Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ

Chương 8: 8





Tần quốc công ra ý bảo Lý Hoài vào nhà ngồi xuống, lại thấy trong phòng còn có biểu tỷ Lữ Du Vi của hắn đang ngồi.

"Biểu tỷ sao lại trở về Quốc công phủ?" Lý Hoài hỏi.

Lữ Du Vi nhìn hắn nhàn nhạt cười, không có tinh thần gì mà nói: "Về thăm tổ phụ."
Ký ức của Lý Hoài đối với biểu tỷ này vẫn còn ở ba năm trước, khi đó nàng ta vừa xuất giá không lâu, vẫn là bộ dáng tân nương tử nét mặt toả sáng, thấy hắn luôn là cười ngâm ngâm.

Nhưng hôm nay vừa thấy, lại thân hình gầy ốm, sắc mặt trắng bệch, trong mắt tràn đầy mệt mỏi, ngay cả tóc cũng không còn cẩn thận trang trí tinh xảo như trước nữa.

Lý Hoài cũng không hỏi nhiều, mà là quay đầu nhìn Tần quốc công nói: "Quốc công phủ xảy ra chuyện gì? Vì sao phải thỉnh đạo sĩ bắt yêu?."
Tần quốc công nghe vậy nổi giận đùng đùng mà chụp bả vai Lý Hoài một chút, "Tên tiểu tử này, biết rõ còn cố hỏi! Trong phủ ngươi không phải cũng có yêu vật sao!"
Lý Hoài cả kinh, hắn không xác định được yêu vật Tần quốc công nói đến tột cùng là nữ tử hôm qua hành thích hắn hay là Nguyên Tư Trăn, liền thử nói: "Tổ phụ nói đùa, trong phủ ta sao lại có yêu?"
"Sao lại không có! Ta thấy Vương phi kia của ngươi chính là yêu vật! Chính là hồ ly tinh Đát Kỷ gây tai họa cho người!" Tần quốc công lạnh giọng nói.

Lữ Du Vi thấy vậy, vội vàng lên tiếng hoà giải, "Nguyên thị sao lại là yêu vật chứ, biểu đệ chẳng qua là sủng nàng thôi."
"Sủng nàng?" Tần quốc công vội vàng xua tay, "Ta thấy không phải, Hoài nhi trước đây làm sao lại là loại người ngày ngày đều hoang đường như vậy được, mới mấy ngày trước hắn còn thường xuyên lâm triều trễ mấy lần!"
Sau khi mất trí nhớ, Lý Hoài tuy cũng biết mình sau khi thành thân là bộ dáng gì, nhưng từ trong miệng ngoại tổ phủ luôn luôn kỳ vọng cao đối với mình, nghe được loại lời nói "Ngày ngày đều hoang đường" này, không khỏi có chút tự trách, nhưng trong đầu lại hiện lên mắt ngọc mày ngài của Nguyên Tư Trăn, không khỏi bên tai hơi nóng.

Tay hắn giấu trong ống tay áo nắm chặt, thầm nghĩ, xem ra yêu vật này không thể không trừ.

"Sao ngươi còn không đáp lời!" Tần quốc công thấy hắn không hé răng, càng tức giận.


Lý Hoài từ trong lời nói của Tần quốc công cũng đoán được, tổ phụ nhất định là không có chứng cứ vô cùng xác thực, chỉ dựa vào suy đoán liền xác định Nguyên Tư Trăn là yêu vật, hắn khom lưng hành lễ về hướng Tần quốc công, cung kính mà nói: "Tổ phụ hậu ái, Hoài nhi cảm kích, chỉ là chuyện hoài nghi Nguyên thị là yêu vật, sợ là có chút vớ vẩn, nhưng tổ phụ một hai cho rằng như vậy, Hoài nhi không ngại để đạo trưởng này đi vương phủ xem một chút, để giải khúc mắc của tổ phụ."
Tần quốc công thấy lời nói hắn có chút thả lỏng, tuy vẫn là tức hắn còn bảo vệ Nguyên Tư Trăn, cũng chỉ có thể nói: "Vậy đợi lát nữa để đạo trưởng đi Tấn Vương phủ nhìn xem, bất quá ta mời hắn cũng không hẳn chỉ là vì ngươi, còn là vì Vi nhi."
Lý Hoài xoay người về hướng Lữ Du Vi hỏi: "Biểu tỷ làm sao vậy?"
Lữ Du Vi thở dài, thần sắc ngưng trọng, thấp giọng nói với Lý Hoài: "Trong phủ ta có hồ ly."
"Hồ ly?" Lý Hoài có chút kinh ngạc, Nguyên Tư Trăn cũng là hồ yêu, vậy thì có liên hệ gì hay không?
"Cứ nói chuyện tháng này đi, buổi tối ta bị tỉnh giấc, liền thấy trên cửa sổ có cái bóng hồ ly, động tác nó như là đang ăn cái gì.

Có khi còn có thấy có đến ba con đang châu đầu ghé tai như người vậy, làm ta sợ tới mức suốt đêm ngủ không được." Lữ Du Vi hồi tưởng lại cảnh tượng kia, nhịn không được rụt rụt bả vai.

"Có bảo hạ nhân tra qua chưa, sao lại có con hồ ly nào lẻn được vào trong phủ rồi chuồn êm ra chứ?" Lý Hoài tiếp tục hỏi.

Lữ Du Vi lại thở dài, "Làm sao không có, cái gì cũng không tìm thấy, trong phủ cũng không thấy mất thức ăn hay cái gì, cũng không biết mấy con hồ ly đó rốt cuộc ăn cái gì."
"Thế Cơ có từng thấy không?"
Lữ DuVi gả cho chính là Bảng Nhãn của khoa cử năm đó, Tống Thế Cơ.

Nhắc đến phu quân, trong mắt Lữ Du Vi hiện lên một tia mất mát, nhàn nhạt nói: "Hắn lâu rồi cũng chưa từng cùng ta ngủ, chưa bao giờ thấy qua bóng dáng con hồ ly kia, còn nói là ta nói bậy."
Chuyện này liên quan đến nội sự, Lý Hoài không tiện hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu, nói: "Vậy xác thật phải thỉnh đạo sĩ đi xem."
Tần quốc công nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lữ Du Vi, tự trách nói: "Đều do tổ phụ năm đó nhìn lầm, cho rằng hắn là người đọc sách có quy củ, không tham sắc đẹp gì, kết quả vẫn bị những con ong con bướm đó mê mắt."
"Sao lại do tổ phụ sai được, là do chính hắn làm càng, bất quá chỉ là một kỹ nữ từ Dương Châu tới, biết ngâm thơ đối câu, vậy mà giữ gìn như báu vật." Lữ Du Vi vội vàng nói.


Lý Hoài nhíu mày, hắn nhớ tới nữ tử hành thích hắn, lúc ấy miệng nàng ta cũng nói là thành Lương Châu, nhưng hắn tra rõ mới phát hiện, nàng ta là cô nương Hàm Hương Các mua từ Dương Châu tới.

"Sau khi kỹ nữ kia tới, trong phủ mới nổi lên có hồ ly, ta cũng là vì vậy mới cảm thấy có yêu tà quấy phá."
Tần quốc công tiếp tục an ủi nàng, nói, "Vi nhi yên tâm, tổ phụ chắc chắn bảo hộ ngươi, đạo trưởng này là cao nhân, ngay cả yêu xà ngàn năm cũng có thể hàng phục được! Ngươi xem trên dù giấy kia của hắn, bên trên tất cả đều là yêu vật hắn đã tru diệt!"
Lý Hoài nghe này, đứng dậy đi đến cạnh cửa, cẩn thận đánh giá đạo sĩ bạch y trong viện, thấy trên dù giấy của hắn xác thật có vẽ một con mãng xà cực lớn tản ra ánh sáng xanh lục.

"Xin hỏi danh hào đạo trưởng là?" Lý Hoài cao giọng hỏi.

Dù của đạo sĩ bạch y hơi hơi nâng lên, khóe miệng mỉm cười đưa về phía Lý Hoài gật đầu, thanh âm lạnh lẽo nói: "Bần đạo Lăng Tiêu."
Lý Hoài lúc này mới thấy rõ mặt hắn, người này khuôn mặt tuấn lãng, lại có một đôi mắt cười như của hài đồng, trên mặt luôn treo thần thái nhàn nhạt tươi cười, vừa nhìn thấy liền cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.

"Đạo trưởng có thể tru diệt xà yêu ngàn năm, nói vậy diệt hồ yêu cũng không phải giỡn chơi." Lý Hoài đi vào trong viện, đi đến trước mặt Lăng Tiêu, thần sắc lạnh lùng đánh giá dù giấy hắn.

Ý cười trên mặt Lăng Tiêu càng sâu, hắn còn cố tình xoay chuyển dù giấy, như khoe ramà nói với Lý Hoài: "Bất quá chỉ là mấy thứ có lông có sừng, mấy thứ mơ ước được làm người, cũng không cần quá khó nhọc, bần đạo thiện nghệ nhất, vẫn là diễn giải bói toán, tính phong thuỷ, đoán họa phúc."
Lý Hoài vừa nghe lời này, không khỏi nhớ tới đạo sĩ lừa bịp giả danh màUất Trì Thiện Quang nói, thầm nghĩ đạo sĩ bạch y này sẽ không phải là vị đã gặp ở Hàm Hương Các kia chứ?
Nghĩ đến chỗ này, Lý Hoài thử nói: "Vậy đạo trưởng biết giải cổ độc không?"
Lăng Tiêu hơi hơi nhướng mày, vẫn là treo nụ cười, từ từ nói: "Biết được một chút, Vương gia nói đến chuyện này là muốn?"
Lý Hoài lắc đầu, nói: "Tùy ý hỏi một chút thôi, nếu đạo trưởng tinh thông đẩy diễn phong thuỷ, có nguyện theo bổn vương về Tấn Vương phủ, tính một chút xem phong thủy vương phủ thế nào chăng?"
Lăng Tiêu khẽ cười một tiếng, "Nơi kiến trạch của hoàng tử làm sao có chuyện phong thuỷ không tốt, bất quá phong thuỷ cũng không phải nhất thành bất biến, yêu họa hay nhân hại cũng sẽ thay đổi, Vương gia là muốn bần đạo xem yêu họa hay là xem nhân hại?"
"Là yêu họa, hay là nhân hại, đạo trưởng vừa thấy liền biết." Lý Hoài không thích đạo sĩ này cứ thử hắn, lạnh giọng nói.


Lăng Tiêu không nhiều lời nữa, hắn thu dù giấy vào, lắc lắc bọt nước trên dù, đi vào trong phòng hướng Tần quốc công đáp lời.

Lý Hoài đưa mắt nhìn bọt nước trên mặt đất, trong lòng nghi hoặc, hôm nay không thấy trời mưa hay tuyết, sao lại có bọt nước......!
"Quốc công đại nhân, Quốc công phủ ta đã thăm xong, không hề có bất cứ chỗ nào không ổn." Lăng Tiêu nhìn Tần quốc công nói.

Tần quốc công gật đầu nói: "Vậy thì tốt, quá tốt, đạo trưởng mau theo Hoài nhi đi Tấn Vương phủ xem một chuyến đi!"
Lăng Tiêu gật gật đầu, quay đầu lại nhìn Lữ Du Vi nói: "Phu nhân tối nay trước khi ngủ đem trấn yêu phù ta đưa treo ở đầu giường, ngày mai bần đạo sẽ nghĩ biện pháp bái phỏng trong phủ."
Lữ du vi thấy Lăng Tiêu ngữ khí ôn hòa, trên mặt treo một vẻ cười thư thái, không khỏi cũng cười lại với hắn, nói: "Đa tạ Lăng Tiêu đạo trưởng."
Lý Hoài từ biệt Tần quốc công, liền mang theo Lăng Tiêu đạo sĩ về Tấn Vương phủ.

Hai người xuống xe ngựa đi đến trước cửa chính vương phủ, Lăng Tiêu liền căng ra dù giấy che lên đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn lên dù.

Hắn thỉnh thoảng chuyển động dù giấy, làm cho la bàn vẽ trên dù đối thẳng với sao trên trời cao, một hồi lâu mới thu dù lại, rất có hứng thú mà đi tiếp vài bước, đánh giá toàn bộ Tấn Vương phủ.

Lý Hoài đợi hồi lâu cũng không thấy hắn nói chuyện, lúc này mới trầm giọng hỏi: "Đạo trưởng cảm thấy Tấn Vương phủ phong thuỷ như thế nào?"
Lăng Tiêu nhếch miệng cười, "Rất tốt!"
"Vậy có yêu họa hay nhân hại không?" Hắn tiếp tục hỏi.

Lăng Tiêu mặt thoải mái mà lắc đầu, "Không có!"
Lý Hoài nhíu mày, gọi một hạ nhân thấp giọng hỏi: "Vương phi hồi phủ chưa?"
Nghe được câu trả lời khẳng định, trong lòng hắn càng nghi hoặc, chẳng lẽ đạo sĩ này thật sự là tên giả danh lừa bịp? Nhưng nếu là tên giả danh lừa bịp, lúc nào chả phải nói trong phủ có chuyện xấu để kiếm chút bạc, sao lại nói vương phủ sạch sẽ như thế......!
"Đạo trưởng có cần phải vào phủ nhìn không?" Lý Hoài tiếp tục hỏi.

Lăng Tiêu đổi phương vị một chút, tiếp tục đánh giá Tấn Vương phủ, lắc đầu nói: "Hoàn toàn không cần, vương phủ này của Vương gia không chỉ có phong thuỷ cực tốt, lại có mây tía vờn quanh....."

Hắn hạ giọng xuống để chỉ có Lý Hoài có thể nghe được, nói: "......!Khi mây tía tụ đỉnh, là lúc có chân long xuất thế."
Lý Hoài tất nhiên nghe hiểu ý hắn, trên mặt vẫn là gợn sóng bất kinh, hiện giờ hai hoàng huynh phía trước hắn đã ngã, người cách ngôi vị thái tử gần nhất tất nhiên là hắn, nhưng mây tía vờn quanh vương phủ khi nào mới có thể tụ đỉnh, lại là việc khó luận, lời nói của đạo sĩ này bất quá là mượn cơ hội lấy lòng hắn thôi.

Lăng Tiêu không để ý đến Lý Hoài lạnh mặt, mà là tiếp tục nói: "Tấn Vương phủ có điềm lành như thế, ngoại trừ phong thủy bản thân tốt, là vẫn nhờ có bảo vật trấn trạch."
"Vật gì?" Lý Hoài hỏi.

Lăng Tiêu lắc đầu, tiếp tục hứng thú bừng bừng mà nói: "Cái này thì ta nhìn không ra được, bất quá bảo vật này chắc là thứ bá đạo, chỉ sợ yêu ma tà sát cũng không dám tới gần, huyền diệu thay, huyền diệu thay!"
Lý Hoài nhớ tới chuôi bảo kiếm tru tà nhiều năm trước trong lúc vô ý có được, hôm qua hắn còn dùng nó giết yêu vật, nói vậy chính là vật ấy.

Chỉ là nếu như đạo sĩ mày nói là sự thật, vậy sao Vương phi hồ yêu này lại không bị nó trấn trụ?
Lăng Tiêu thấy giữa mày Lý Hoàivẫn có hoài nghi, liền từ trong tay áo móc ra một tiểu phù trên đỏ dưới đen, nói: "Nếu Vương gia vẫn không yên tâm, cứ đem phù này treo ở đầu giường, yêu tà bình thường không đến gần được ngài, con nào có chút đạo hạnh cũng sẽ đắn đo, bất quá bần đạo vẫn muốn nói, phong thuỷ vương phủ cực tốt, mây tía mờ mịt, cũng không có vật gì dơ bẩn."
Lý Hoài nhận lá bùa nhỏ bằng lòng bàn tay, trầm giọng nói: "Đa tạ đạo trưởng."
Lăng Tiêu gật gật đầu, lại bung dù giấy lên, trên mặt treo treo tươi cười như gió xuân, xoay người rời khỏi vương phủ, không trong chốc lát, thân ảnh liền biến mất trong bóng đêm.
Lý Hoài phân phó ảnh vệ nhìn chằm chằm hắn, sau đó liền vào thư phòng vương phủ lấy thanh bảo kiếm tru tà đeo ở bên hông, mới đi tới sân viện của Nguyên Tư Trăn.

Chỉ thấy trong phòng sáng lên ánh nến màu vàng nhạt, trên cửa sổ khắc hoa loáng thoáng có thể nhìn thấy một thân ảnh nữ tử yểu điệu.

Lý Hoài sờ sờ bảo kiếm bên hông, lúc này mới đẩy cửa gỗ đỏ nặng nề của phòng ngủ ra, nhìn về phía trong phòng ấm áp hòa hợp.

Nguyên Tư Trăn thấy Lý Hoài tiến vào, vội vàng buông thoại bản trong tay xuống, tiến đến trước mặt hắn, khóe mắt mỉm cười nhìn hắn, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Vương gia rốt cuộc đã trở lại, Trăn Trăn đợi ngươi hồi lâu rồi đó!"
Lý Hoài gật gật đầu, cũng không đáp lời mà là đi đến trước giường, đem bảo kiếm tru tà kia treo ở đầu giường, lạnh giọng nói: "Hôm qua trong phủ có kẻ đột nhập, cần phải có phòng bị."
Nguyên Tư Trăn lần đầu tiên được xem bảo kiếm này của Lý Hoài gần như vậy, nhịn không được duỗi tay sờ sờ hoa văn trên vỏ kiếm, vừa gật đầu vừa nói: "Trăn Trăn cũng cảm thấy như vậy."
Trong lòng Lý Hoài cảnh giác, thời khắc chú ý bảo kiếm tru tà, chỉ là vô luận tay Nguyên Tư Trăn sờ như thế nào, nó đều không hề phản ứng..