Giả Làm Sủng Phi Của Thánh Thượng

Chương 30: Binh Viện Trợ Đến Rồi



Cẩn Huyên đi vào bên trong, thắp đèn dầu trong phòng, mở cửa sổ.

Hơi lạnh như chờ cơ hội bay vào, gió bắc thổi qua làm người khác rét buốt như có thứ gì đó vô hình cứa vào da thịt, đau rát.

Gió thổi qua làm đèn dầu đung đưa muốn tắt, cô hít một hơi sâu, gió lạnh bay thẳng vào xoang mũi Cẩn Huyên, từng cái lạnh buốt làm tê dại da đầu.

Đã gần bốn tháng Cẩn Huyên không nhìn thấy Tiêu Lâm, thư từ qua lại cũng rất ít hai lá thư chỉ nhận được một lá hồi đáp từ Tiêu Lâm.

Cô đem một hộp gỗ tới bên cửa sổ mà mở ra, bên trong chỉ đựng một tờ giấy được xếp gọn được cất rất cẩn thận, Cẩn Huyên mở ra nương theo ánh đèn dầu với trăng mà đọc.

" Hoàng hậu của trẫm, lần này trẫm xuất binh lành ít dữ nhiều, nếu trẫm không trở về giang sơn nàng thay trẫm làm tròn trách nhiệm với dân, đều do trẫm thất trách chuyện ở Tử Cấm Thành chưa lo xong lại chạy đến biên cương, lá thư này trẫm cho “Tam Tú Ban” đem đến cho nàng, Tam Tú Ban là mật thám của hoàng đế chỉ nghe theo lệnh hoàng đế, là người vận chuyển tin tức khẩn, những chuyện mật thám nàng hỏi Điếu Điếu sẽ biết, trẫm trước khi đi có cho người tìm người thân của nàng, ở thôn Giang người đó là một thầy đồ, nàng đến thôn Giang hỏi người trong thôn bọn họ nhất định chỉ cho nàng, Mã Tướng Quân tội ác tày trời, hai lần cấu kết với giặt để lật ngôi hoàng đế, tội ác khó tha tội chết khó thoát."

Một bức thư dài nhưng lại không nhắc đến hai từ thái hậu càng không căn dặn Cẩn Huyên nên cẩn thận thứ gì.

Cô xếp gọn lá thư đặt lại vào hộp.

Cẩn Huyên nghiêng đầu nằm lên hộp gỗ.

- Chàng chính là hoàng đế đáng chết, biết lành ít dữ nhiều tại sao còn đi? Chàng đây là muốn thiên tử làm cảm động ông trời đúng không.

Tuy lời trách móc nhưng giọng điệu uất ức.

Cẩn Huyên tất nhiên biết nếu không có Tiêu Lâm, đừng nói đến phần trăm thắng là bao nhiêu cơ hội thắng cũng không có.

Cô vùi mặt vào hai tay, trong phòng vắng lặn chỉ nghe tiếng gió rít rào lâu lâu lại vang lên tiếng thút thít nghe qua rất doạ người, Hữu Kim đứng bên ngoài cửa, tay cầm tẩu thuốc mà rít một hơi dài phả ra không trung.

Mãn Châu còn cách bọn họ rất xa, nếu Tiêu Lâm không xuất binh sớm đợi đến lúc bọn họ đến sẽ vừa kịp lúc.

Tiêu Lâm xuất binh sớm lúc bọn họ đến chỉ kịp viện trợ, nhưng tiệc đã tàn cho dù có viện trợ cũng không thể thắng được.



Bọn họ người đông nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến, không có chỉ huy sao có thể nắm chủ thế trận.

Binh lính ở biên cương mỗi ngày đều mặc giáp sắc còn có ngựa tụ tập bên ngoài cổng doanh trại, mỗi người đều hừng hực khí thế.

Lúc Tiêu Lâm bước tới, bọn họ đồng thanh hô lớn.

- Hoàng thượng.

Tiêu Lâm:" Bát Nhĩ dẫn binh đến về phía tây, Ly Khải phía nam còn lại theo ta."

Binh dẫn đi ba phía như vậy cơ hội thắng càng cao chỉ cần đến cuối tập trung ở rìa Ô Châu là được.

Ô Châu là một ngọn núi lớn, phải băng qua núi mới đến được doanh trướng của Mãn Châu, bọn họ không xuất binh vội, sẽ xem xét tình hình mà tập kích.

Tiêu Lâm hô một tiếng mọi người đều xông lên phía trước, tuyết trắng bị dẫm nát chỉ còn lại dấu chân người và ngựa hổn loạn.

Trên đường tiến quân rất thuận lợi, ngựa chạy nửa canh giờ đã đến nơi tập kết.

Tiêu Lâm ra hiệu cho bọn họ dừng ngựa, dẫn ngựa vào núi, bên trên Tiêu Lâm đã chuẩn bị sẵn lều để dựng còn có lương thực đủ sống một tháng để theo dõi, lúc bọn họ lơ là nhất là lúc Tiêu Lâm giết từng người một.

Hắn để binh lính đi tẻ ra nhiều đường là muốn đảm bảo ba đường này không có một quân địch nào, như vậy phần trăm thắng sẽ cao hơn.

Nếu đối đầu trực diện đừng nói cơ hội chiến thắng muốn kéo gần khoảng cách cũng không thể, người Mãn Châu dùng cung tên rất điêu luyện, mấy ngàn vạn binh hơn phân nữa đều đứng phía sau bắn tên, còn có nỏ.

Bách phát bách trúng.

Cẩn Huyên đi thuyền mười ngày đi ngựa thêm mười ngày mới đến biên cương, ở đây hiu quạnh xung quanh không có ai buổi sáng thì không nói, buổi tối rất rợn người.

Ở doanh trại không còn mấy người, bọn họ thấy kí hiệu trên xe ngựa liền tập hợp lại

Đợi Cẩn Huyên bước xuống, một binh lính trong đám người hô lên.



- Kí hiệu trên xe chẳng phải của hoàng thất hay sao? Lần này có phải gửi mỹ nữ đến cổ vũ tinh thần chúng ta không?

Người bên cạnh nghe câu này liền thúc tay vào bụng hắn.

- Bây giờ là lúc nào còn nghĩ đến việc này? Trở về ta sẽ báo cáo với hoàng thượng.

- Ta sai ta sai, ta không nên nói như vậy.

Cẩn Huyên tất nhiên không nghe được mấy lời này, cô vừa xuống xe phía xa truyền đến tiến vó ngựa dồn dập.

Binh lính nhìn thấy liền nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không khỏi lo lắng.

Hiện tại binh lính trong doanh trại đã trời đi hết, còn mười mấy người ở lại truyền tin, nếu địch tập kích chỉ sợ doanh trại không ai sóng sót, phòng tuyến bị hở, địch vào kinh thành đến lúc đó người dẫn sẽ hoảng loạn, tình hình rối càng thêm rối.

Huống hồ hoàng thượng không có ở kinh thành để an ủi lòng dân.

Đến lúc Tiêu Lâm trở về chỉ sợ bọn họ đã thành bộ xương bị vùi dưới lớp tuyết trắng.

Cẩn Huyên:” Ta Cẩn Huyên là người dẫn đầu binh viện trợ từ kinh thành đến, ta đến trễ mong mọi người thứ lỗi.”

Cẩn Huyên mặc trên mình bộ y phục xanh lam nhạt, đai được buột quanh eo lộ ra vòng eo mảnh khảnh tay áo rất ngắn nhìn qua như y phục của nam nhân.

Binh lính nghe lời này liền xì xào nhưng trên mặt mỗi người đều không nén nổi vui mừng.

- Là binh viện trợ.

- Cuối cùng cũng đến rồi.

- Binh viện trợ đến rồi.