về phía họ, đặc biệt là chú ý đến Ngọc Yến.
- Bạn của con kìa, mau đến mang bạn yêu của con về đi.
Hoa Lan vừa dứt lời, Ngọc Linh liền dịch chuyển không gian đến gần phía họ, ánh mắt không hề rời khỏi Ngọc Yến.
- Ngọc Yến ơi... Bạn...
Ngọc Linh chưa nói xong thì liền bị ông chú Mây cản lại.
- Mau tránh xa Ngọc Yến ra, nếu không thì đừng trách mọi người ác.
Ông chú Mây liền tấn công một đòn phép thuật vào Ngọc Linh, cô bé nhẹ nhàng né đi và tấn công lại, ông chú Mây cũng nhẹ né đi.
Nếu không cản lại, họ sẽ chiến đấu ngay tại đây mất. Ngọc Yến liền lên tiếng.
- Không .... Đừng đánh nhau mà.
Bỗng dưng Ngọc Linh dịch chuyển không gian đến trước mặt Ngọc Yến, nhếch mép nói.
- Vậy thì đi theo mình, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa cả.
Vừa dứt lời, ông Baram đứng bên cạnh liền tấn công Ngọc Linh để cô bé tránh khỏi Ngọc Yến. Ngọc Linh đưa tay lên đỡ đòn phép thuật đó và lùi lại phía sau.
Đây chỉ là những bước tấn công đầu nên chưa có gì gọi là có thể phá hủy mọi thứ. Nếu hai bên sử dụng toàn bộ sức mạnh phép thuật của mình, chắc là nơi này sẽ nhanh chóng bị phá hủy mất. Gia đình ông Bar vẫn chưa muốn dùng hết sức mình khi họ đứng tại nơi này, đây không phải là lúc thích hợp.