Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng

Chương 27: Hoàng Hậu Bao Đời Làm Mẫu Nghi Thiên Hạ Còn Ngươi Là Tai Hoạ



Âu La Thị nhìn Cẩn Huyên đứng sau đóng tấu chương liền chỉ vào cô, tay run run.

- Đường đường là một bậc minh quân lại không qua khỏi ải của nữ nhân, đây chính là muốn làm hôn quân hay sao?

Không ai đáp lại, Âu La Thị siết khăn lụa trong tay, tay kia cũng không hạ xuống.

- Hoàng hậu bao đời là mẫu nghi thiên hạ còn ngươi chính là tai hoạ chính là một con hồ ly câu dẫn nam nhân.

Cần Huyên bị sỉ nhục như vậy không thấy khó chịu mà nhún vai.

- Thái hậu cảm thấy bộ dáng này của ta câu dẫn nam nhân? Trong Khôn Ninh Cung ngoài hoàng thượng là nam nhân ra vào Khôn Ninh Cung ra còn những người khác là thái giám, cung nữ, thái hậu sao có thể nói ta câu dẫn nam nhân chứ.

Chẳng lẽ cô câu dẫn thị vệ ở cổng Càn Thanh?

Điếu Điếu quỳ một góc muốn khóc rồi.

Lửa sắp cháy lớn rồi.

Chỉ sợ qua hôm nay Trường Xuân Cung có một ngọn lửa lớn ở Khôn Ninh Cung cũng có một ngọn.

Lửa gặp lửa chỉ sợ cháy rụi cả Tử Cấm Thành.

Hoàng thượng không có ở đây, bọn họ muốn giải vây cũng không thể.

Cuộc chiến khốc liệt nhất chính là cuộc chiến của chủ tử.

Lời ai nói ra cũng sắt bén như dao.

Bọn họ chỉ là nô tài chỉ có thể âm thầm cầu nguyện lửa không cháy lan đến mình mà thôi.

Hai người càng đấu khẩu với nhau, Mã Hy lại cảm thấy hài lòng vô cùng.

Chỉ cần thái hậu với Cẩn Huyên không hoà hợp thì y không sợ trong cung này không ai làm chỗ dựa cho y.

Thái hậu uy quyền lớn hoàng thượng tuy yêu thương Cẩn Huyên nhưng không thể không nghe lời thái hậu, bọn họ chỉ chờ cô phạm sai lầm sẽ kéo cô xuống đưa Mã Hy lên, hoàng đế lúc đi thì căn dặn như vậy nhưng lỡ hoàng hậu làm tội không thể tha thứ thì sao? Đến lúc đó muốn chờ hoàng thượng về cũng không thể.



Âu La Thị tiến lên một bước, Cẩn Huyên vẫn như cũ mà không lui.

- Hay cho hoàng hậu, lời thế nào cũng nói ra được, mặt ngươi trời sinh khả ái nhưng lại dày như vậy, lời nói nhục nhã thế nào cũng nói ra được, ta năm đó có mắt như không mới để hoàng đế lập ngươi làm hậu.

Cẩn Huyên:" Năm đó ta vừa vào cung có chỗ nào đắc tội thái hậu? Người không nhớ hai năm trước ta nhập cung, thái hậu liền tìm cách lôi ta xuống nếu không phải Cẩn Huyên ta yên phận ngày ngày cổng Khôn Ninh Cung đóng kín nếu không chỉ sợ cái mạng này cũng không còn."

Âu La Thị:" Nói năng xằng bậy, ta đường đường là thái hậu lại mưu đồ hãm hại một hoàng hậu như ngươi?"

Cẩn Huyên:" Có hay không chẳng phải thái hậu là người rõ nhất hay sao? Ông trời có mắt lão phật gia trên trời có mắt, người sợ như vậy tại sao lúc đầu còn làm không ít việc ác."

Cẩn Huyên nói xong liền hành lễ.

- Thần thiếp buồn ngủ rồi không có thời gian ở đây bồi thái hậu, mong thái hậu thứ lỗi.

Cô nói xong liền cùng Tiểu Dung rời đi.

Điếu Điếu ở lại liền cắn môi.

Y dù sao cũng là một nửa nam nhân, quân tử có gì mà sợ chứ.

Chịu một chút là xong ấy mà.

Nhưng một chút này khiến người khác sợ muốn chết.

Cẩn Huyên vừa đi, Âu La Thị không có chỗ xả liền trút lên mặt sàn mà dùng lực rất mạnh bước đi.

Trở về chỉ sợ Trường Xuân Cung đêm nay không yên.

Cẩn Huyên tản bộ trở về Khôn Ninh Cung, bộ dáng nhàn nhã mà tận hưởng cơn gió bắc thổi đến, trên người cô khoác áo rất dày.

- Tiểu Dung, ngày mai ngươi cho người đem hạt châu 108 hạt đến chỗ thái hậu xem như là quà tạ lỗi, hôm nay ta bất kính với thái hậu.

Tiểu Dung:" Tiểu chủ."

Cẩn Huyên tất nhiên biết Tiểu Dung muốn nói gì, nhưng cô không đáp lại.



Hai người đi về đến Khôn Ninh Cung liền thấy hai thị vệ cầm đèn lồng đi đến, hai người thấy hoàng hậu liền chấp tay hành lễ.

- Đêm khuya thanh vắng, hoàng hậu không nên đi lại trong cung, đêm nay thời tiết lạnh, người nhớ chú ý củi lửa.

Cẩn Huyên gật đầu:" Các ngươi chú ý an toàn."

- Đa tạ hoàng hậu nhắc nhở.

Đèn trong Khôn Ninh Cung đến giữa đêm vẫn thắp sáng, trong phòng vẫn hất ra ánh sáng.

Cô ngồi trước bàn dùng bút lông viết từng chữ, rất cẩn thận.

Tiểu Dung đứng bên cạnh mài mực, ngáp một cái.

- Chủ tử, đêm đã khuya rồi.

- Ngày mai có chuyến tiếp tế lương thực đến biên cương, cái này là ta viết cho hoàng thượng, đợi buổi sáng viết sẽ không kịp.

Y nghe lời này cho dù muốn khuyên Cẩn Huyên đi ngủ sớm cũng không nói ra được mà nuốt vào trong.

Tiểu Dung tất nhiên biết chủ tử bọn họ nhớ hoàng thượng rồi, còn thường xuyên ngồi ngẩn người mà thở dài.

Cẩn Huyên sợ hắn ở biên cương nhàm chán còn gửi nửa rương sách về binh pháp còn có gian thương cho hắn, còn thêm mấy quyển tiểu thuyết Cẩn Huyên rất thích.

Là những quyển Tiểu Dung nói rất hay.

Cô đọc qua cảm thấy cũng không tồi, một người sắt đá như hắn nên đọc những thứ này.

Buổi sáng Cẩn Huyên đặc biệt dậy sớm chuẩn bị tiễn đoàn xe tiếp tế đến biên cương rời kinh thành.

Mười xe ngựa, hai xe đã là vải bông, mền bông còn có nhu yếu phẩm, thức ăn.

Đủ để bọn họ sống vài tháng mà không lo về thức ăn hay thức uống, vải bông dùng để làm ấm có thể nhét vào giày đỡ đi vài phần lạnh.

Một xe ngựa chứa hai rương vật phẩm, mười lăm xe tổng cộng là ba mươi rương, xe ngựa đi trước đoàn thị vệ đi phía sau để bảo vệ nhìn rất oai phong.