Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 50: 50





Nguyên Tư Trăn một giấc này ngủ thật say, thẳng đến khi mặt trời lên cao, mới thức dậy dưới sự thúc giục của Ngọc Thu.

"Vương phi hôm nay còn rất nhiều việc, hạ lễ hôm qua còn có rất nhiều món chưa xử lý xong đâu!" Hôm qua xảy ra đủ chuyện, Ngọc Thu cũng chịu chút kinh hãi, nhưng hôm nay nàng ta vẫn tận hết chức trách như cũ, không thấy hoảng hốt thờ ơ chút nào, ngay cả Nguyên Tư Trăn cũng âm thầm bội phục, không hổ là nha hoàn chưởng sự của Vương phủ.

Nguyên Tư Trăn mặt mày mờ mịt nhận khăn lau mặt, "Hôm nay còn có chút chuyện khẩn yếu, hạ lễ liền để Ngô quản sự xử lý trước đi."
"Chuyện gì gấp gáp như vậy?" Ngọc Thu hỏi.

"Ta định đi Thực Hóa phường nhìn xem, còn có ai gặp họa hay không." Nguyên Tư Trăn tình thực mà nói với nàng ta.
Ngọc Thu không biết Nguyên Tư Trăn muốn đi điều tra xem sơn thần đầu rồng thân người có đi phục hồi cho những người bị hại lại như cũ theo ước định với nàng hay không, chỉ cho là nàng thuần túy lo lắng bách tính trên phố, cảm khái nói: "Chuyện này có đạo sĩ lợi hại tiếp nhận rồi, Vương phi còn lo lắng như vậy, thật là quá nhiệt tình."
Nàng hôm qua mới nói với Ngọc Thu là có đạo sĩ lợi hại hàng phục yêu vật, mới làm cho người thụ hại được đổi trở về, mà đạo sĩ lợi hại kia, chính là nói chính nàng.

"Ngày ấy thấy dáng vẻ của Cô nương đậu hũ, thực sự là đáng thương, ta đi xem một chút cho an tâm." Nguyên Tư Trăn cười nói.

Tùy ý ăn hai ngụm đồ ăn để lót bao tử, Nguyên Tư Trăn liền dẫn Ngọc Thu ngồi xe ngựa đi về hướng Thực Hóa phường, hai người vừa tới cửa ngõ, liền thấy sạp của cô nương đậu hũ đang vây không ít người.

"Cô nương đậu hũ không phải đang trốn tránh ở nhà sao? Nhanh như vậy liền ra mở tiệm rồi? Đã đổi lại rồi hay sao?" Ngọc Thu nhìn quanh đám người, nhưng người vây xem quá nhiều, nhìn không được tình huống bên trong.

Nguyên Tư Trăn thầm nghĩ, động tác của sơn thần đầu rồng kia cũng thật là nhanh, xem ra hắn thật sự quan tâm cái đuôi của hắn.

"Nghe nói đậu hũ non của cô nương đậu hũ này ngon nổi tiếng gần xa, không bằng chúng ta cũng mua một chút mang về Vương phủ?" Nàng cao hứng lôi kéo Ngọc Thu đi vào hướng trong cửa hàng, nhưng mới cất bước liền bị một đại thẩm bên cạnh níu lại.

"Còn mua cái gì mà mua? Ăn xong đổ bệnh chứ được gì!"
Ngọc Thu liền vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Ta cũng không biết, chỉ thấy quan phủ dán bố cáo, nói phải niên phong cái hàng đậu hủ này mấy ngày đó!" Đại thẩm nói xong, liền lắc đầu rời đi, "Đáng tiếc quá, về sau đi chỗ nào mua được đậu hũ ngon thế này chứ?"
Nguyên Tư Trăn lúc này mới lưu ý đến, người vây quanh quầy hàng tuy nhiều, nhưng đều mang thần sắc xem náo nhiệt, không người bước vào bên trong quầy hàng.


Nàng kéo theo Ngọc Thu chen vào trong đám người, mới thấy trước hàng đậu hũ bị dán giấy niêm phong, bên cạnh còn có một tấm bố cáo do quan phủ dán.
Hóa ra có người mấy ngày trước mua đậu hũ trong tiệm, kết quả ăn xong liền ngã bệnh, quan phủ niên phong cửa hàng ba tháng, còn phạt cô nương đậu hũ mấy roi.

Ngọc Thu xem hết cái bố cáo này, hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Cô nương đậu hũ nhìn thân kiều thể yếu, lại bị kinh hãi như vậy, bây giờ còn bị đánh mấy gậy, thật đúng là chịu tội rồi."
"Đi xem nàng ta một cái đi." Nguyên Tư Trăn vòng ra phía cửa sau của quầy hàng, sau đó nhẹ nhàng gõ gõ cánh cửa có chút cũ nát.

Thật lâu, không thấy có ai trả lời.

"Đừng nói là không xuống nổi giường chứ?" Ngọc Thu cũng dùng sức vỗ vỗ, còn hướng bên trong gọi: "Nương Tử, Tấn Vương phi đến thăm ngươi!"
Hai người đứng trước cửa chờ một hồi lâu, đang định ngày khác trở lại, liền thấy cánh cửa lặng lẽ mở một khe nhỏ, khuôn mặt trắng nõn của cô nương đậu hũ từ trong cửa ló ra, cảnh giác nhìn chung quanh, mới nhìn Nguyên Tư Trăn nói: "Vương phi đại giá, không biết chuyện gì?"
Nguyên Tư Trăn cho là nàng ta là sợ có người đến gây sự, trấn an nàng ta nói: "Không cần lo lắng, chỉ là tới xem ngươi có được khôi phục lại chưa thôi."
Trong mắt cô nương đậu hũ lóe lên, do dự trong chớp mắt, nhưng có lẽ nghĩ đến Nguyên Tư Trăn là ân nhân cứu mạng của mình, khẽ cắn môi mở cửa, thân thể lại giấu sau cánh cửa, để hai người tiến vào viện nhỏ.

"Thân thể ngươi còn chưa đổi lại sao?" Nguyên Tư Trăn thấy nàng ta giấu giấu giếm giếm thân thể, nhíu mày hỏi.

"Không phải..." Sắc mặt cô nương đậu hũ biến đổi, xác định bên ngoài không có ai, mới gài cánh cửa lên, "Trong đêm qua đã đổi lại rồi."
Nàng ta từ sau cánh cửa đi ra, dáng người yểu điệu, da nhẵn nhụi trơn mịn đã xác minh lời nàng ta.
"Quá tốt." Ngọc Thu vui vẻ từ tận đáy lòng, lại cảm nhận được một tia khoái ý khi làm việc thiện tích đức, nàng ta vừa định nói chuyện với Nguyên Tư Trăn, đã thấy trên mặt Vương phi lộ ra thần sắc dò xét.

Nguyên Tư Trăn đi đến bên cạnh cô nương đậu hũ, nghiêng đầu nhìn phía sau lưng nàng ta, mới hỏi: "Ngươi không phải bị đánh gậy sao?"
Ngọc Thu lúc này mới nghĩ đến, bố cáo đã nói cô nương đậu hũ bị đánh mười lăm gậy, nhưng hiện nay người lại êm đẹp đứng ở chỗ này, cho dù là đại hắn thân thể cứng rắn đi nữa, cũng tuyệt đối không thể đi lại tự nhiên như thế này.

Cô nương đậu hũ cúi đầu xuống, ấp a ấp úng nói: "Có chịu chứ...!Nhưng khi đó không phải thân thể của ta..."
Nguyên Tư Trăn nghe liền hiểu ý nàng ta, khi mấy gậy đó đánh xuống, trên thân nàng ta vẫn là thân thể của lão phụ kia, hiện giờ đổi đi rồi, đau đớn kia tất nhiên là không còn.


Cũng khó trách nàng ta né tránh như vậy, nếu như bị người nhiều chuyện nhìn thấy, không tránh được mấy chuyện thị phi.

"Ngươi chớ lo lắng, ta sẽ không đi cáo quan phủ đánh bù lại đâu.

Khi đánh gậy xuống trên người ngươi, ngươi cũng đau vậy, cũng xem như trừng phạt cho sai lầm của ngươi.

Hiện tại đau đớn đó lại về trên người lão bà tử kia, đó chính là bà ta làm ác nên phải chịu." Nguyên Tư Trăn thấy nàng ta cũng không giấu diếm, lại nghĩ đến việc này cũng không phải là ý nguyện của nàng ta, quyết định không tra cứu thêm nữa.

Cô nương đậu hũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tràn đầy cảm kích muốn mời Nguyên Tư Trăn đi vào trong ngồi.

Nguyên Tư Trăn lại uyển chuyển cự tuyệt nàng ta, "Hôm nay chỉ là tiện đường, còn có chuyện khác phải làm."
"Vậy Vương phi xin chờ chút!" Cô nương đậu hũ xông về trong phòng, hồi lâu, nâng một hộp đựng thức ăn ra tới, "Ta cũng không có gì có thể báo đáp, đậu hũ nhà ta đều là tay nghề gia truyền, xin Vương phi chớ có ghét bỏ."
Ngọc Thu giật mình, vội vàng ngăn trở nàng ta, "Đậu hũ nhà ngươi không phải người ăn xong liền ngã bệnh sao? Còn dám đưa cho Vương phi?"
"Không phải!" Cô nương đậu hũ lộ vẻ ủy khuất, vội vàng giải thích, "Sạp hàng ta bày nhiều năm như vậy, đều chọn đậu nành loại tốt nhất, ngay cả nước cũng là nước suối gánh từ trên núi xuống, tuyệt đối không có chuyện ăn xong ngã bệnh! Nhất định là quan phủ tra sai rồi!"
Ngọc Thu nghi ngờ mở nắp nhìn thoáng qua, thấy đậu hũ kia trắng noãn, mùi thơm nức mũi, trong lòng mặc dù có hơi tiếc, nhưng vẫn đẩy hộp trở về.

Ai ngờ Nguyên Tư Trăn lại giữ chặt tay nàng ta lại, rồi đưa tay nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay cô nương đậu hũ, quan sát tỉ mỉ, còn kề mặt xuống ngửi mấy hơi.

"...!Vương phi?" Ngọc Thu chần chờ kêu.

Nguyên Tư Trăn lúc này mới buông hộp đựng thức ăn xuống, hỏi cô nương đậu hũ kia: "Đậu hũ này là hôm nay làm?"
Cô nương đậu hũ nghi hoặc gật đầu, "Ta đây đều bán đậu hũ mới thôi."
"Có thể để ta xem qua nơi làm đậu hũ của ngươi không?" Nguyên Tư Trăn lại hỏi.

"Tất nhiên là có thể!" Cô nương đậu hũ dù không biết ý gì, nhưng Vương phi muốn xem, sao lại không vui lòng.


Nguyên Tư Trăn đi theo sau nàng ta tiến vào một gian viện nhỏ, trong đó có bày biện mấy cái chum đựng nước, còn có đá mài hạt đậu nành.

"Bên trong là nơi ta chưng đậu hũ..." Cô nương đậu hũ lời còn chưa dứt, liền thấy Nguyên Tư Trăn tiến đến trước vạc nước, vung tay áo lên múc một bầu nước, đưa đến trước mũi ngửi ngửi.

"Vương phi khát sao? Ta dâng trà ngay!" Cô nương đậu hũ vội vàng nói.

Ai ngờ lại nghe Nguyên Tư Trăn cau mày nói: "Đây chính là nguyên do người ăn đậu hũ của ngươi liền ngã bệnh."
"Hả?" Cô nương đậu hũ một mặt kinh ngạc, chạy đến trước vạc nước: "Nước bị gì sao? Không thể nào đâu? Đây là nước sôi ta phải lên núi gánh xuống đó!"
Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ, không nói rõ chi tiết, chỉ nói là hương vị không đúng, "Có thể nói cho ta là suối chỗ nào không?"
"Trên Phong Minh Sơn ngoài thành có một con suối, ta lấy nước ngay bên cạnh biệt viện Ngô Đồng."
"Mấy ngày này, ngươi chớ lại dùng chỗ nước suối đó nữa, mùi rất kỳ lạ, lỡ như trên đầu nguồi con suối có cái gì xấu, vậy thì ngươi cũng đâu thấy được." Sắc mặt Nguyên Tư Trăn nghiêm túc dặn dò nàng ta, cô nương đậu hũ nghe nàng, lúng ta lúng túng gật đầu, thở dài nói: "Thôi được, dù sao mấy tháng này ta cũng không thể khai trương."
Dứt lời, còn dốc ngược chum nước, đổ hết nước bên trong ra.

Nguyên Tư Trăn nhìn theo nước suối chảy róc rách trên mặt đất thành dòng, nhịn không được đưa tay che mũi, dẫn theo Ngọc Thu vội vàng trở lại xa giá.

"Có mùi khác thường sao?" Ngọc Thu cũng nhíu mũi ngửi ngửi, lại chỉ nghe được mùi huân hương trong xe.

Nguyên Tư Trăn gật gật đầu, "Đi qua chỗ con suối nàng ta nói xem sao, lỡ như nguồn nước xảy ra chuyện, tai họa đến bách tính trong thành thì biết làm sao bây giờ."
Ngọc Thu tuy có chút không hiểu, nhưng cũng theo như nàng phân phó, để xa phu lái đi Phong Minh Sơn ở ngoại ô.

Cái mùi vị khác thường này có thể người bình thường ngửi không thấy, nhưng đối với người có thể chất âm sát như Nguyên Tư Trăn, lại hôi đến xộc vào trên trán, nàng liền mở cửa sổ xe ngựa ra để hóng gió một lát, mới cảm thấy đỡ hơn một ít.

Nhìn phía Phong Minh Sơn xa xa, trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, vì sao trong suối nước kia lại có mùi thây thối nồng đậm như vậy.

Phong Minh Sơn dù ở ngoại ô nhưng lại không phải núi hoang ít ai lui tới.

Nơi đây cảnh núi lịch sự tao nhã, có không ít biệt viện trà lâu.

Dọc theo trên đường núi bằng phẳng, chỉ chốc lát sau liền nghe được tiếng nước suối chảy thật thanh thúy.


Nguyên Tư Trăn xuống xe, đi ngược lại hướng dòng nước chảy đến thượng du, trên đường đi đều không nghe được mùi thây thối, đợi đi tới vách núi, mới thấy một dòng thác nước nhỏ đang rẽ qua một nhánh, nước chảy xối xả xuống, rót thành một cái ao nhỏ trong veo thấy đáy, không ít người đều chọn thùng đến bên cạnh ao múc nước.

Nàng đi đến bên thác nước, nhắm mắt lại nghiêm túc hít hà, vẫn chỉ nghe thấy mùi núi rừng xanh máttrong núi mùi thơm ngát.

Nhớ tới sự tình ở chùa Hồng Phúc lúc ban đầu, Nguyên Tư Trăn liền xoay người nhặt lên một cục đá nhỏ, ném xuống dưới nước.

"Hắc! Ngươi cái tiểu cô nương này đùa nghịch gì ở đây thế! Tóe nước vào ta rồi này!" Một lão hán bên cạnh đang phủi phủi nước trên người, thập phần không vui kêu lên.

Ngọc Thu liền vội vàng tiến lên xin lỗi, quay đầu đã thấy Vương phi còn quỳ gối bên cạnh ao, một bộ sắp ngã vào trong nước.

"Vương....!Phu nhân!" Ngọc Thu giật nảy mình, đinh lao lên trước ngăn lại thì đã không kịp, Nguyên Tư Trăn đã vùi toàn bộ mặt vào trong nước.

Cũng may chẳng qua mới một chớp mắt, nàng lại ngẩng đầu lên, "Ui! Cái nước này lạnh quá!"
Mới rồi nàng làm cái thuật pháp, có thể nhìn thấy vật trong nước, chỉ thấy rõ dưới đáy nước có chút tảng đá rêu xanh, cũng không có cái gì quái dị, đừng nói chi là nơi phát ra mùi thây thối.

Ngọc Thu vội vàng dùng khăn lau lau khô nước trên mặt nàng, ngữ khí có chút tức giận nói: "Nước nhà cô nương đậu hũ có vấn đề, cũng không nhất định lý do bắt nguồn từ đây, còn nếu thật sự muốn tra, giao cho Vương Gia tới làm chẳng phải là càng tốt hơn sao!"
Nguyên Tư Trăn nghe ra trách cứ trong lời nói của nàng ta, cười cười nói: "Vương Gia mỗi ngày trăm công ngàn việc, sao có thể quản những chuyện nhỏ nhặt này, ngươi không tin bản lĩnh của ta sao?"
Ngọc Thu nhất thời nghẹn lời, lại không khuyên nổi Nguyên Tư Trăn, rơi vào đường cùng mới cùng nàng tới tới lui lui dọc theo đường nước chảy rất nhiều lần, mãi đến khi bóng mặt trời ngã về tây, Nguyên Tư Trăn mới lên xe trở về.

.

Đam Mỹ Hài
Thấy Vương phi an an ổn ổn ngồi trở lại trên xe ngựa, Ngọc Thu lúc này mới thở ra một hơi, trong lòng mong mỏi Vương phi có thể sớm ngày bỏ bớt thói quen quản nhiều chuyện này đi.

Nhưng Nguyên Tư Trăn lại không nghĩ như vậy, nàng còn suy nghĩ ngày mai lại đi một con suối khác nhìn xem, nhưng ngay lúc nàng đang suy tư, xe ngựa bỗng nhiên chấn động mạnh một cái, suýt chút ném người văng ra ngoài.

Đợi Ngọc Thu vịn nàng ngồi dậy, mới nghe xa phu nói: "Vương phi, trục xe gãy mất rồi.".