Thường Trạch ngồi trước máy tính, tay phải lăn chuột, kéo từng sản phẩm xuống dưới.
Thật ra cũng không phải hắn cố tình xem đống đồ nữ này, nhưng từ lần trước hắn tìm kiếm cửa hàng Thỏ nhỏ dễ thương trên Taobao, mỗi lần mở web là nền tảng lại liên tục gửi đến vô số trang phục nữ giới. Có lẽ do hắn thường xem livestream của Momo-chan, vậy nên cũng tiện bấm ngó qua vài lần, thỉnh thoảng trông thấy có vài bộ ổn, hắn lại vô thức thêm vào giỏ hàng, mặc dù cuối cùng cũng chẳng bao giờ đặt mua, nhưng không biết rốt cuộc hắn có mục đích gì.
Cửa phòng bị ai đó vặn mở từ bên ngoài, để lộ một khe hở: “Cậu! Cụ bảo cậu xuống ăn cơm!”
Hạo Hạo lớn tiếng chạy đến cạnh Thường Trạch. Thường Trạch nhanh chóng di chuyển chuột sang góc phải màn hình, tắt trang web trước khi thằng nhóc lắm lời này kịp nhìn thấy, sau đó vội vàng dẫn nó ra khỏi phòng.
Sau khi tiếng bước chân xuống dưới lầu của hai cậu cháu vang lên, Thường Vũ Hồng – vốn luôn trốn trong phòng bên cạnh – nhanh chóng chuồn ra, lén lút bước vào phòng của Thường Trạch.
Chiếc máy tính để bàn vẫn đang mở, bản năng mách bảo ông biết, chắc chắn có manh mối gì ở trong.
Thường Vũ Hồng rón rén kéo ghế ngồi xuống, mở trình duyệt, bắt đầu lục lịch sử truy cập trang web của Thường Trạch.
Hai phút trước Thường Trạch đã xem một đống đồ nữ trên Taobao, Thường Vũ Hồng vừa xem vừa nhăn mũi, nheo mắt. Cái gì thế này? Toàn là mấy cái váy sexy hở hang!
Trong nhà chỉ có chị gái và cô của Thường Trạch là nữ, ông lập tức loại trừ hai người này, còn lại ngoài cái cô Mô Mô Chan ra thì chẳng còn ai khác.
Chỉ dựa vào điều này vẫn chưa đủ để kết tội thằng oắt con kia, Thường Vũ Hồng vừa định mở thông tin cá nhân trên Taobao của Thường Trạch để xem lịch sử mua sắm của cháu trai thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân “cộp cộp cộp” vọng lại từ ngoài cửa.
Âm thanh dừng lại ngay trước cửa phòng của Thường Trạch. Tình hình không ổn!
Thường Vũ Hồng cuống quýt muốn tắt trang web, nhưng máy tính chợt bị lag không phản ứng. Trong lúc hoảng loạn, ông đành rút thẳng dây nguồn.
“Ông?” Khương Thành đeo một chiếc túi đứng ở cửa. Cậu vừa từ bên ngoài về đến nhà họ Thường, tính đi lên lầu để cất đồ, lúc nhìn thấy Thường Vũ Hồng cậu còn tưởng mình đi nhầm phòng.
“Khụ khụ…” Thường Vũ Hồng giả vờ ho khan, vội giải thích: “Ông lên gọi Thường Trạch xuống ăn cơm.”
“Anh ấy đã ở dưới nhà rồi ạ.”
“Ồ? Vậy hả, ông vừa từ nhà vệ sinh ra, chắc không để ý, vậy chúng ta mau xuống dưới thôi, đừng để mọi người phải chờ.”
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Thường Vũ Hồng, Khương Thành loáng thoáng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại chẳng nhận ngọn nguồn nó nằm ở đâu.
“Khương Tiểu Thành, trước đó cậu có động vào máy tính của tôi không?” Sau bữa tối, Thường Trạch nghi ngờ nhìn Khương Thành đang ngồi trên giường chơi game.
Khương Thành mải mê nhìn điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên: “Tôi động vào máy tính của anh làm gì?”
“Vậy tại sao máy tính của tôi lại bị rút mất dây nguồn?”
Khương Thành nghĩ một lúc: “Trước khi ăn cơm tôi có lên phòng cất đồ, lúc đó tôi thấy ông anh đang đứng trước bàn máy tính.”
“Khi đó màn hình máy tính của tôi có tắt không?”
“Tôi không để ý.” Khương Thành hờ hững đáp, như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
“Lạ thật.” Thường Trạch cắm lại dây nguồn, hết sức bối rối: “Bình thường ông đâu có tự tiện vào phòng người khác, hôm nay làm sao vậy ta?”
“Sao tôi biết được, sao anh không đi hỏi thẳng ông đi?”
“Khương Tiểu Thành, cậu đừng chơi game nữa, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Thường Trạch đi tới, rút điện thoại khỏi tay Khương Thành. “Cậu có nhận thấy dạo này ông tôi ngày càng kỳ lạ không?”
“Úi! Anh làm gì vậy?! Tôi sắp đánh boss rồi!” Đang chơi đến đoạn cao trào thì bị giật mất điện thoại, Khương Thành có chút khó chịu, đưa tay ra muốn giành lại. Thường Trạch quyết không chịu trả, cả hai liền bắt đầu vật lộn, chơi trò đấu vật trên giường.
Khương Thành bất ngờ nhảy chồm lên người Thường Trạch, dùng cả tay chân đè chặt hắn xuống. Khi sắp lấy được điện thoại, Thường Trạch bỗng lật người, phản đòn, đè cậu xuống dưới.
“Đừng đùa nữa, tôi đang nói chuyện nghiêm túc đây!”
“Có gì thì nói nhanh đi, giật điện thoại của tôi làm gì hả?”
Khương Thành một lòng chỉ nghĩ đến điện thoại, trong lúc vật lộn, cậu bỗng cảm thấy có một thứ gì đó vừa mềm vừa cứng chạm vào dưới người của mình, tò mò cúi đầu nhìn qua.
Chết tiệt! Khương Thành suýt kêu thành tiếng. Thường Trạch, người đang ngồi trên người cậu, cũng nhận ra điều này, cả hai không hẹn mà cùng vội vàng tách ra.
Bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ một cách khó tả, Thường Trạch nhanh chóng ném điện thoại trả lại cho Khương Thành, ngồi thẳng người dậy, chỉnh lại vạt áo xộc xệch.
Để sớm quên đi khoảnh khắc lúng túng vừa rồi, Thường Trạch cố gắng tỏ vẻ thản nhiên chuyển sang chuyện chính: “Trước đó ông nói vô tình làm vỡ kính lão phải không? Sau đó cách đây mấy hôm lại làm hỏng điện thoại.”
“Ờ, rồi sao?”
“Dạo này mỗi lần tôi gọi điện cho ông ông đều nói móc mỉa tôi. Tôi nghĩ mình dạo này mình cũng đâu làm gì đắc tội ông, công ty tôi quản lý rất ổn, chưa từng có vấn đề gì, chẳng hiểu tại sao ông lại như thế.”
“Nhưng mỗi lần nói chuyện với ông tôi thấy ông vẫn rất bình thường mà, chẳng có gì khác trước cả, có lẽ anh nghĩ quá nhiều rồi.”
Thường Trạch không hoàn toàn đồng tình, trái lại hỏi về chuyện livestream của Khương Thành: “À, cậu đã chuẩn bị gì cho buổi livestream ngoài trời chưa?”
Ngoài trời là một khái niệm rất rộng, mặc dù Ngân Hồ TV có nhiều streamer về mảng này, nhưng mỗi người đều đi theo một hướng khác nhau. Khương Thành hiện tại vẫn chưa định hình được phong cách của mình.
Cậu lắc đầu, trông có vẻ hơi bối rối: “Thật ra đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng gì hay, anh nói cho tôi nghe với.”
“Cậu có thể thử trước.”
“Thử thế nào?”
“Bây giờ cậu vẫn chưa livestream chính thức, cứ ra ngoài đi dạo một vòng trước đã, livestream cái gì cũng được, chủ yếu là tìm cảm giác làm streamer ngoài trời. Ví dụ như dẫn mọi người đi tham quan Hương Sơn, giới thiệu mấy chỗ chơi vui ăn uống.”
“Phòng livestream mới của tôi còn chưa được duyệt, tôi cũng không muốn dùng tài khoản hiện tại để làm chuyện ấy.”
“Chuyện đó có gì khó đâu, tôi đưa phòng livestream Ngài Xương cho cậu là xong.”
Đây là một gợi ý không tồi, nói là làm, ngày hôm sau Khương Thành bắt đầu triển khai ngay.
Thường Trạch vốn không định đi theo, nhưng khi nghe Khương Thành nói cậu định tổ chức sinh nhật cho quản trị viên của phòng – anh Thanh Phong Cốc, hắn lập tức đứng không ngồi yên nổi.
“Cậu quen thân với người ta lắm à? Sao lại tổ chức sinh nhật cho hắn ta?” Thường Trạch theo sát sau lưng Khương Thành, hỏi với giọng điệu bất mãn.
“Anh Thanh Phong đã đi theo giúp đỡ kể từ khi tôi mới bắt đầu livestream cho đến tận bây giờ. Anh ấy không chỉ thường xuyên tặng quà và tăng độ hot cho kênh, còn giúp tôi quản lý đủ thứ việc vặt trong phòng livestream. Người ta đã ủng hộ tôi nhiều như vậy, lại còn ở cùng thành phố, hôm nay là sinh nhật anh ấy, tôi mua bánh kem chúc mừng thì có gì sai?”
“Thế sao tôi cũng donate nhiều cho cậu mà không thấy cậu chúc mừng sinh nhật tôi?”
“Sinh nhật của anh đã đến đâu.”
“…” Thường Trạch không cãi lại được.
“Tôi sắp livestream rồi, rốt cuộc anh có đi không?” Khương Thành ngồi trên chiếc xe điện màu xanh lá, thúc giục. Cậu chưa có bằng lái xe cơ giới, vậy nên đã đặc biệt thuê chiếc xe điện này cho buổi livestream hôm nay. Từ khi mang xe về, Thường Trạch cứ liên tục chê bai.
“Tóm lại anh có đi không?” Khương Thành hỏi lần thêm nữa: “Không thì tôi đi một mình đấy.”
Cuối cùng Thường Trạch mới chậm rãi ngồi lên yên sau.
Hai tên đàn ông cưỡi chiếc xe điện màu xanh lá chạy băng băng trên đường lớn hẻm nhỏ, Khương Thành cầm lái, còn Thường Trạch ngồi sau cầm máy livestream.
Camera vẫn hướng về phía trước, Ngài Xương thần bí vẫn chưa lộ mặt.
Thường Trạch lần đầu ngồi xe điện, một tay cầm livestream, tay kia không biết phải bám vào đâu, đành vòng lên phía trước ôm cổ Khương Thành.
“Sao lại ôm cổ tôi vậy?!” Khương Thành kêu lên: “Bỏ ra, tôi ngộp thở mất!”
Thường Trạch vội vàng buông tay, thử hỏi: “Không ôm cổ vậy ôm eo được không?”
“Ở sau xe có tay nắm đấy!”
“À…”
Đám người trong phòng livestream thấy vậy bắt đầu chỉ điểm giang sơn.
【Ngày mai cùng dậy với nhau được không】: Sao anh Gà ngây thơ thế nhỉ
【Niềm vui của các phú bà】: Đúng rồi, ôm eo thôi mà, phải hỏi sao? Cứ mạnh dạn lên!
【Bá chủ đường phố Nhậm Vĩnh Hiên】: Tôi nghĩ anh Gà nên làm người cầm lái rồi để Đào Đào ngồi sau mới phải. Sau đó cứ phanh giật cục để Đào Đào ngã vào người mình, đây mới gọi là đỉnh
【Em gái dễ thương 18 cm】: Đúng đó, cứ phanh nhẹ liên tục, Đào Đào sẽ cứ ngả vào người ông, hạnh phúc biết bao!
…
Thường Trạch suy nghĩ một hồi, thấy cũng có lý, không biết tí nữa có cơ hội để tự mình thử không.
Ban đầu nói sẽ mua bánh sinh nhật cho Thanh Phong Cốc, nhưng vì quá gấp nên họ đi mấy tiệm bánh đều được báo là phải đặt trước.
Sau một hồi lâu tìm kiếm, dưới sự giúp đỡ của khán giả, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một tiệm bán bánh làm sẵn.
“Mua cái màu hồng đi, nhìn cho có không khí vui vẻ.” Thường Trạch ngấm ngầm ghen tị, cố ý xúi giục Khương Thành chọn bánh màu hồng.
“Nhưng tôi thấy màu xanh có vẻ hợp với anh Thanh Phong hơn.”
Thường Trạch không bỏ cuộc, tiếp tục giật dây: “Màu xanh có nhiều phẩm màu lắm, ăn vào xanh lè như nhân vật phim viễn tưởng ấy, chọn bánh màu hồng nhìn đẹp hơn.”
Khương Thành: “…”
Chuông gió treo trước cửa tiệm đột nhiên vang lên, có khách mới bước vào. Hai người đang tranh cãi về việc mua bánh bỗng nghe thấy tiếng gọi của một đứa trẻ.
“Cậu! Anh Thành!”
Khương Thành và Thường Trạch không hẹn cùng quay đầu nhìn, Hạo Hạo đeo balo, cười toe toét chạy đến chỗ hai người, đằng sau là Thường Chi Hạ chậm rãi bước theo con trai, nhắc nhở: “Nói nhỏ một chút, đừng chạy lung tung trong tiệm!”
Sự xuất hiện của Hạo Hạo lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng livestream.
【Anh Hiên bòn tiền của tui nữa】: Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Hạo Hạo vừa gọi ai là cậu vậy?
【Máy đóng cọc thiếu nhi】: Theo phương pháp loại trừ, chắc chắn không phải Đào Đào.
【Hàng nội địa tặng anh Tiểu Mao】: Đứng cạnh Đào Đào chỉ có anh Gà.
【Bé O dâm dâm dâm】: Đừng nói nữa! Im ngay! Tôi không nghe tôi không nghe!
【Fan bự của D.O.】: Biết đâu Hạo Hạo có hai người cậu.
【Bán ảnh 10 tệ 1 tờ】: Có khi anh Gà và Tiền Bủn Xỉn là anh em.
【Cổ đông lớn nhất của Ngân Hồ】: Sao không chịu nhìn thẳng vào sự thật đi, thừa nhận bọn họ là một người không được sao?
【Hôm qua sao lại ngủ với tôi】: Trước đó tôi đã bảo giọng anh Gà và Tiền Bủn Xỉn giống nhau như đúc xong bị đứa nào móc mỉa một phen, giờ hiện thực bày ở trước mặt kia kìa, haha
【Suýt ngã xuống cống】: Tôi còn video livestream của Tiền Bủn Xỉn, má nó, so với giọng ban nãy thì giống nhau như đúc!
…
Phòng livestream trở nên hỗn loạn, ngay cả Khương Thành vốn giỏi ứng biến cũng bỗng không biết phải nói gì.
“Bé Thành, em đang livestream à?” Thường Chi Hạ bước đến bên Khương Thành, tò mò nhìn vào màn hình điện thoại.
“Đúng vậy, thực ra bọn em chỉ đùa vui thôi.”
【Nick clone hóng drama trâu bò】: Đây là chị của anh Gà à?
【Anh Đại Phi ở Hương Sơn】: Trời má! Chị gái có khí chất ghê!!!
【Bé dâm ngây thơ】: Không ngờ chị đã là mẹ của đứa bé 8 tuổi sao???
【Chày sắt nên biến thành cây kim】: Đù má, nhìn không ra luôn!!!
【Tôi muốn dùng lần đầu tiên để YP】: Đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp
【Mọi người ai cũng chung thủy】: Đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp
…
Khương Thành đột nhiên nảy ra ý tưởng, nhanh chóng chĩa camera về phía Thường Chi Hạ để chuyển sự chú ý của mọi người.
“Chị, chị nhìn nè, mọi người đang khen chị đẹp đấy.”
“Thật à?” Thường Chi Hạ mỉm cười vui vẻ: “Oa, ngại quá đi mất.”
“Anh Thành!” Hạo Hạo chạy đến kéo tay Khương Thành, nằng nặc bắt cậu phải cùng mình chọn bánh, không còn cách nào, Khương Thành đành tạm giao phòng livestream lại cho Thường Chi Hạ, nhờ cô tiếp tục trò chuyện với khán giả, chuyển hướng trọng tâm.
“Chị phải nói gì với họ đây?”
“Gì cũng được, chị thích là được.”
Thường Chi Hạ lần đầu tiếp xúc với livestream, cảm thấy đống bình luận rất thú vị.
Nhiều người hỏi tên cô, Thường Chi Hạ cười với camera: “Chào mọi người, tên đầy đủ của tôi là Thường Chi Hạ, mọi người có thể gọi tôi là Hạ.”
“Đúng vậy, Hạ trong mùa hạ.”
“Mọi người nói Đào Đào và anh Gà là ai vậy?”
“Ý mọi người là cu Trạch và Bé Thành sao?”
“Livestream này không có bộ lọc làm đẹp à? Hình như quay làm mặt tôi hơi tròn, có ai biết nút filter ở đâu không?”
【Sức mạnh tình yêu】: Ở góc phải phía trên màn hình
【Đến để xem miễn phí】: Ở góc phải phía trên màn hình
【Được Thiên Hạ, yêu là cúi đầu】: Ở góc phải phía trên màn hình
…
…
Thực chất góc phải là nút đổi cam, Thường Chi Hạ không hề biết mình bị các fan dắt mũi, tin lời bấm vào góc trên bên phải.
Camera chuyển sang chế độ quay sau, không lệch chút nào, vừa khéo quay cả ba người Khương Thành, Thường Trạch và Hạo Hạo đang đứng trước quầy bánh.
【Thêm WeChat đăng ký tập yoga trên giường】:???
【Biến thái nhỏ úm ba la】:???
【Anh Mập dễ nóng máu】: Mẹ kiếp!!! Đây là Tiền Bủn Xỉn à?
【Chậm rãi gõ một dấu hỏi】: Ông chủ Tiền = Ngài Xương?