Sự việc hoàn toàn chệch hướng so với ý định ban đầu của chủ bài đăng. Nếu lúc đó người đi cùng Khương Thành không phải Phó Trần mà là người khác thì chắc bài đăng đã chẳng thu hút quá nhiều chú ý, cũng sẽ không dẫn đến hàng loạt các sự kiện bóc phốt ở sau.
Khương Thành hiểu rõ điều này không phải lỗi của Phó Trần, chính mối quan hệ nhạy cảm giữa cậu và Thường Trạch vốn đã dễ gây chú ý. Ngay từ lúc nói dối fan lần đầu tiên, cậu đã nên nhận ra rằng việc tiếp tục che giấu sự thật bằng các lời nói dối khác sẽ dẫn đến ngày hôm nay, ngày mà tất cả đều bị vạch trần.
Trước đây sự thật chưa bị phơi bày chỉ là may mắn. Nhưng hôm nay vận may của cậu đã cạn kiệt.
Trên diễn đàn chính thức của Ngân Hồ TV, số lượng phản hồi về bài bóc phốt Khương Thành liên tục tăng trưởng, không có dấu hiệu dừng lại.
【Bật hết công suất】: Momo đâu rồi? Mau ra đây đi, đừng giả chết nữa!
【jdkdjjjdd】: Để tao coi lần này nó tính lấp liếm kiểu gì
【156313786】: Lần này không lấp liếm nổi đâu, chứng cứ rõ ràng ra đấy, có tẩy cũng không tẩy sạch
【Con khỉ ngang ngược mau dừng tay】: Thực tế chứng minh, giấy không thể gói được lửa. Cố tình giấu diếm fan, kết hợp với người yêu đồng tính để lừa đảo, tổ sư, mắc ói vãi
【Người dùng 8879522】: Đến nước này rồi mà vẫn có người mù quáng nói có kẻ cố tình dắt mũi bôi xấu Momo, chắc não nó rơi ngoài đường rồi
【MrJ3892】: Đùa giỡ khán giả như đám thiểu năng, để tao chống mắt coi khi nào nó xuống lỗ [mỉm cười]
…
…
Những lời khó nghe không ngừng tiếp diễn, thậm chí có cả những lời nguyền rủa ác ý. Khương Thành âm thầm thoát khỏi trang.
Do dự một hồi, cậu hít sâu một hơi, cuối cùng mở nhóm fan trên QQ – nơi mình đã lâu không ghé.
Tình hình trong nhóm vô cùng hỗn loạn đúng như cậu dự đoán. Lúc này, mọi sự chú ý của các thành viên đều tập trung vào cậu.
【Chuyên gia bán đứng đồng đội】: Đào Đào đâu? Có thể ra đây giải thích cho mọi người không?
【Bà đây ít nói lời hung ác】: Đúng thế, lần trước khi có tin đồn xào CP tôi còn không tin, thậm chí còn đứng ra bảo vệ cậu ấy, giờ thấy tấm chân tình của mình coi như vứt
【Tiểu Hoả Nồi Bản Nồi】: Ok, tôi rời nhóm đây, ai ở lại thì ở, từ giờ không gặp lại nữa
【Tiểu Hoả Nồi Bản Nồi】: Đã xoá huy hiệu fan [ảnh chụp màn hình].
…
…
Để vào được nhóm fan này thì phải nâng cấp huy hiệu fan đến một cấp độ nhất định, mà điều kiện nâng cấp gắn liền với tiền bạc và thời gian. Điều này có nghĩa là, tất cả thành viên trong nhóm đều là fan trung thành của phòng livestream Momo-chan.
Trong mắt Khương Thành, người ngoài đối đãi với cậu thế nào cũng không quan trọng. Nhưng nếu đến cả những fan từng theo dõi cậu mà cũng chung thái độ như vậy… Ấy mới là điều tuyệt vọng nhất.
Fan cậu không mù, tự có khả năng phân biệt đúng sai. Khi sự việc liên tiếp xảy ra, đa phần bọn họ sẽ khó lòng tin tưởng lời giải thích và đính chính của cậu.
Tất nhiên vẫn có fan nguyện tin tưởng và lên tiếng bảo vệ Khương Thành, nhưng họ lại bị công kích đến nỗi cuối cùng đành phải im lặng. Có lẽ bọn họ cũng tự hiểu rõ, chuyện này khó lòng cứu vãn được.
Một số fan nóng máu lập tức xóa huy hiệu fan, rời khỏi nhóm. Những ID quen thuộc ấy từng rất năng nổ trong phòng livestream của cậu, nay lại dứt khoát bỏ đi.
Khương Thành cay đắng nhìn màn hình, ngơ ngác nhìn giao diện nhóm chat, đầu óc trống rỗng không thể nghĩ ngợi được gì.
Mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Hình Phi vang lên, kéo cậu trở về thực tại.
“Bé Thành.” Hình Phi không lòng vòng, thẳng thắn hỏi: “Chuyện giữa mày và Thường Trạch mày định giải thích với fan thế nào?”
“Bây giờ tao hơi rối, có lẽ cần chút thời gian để ổn định lại.” Từ khi sự việc nổ ra đến giờ, tâm trạng Khương Thành vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Theo lý, khi xảy ra tình huống thế này, việc cần làm nhất là nắm bắt cơ hội, lập tức đứng ra đính chính. Nhưng với tình huống hiện tại của Khương Thành, cậu đã không còn cách nào biện minh. Đứng từ góc nhìn khách quan của một người ngoài cuộc cũng sẽ nghi ngờ trước những trùng hợp khó tin ấy, huống chi đây không phải lần đầu tiên sự việc tương tự xảy ra…
“Mày còn ổn không? Có cần tao qua với mày không?” Hình Phi hỏi với giọng đầy lo lắng.
“Nói không sao thì là giả, nhưng mày không cần qua đây đâu, tao chỉ muốn yên tĩnh một mình.”
Sau khi cúp máy, Khương Thành ném điện thoại sang một bên, nằm vật trên giường, nhắm mắt, không muốn nghĩ ngợi gì thêm.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài xoay tay nắm, mở cửa.
“Nước đường tuyết nhĩ Toàn Ký, mau uống khi còn nóng.” Thường Trạch mỉm cười, mang theo một chén nước đường tuyết nhĩ ấm áp bước vào.
Khương Thành mở mắt, ngồi dậy, vẻ mặt uể oải,lắc đầu: “Giờ em không muốn uống gì.”
Thường Trạch đặt chén nước đường tuyết nhĩ lên tủ đầu giường, ngồi xuống bên cạnh Khương Thành, rồi vỗ vỗ lên vai mình: “Mệt mỏi thì cho em mượn tựa này.”
Hắn hiểu chuyện gì đã xảy ra tối nay nên không hỏi gì thêm, tránh gây thêm phiền lòng cho Khương Thành.
Khương Thành nhích người, khẽ tựa đầu lên vai hắn: “Lúc nãy em cứ nghĩ mãi, vì sao sự việc lại đến nước này. Có lẽ ngay từ đầu em nên thẳng thắn với mọi người về mối quan hệ của chúng ta.”
“Em đã xem qua những bình luận của họ, những gì họ nói không phải là không có lý. Nếu em là fan của Momo, em cũng sẽ nghĩ rằng người ấy vì tiền mà cố tình giấu giếm sự thật, lừa dối mọi người.”
“Cho dù lúc đó em công khai thì cũng chưa chắc đã tốt.”
“Chí ít cũng không đến mức như bây giờ, đến cả fan của em cũng ghét bỏ em.” Cậu nặng nề nói: “Nhiều người đã theo em từ những ngày đầu em livestream đến giờ, em thật sự rất xin lỗi họ, cảm thấy mình không xứng với những kỳ vọng của họ, lừa dối họ là sự thật, dù có giải thích cũng không thể xóa bỏ được sai lầm này.”
“Hơn nữa chuyện này còn khiến anh bị liên lụy, giờ đây bọn họ đều biết danh tính thật của anh, chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền phức.”
“Anh từng lên truyền hình, lên báo, thông tin về gia thế của anh đều công khai, ai biết lên mạng là tra ra hết, anh có gì phải sợ? Sóng gió lớn anh thấy nhiều rồi.” Thường Trạch không để tâm: “Em cứ lo cho bản thân trước đi. Người đang bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió là em, người bị ảnh hưởng nhiều nhất cũng là em.”
“Ừ.” Khương Thành gật đầu: “Anh Gà, em muốn ở một mình, suy nghĩ thật kỹ để đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho fan.”
Thường Trạch xoa đầu cậu mấy cái, khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên khóe mắt cậu, trước khi rời đi còn dặn Khương Thành uống hết nước đường tuyết nhĩ vì đồ của quán kia đắt lắm.
Ra khỏi phòng Khương Thành, chuông điện thoại trong phòng khách bỗng tắt ngúm.
Thường Trạch bước tới, nhìn thoáng qua rồi gọi lại.
Máy vừa kết nối, hắn hỏi thẳng: “Lão Hiên, tôi không rành lắm về giới livestream, theo kinh nghiệm của ông, cách giải quyết tốt nhất cho chuyện lần này Khương Thành là gì?”
Nhậm Vĩnh Hiên bình tĩnh nói đúng hai từ: “Rời giới.”