"Tiếp xúc thân thể thì sao, có bài xích không?" Bác sĩ Khâu hỏi.
Lần này, Giang Chức trả lời rất nhanh: "Không có."
"Chỉ là không bài xích cô ấy thôi hay là tất cả những người khác phái đều không bài xích?"
Mắt đào hoa xuất hiện biểu cảm kiểu mờ mịt: "Không rõ lắm."
Nào có người khác phái nào, ai dám giống như cô vậy, vừa nắn vừa chạm vào anh.
Hỏi như vậy một phen xong, bác sĩ Khâu ngược lại bị gợi lên tò mò, không biết là kỳ nữ tử nào lại có thể bẻ thẳng đế đô đệ nhất mỹ nhân cong nhiều năm, nhất thời lanh mồm lanh miệng: "Ngài đối vị kia --"
Lời nói của bác sĩ Khâu bị giọng nói lạnh lùng đánh gãy: "Tôi nói, là chuyện của Tiết Bảo Di, không phải của tôi."
"..."
Vị gia này, đây là tức giận?
Bác sĩ Khâu nhanh chóng thức thời mà sửa miệng lại: "Tiết tiểu nhị gia có tò mò với vị khác phái kia không?"
Giang Chức mắt lạnh quét hắn một cái, tựa như đang cảnh cáo hắn đừng nói sai thêm nữa, điệu bộ cũng càng thêm nhàn hạ, ' ừm ' một tiếng xem như thừa nhận, liếm liếm lợi, lại bổ sung một câu: "Rất tò mò."
Bác sĩ Khâu cảm thấy đợt cố vấn tâm lý này càng giống cố vấn tình cảm hơn, liền đánh bạo hỏi vào chỗ mấu chốt: "Tâm, tâm động chứ?" Đặc biệt cường điệu, "Tôi chính là nói tiểu nhị gia."
Giang Chức uể oải mà xuất thần trong chốc lát.
Tâm động?
Khi anh mười mấy tuổi từng yêu thích một thiếu niên, khi đó đều vẫn là đứa nhỏ, không kịp xác định có phải thâm ái hay không, người đã mất rồi. Tâm động? Ngoạn ý kia, anh thật đúng là mơ hồ không hiểu lắm, anh chỉ biết anh nhớ thương nhiều năm như vậy, chính là không bỏ xuống được.
Anh quay mặt đi, rất là mất tự nhiên mà nâng chung trà lên che dấu một chút: "Làm sao mới biết?"
"Tim đập gia tốc, thân thể nóng lên, giống," Bác sĩ Khâu nghĩ đối phương là cái ma ốm, liền dùng một hình dung tương đối chuẩn xác, "Giống cơ tim tắc nghẽn vậy."
Choang.
Giang Chức làm rớt cái ly, sắc mặt thay đổi bất thường.
Cơ tim tắc nghẽn cái rắm!
Tìm ở đâu ra bác sĩ tâm lý ngu ngốc này vậy?
"Hôm nay đến đây thôi." Anh cầm áo khoác gấp gáp đứng dậy, vội vàng ho khan vài tiếng.
Cũng không biết là câu nói kia chọc tiểu bá vương không vui, bác sĩ Khâu chỉ phải căng da đầu đứng lên, đưa một tờ danh thiếp qua: "Này, đây là danh thiếp của tôi, nếu là Giang thiếu còn có vấn đề gì có thể tùy thời liên hệ với tôi."
Giang Chức khép mắt trầm ngâm, một lát sau nhận danh thiếp.
Anh đẩy cửa ra ghế lô, không biết hành lang ai hút thuốc, mùi thuốc xông đến làm anh bực bội, danh thiếp trong tay bị anh vò thành một cục, đi đến chỗ rẽ, chần chờ một chút, vẫn là đem danh thiếp ném vào thùng rác, sau đó xoay người liền đụng phải Chu Từ Phưởng mặc áo khoác màu đen.
"Giang Chức."
Hai chữ, âm sắc hơi lạnh không gợn sóng.
Lại hết lần này tới lần khác khiến phản ứng của anh hiện lên mãnh liệt hơn bất kỳ ai, bất kỳ cái gì, giống bị một cái búa không hề báo trước mà hung hăng nện vào tâm anh.
Sau đó, giống lời của bác sĩ tâm lý chó má kia nói vậy, tim đập gia tốc, thân thể nóng lên.
Anh theo bản năng nuốt một ngụm: "Cô, cô ở chỗ này làm cái gì?"
Tựa hỉ phi hỉ hàm xuân mục, mắt lung đào hoa yên lung sa.
Vẻ mặt rất kỳ quái, Chu Từ Phưởng xem không hiểu liền không nhìn anh: "Tôi tới giao đồ ăn."
Khóe mắt anh phiếm hồng, mắt đào hoa thấm ra liễm diễm thủy quang, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, hô hấp có chút dồn dập.
Chu Từ Phưởng bị nhìn đến không được tự nhiên, lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh: "Mặt anh đỏ quá, không khỏe sao?"
Đúng, không khỏe.
Nhìn thấy cô, trái tim liền không khỏe.
Không chờ Giang Chức mở miệng, chỗ rẽ hành lang một tên say đỡ tường lảo đảo sát lại đây, dưới chân vướng một cái liền bổ nhào về phía Giang Chức.
Chu Từ Phưởng lập tức bắt lấy tay anh, dùng sức túm, ném anh đến.. phía tường xa xa, ném đến phổi anh cuộn trào, mặt đỏ tai hồng.
Anh cắn môi, giống chịu đựng ho khan, trên mặt lại là sững sờ, nhìn chằm chằm chỗ tay bị Chu Từ Phưởng túm, mu bàn tay trắng nõn nháy mắt hiện hai dấu ngón tay đỏ bừng.
Tên say đã nghiêng ngả lảo đảo đi xa.
Chu Từ Phưởng mới nhận thấy được động tác vừa rồi không ổn: "Có phải tôi lại làm anh đau không?" Cô nhấp môi một chút, rất hối hận, "Thật xin lỗi, sức của tôi quá lớn."
Giang Chức không lên tiếng, chỉ cảm thấy chỗ bị cô đụng tới kia nóng rát, có chút tê dại.
Người phụ nữ này, luôn là động một cái liền nắm anh chạm vào anh.
Chu Từ Phưởng đợi thật lâu cũng chưa thấy Giang Chức nói chuyện, trong đôi mắt thê lương khó được mê mang một chút, cô túm mũ: "Vậy tôi đi giao thức ăn."
Giang Chức không nói chuyện.
"Tạm biệt." Không nói lời nào, thôi cô đi vậy.
Cô cứ như vậy ba đào bất kinh mà xông vào trong tầm mắt của anh, sau đó vân đạm phong khinh mà đi mất, còn lại anh như có bệnh mà ngốc nghếch đứng lại, hốt hoảng, mất hồn mất vía.
Mẹ nó.
Giang Chức một chân đá nghiêng thùng rác, sau đó cào cào mái tóc ngắn, không cam lòng, khó chịu, nhận mệnh mà đi nhặt tấm danh thiếp kia về.
A Vãn cảm thấy ông chủ một đường đều mất hồn mất vía.
Chu Từ Phưởng giao sáu đơn thức ăn, về đến nhà đã sắp 11 giờ, mới vừa mở tủ lạnh cầm ra hai hộp sữa bò, Sương Hàng liền khởi động máy tính của cô.
"A Phưởng, người ủy thác xác định thời gian nhiệm vụ."
Một tay cô cầm hộp sữa bò, dùng hàm răng mở hộp sữa: "Khi nào?"
"9 giờ tối mai, đưa người đến phòng 101 tòa bảy Giai Cảnh viên."
Chu Từ Phưởng ngồi uống hai hộp sữa bò, lại ăn kẹo một hồi, đạp dép lê đầu thỏ hồng nhạt xuống dưới giường, nằm sấp trên ra giường màu đen một lát.
Bốn ngàn vạn.
Giang Chức và bốn ngàn vạn..
Giang Chức đẹp như vậy, cô vẫn nên từ bỏ bốn ngàn vạn thôi. Cô bò dậy lấy di động gửi Wechat cho Giang Chức.
"Giang Chức."
Anh trả lời rất nhanh, keo kiệt mà trả lời một chữ.
"Ừm."
Chu Từ Phưởng đánh chữ rất chậm: "Tối mai anh có thể đừng ra ngoài không?"
Bên kia, mỹ nhân ngủ đến nửa đêm bị đánh thức uể oải từ trên giường bò dậy, chỉ có cặp mắt đào hoa sáng tỏ kia nóng rực, hoàn toàn không chút buồn ngủ.
"Lý do."
Lý do à.
Không thể nói có người muốn ức hiếp anh, Chu Từ Phưởng nghĩ một chút rồi đổi một loại biểu đạt khác: "Anh quá đẹp, đi ra ngoài rất nguy hiểm." Lời nói cũng là thật, "Bên ngoài rất nhiều sắc lang."
Cách vài giây.
"Tôi gặp nguy hiểm hay không liên quan gì đến cô?"
Chu Từ Phưởng ngậm viên kẹo trong miệng, kẹo đường tan chảy, ngọt đến cô cong khóe mắt, cô cúi đầu không nhanh không chậm mà đánh chữ.
"Không quan hệ."
Cô gửi một tin nhắn rất thành khẩn: "Nhưng anh là người tốt, tôi không muốn người khác hại anh."
Giang Chức nhìn chằm chằm di động chờ trả lời: "..."
Người tốt cái rắm!
Anh tùy tay ném di động, đánh nghiêng cái ly trên bàn, nước ấm theo mặt phẳng pha lê chảy xuống người, không quan tâm nhiều như vậy, anh vớt di động lên trước.
Ngủ đến nửa đêm bị người đánh thức, theo đạo lý mà nói anh hẳn là một bụng tức, không nên giống cái tên nhóc con, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nóng lòng muốn thử.
Không có nhẫn nại, anh lại chọc cái avatar đen như mực, gửi hai tin nhắn qua.
"Chu Từ Phưởng."
"Hửm."
"Cô có phải cũng ham sắc đẹp của tôi không?"
------ chuyện ngoài lề ------
Giang Chức: A Phưởng không ham sắc đẹp của tôi làm sao đây? Online chờ!
Tiết Băng Tuyết: Chúng ta phải thiện lương.
Tiết Bảo Di: Không phải cô ấy thiếu tiền sao? Đưa cho cô ấy một trăm triệu!
Kiều Nam Sở: Cậu có thể cho cô ấy ham thân thể cậu.