Sau một ngày học mệt mỏi, chẳng có gì tốt hơn là về nhà và nằm trên chiếc giường êm ái. Suy nghĩ chuyện sảy ra của những ngày qua, An thầm nghĩ cái tên biến thái cùng bàn quả thật nhà giàu nên nhiều khi bị nhiễm bệnh của lũ người thượng lưu: cái gì cũng lôi tiền ra giải quyết. Cái tính ấy càng nghĩ nó lại càng ghét.
Díp mắt...díp mắt...zzzzz
Con bé An nhà ta đã ngủ ngon lành từ khi nào. Cái bệnh nằm bất cứ nơi đâu chỉ cần yên tĩnh sẽ ngủ ngon lành của con bé lần này đã được “mạnh dạn” phát huy.
Grừ...grừ...tinh...tinh
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên khiến nó giật mình tỉnh giấc. Của một số lạ:“ ôn bài đi, mai bảo cho tôi“. Ặc, cái giọng điệu này quen quen. Giật mình thon thót, cái tên biến thái, đúng, chỉ có tên đó mới nói giọng hách dịch như thế này với nó. Mà trong máy nó làm gì có số của đứa nào trong lớp đâu.
Ặc, giật mình lần hai, cả lớp không ai biết số nó thế tại sao tên này lại biết. Loạn rồi đúng là loạn rồi....
Ngước lên nhìn đồng hồ, ầy...đã 7 rưỡi rồi, con bé vùng dậy khỏi giường, chạy tót vào trong thay quần áo rồi nấu tạm bát mì ăn lót dạ.
Xong xuôi mọi thứ, nó ngồi vào bàn và bắt đầu làm bài tập. Nó học cũng kha khá, nên đống bài về nhà đối với nó không có gì là khó. Nhìn vào trang vở, không hiểu nó có bị hoa mắt hay không mà nó thấy khuôn mặt nhơn nhơn của tên cùng bàn trong đấy. Lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo (nhỏ An nhà ta nhủ thầm rằng tại sao nó có thể nghĩ đến tên biến thái đó chứ, chắc đó chỉ là ảo giác do ngày ngồi học cùng tên đó nhiều quá nên như thế thôi).
Nghĩ đến cái bản mặt nhởn nhơ, coi trời bằng vung của hắn mà nhỏ An chắc không thèm ăn cơm một tuần mất. Nhìn mà đã buồn nôn. Nghĩ vậy nó gập trang vở vào, và không làm nữa. Dù sao mai cũng có tiết của môn ý nên nó cũng không lo vì có thể dạy luôn cho hắn trên lớp. Nó gập vở vào, không muốn làm chỉ là để trá hình mà thôi, chứ đơn giản là mở ra con bé lại nghĩ đến tên cùng bàn nên nó mới hành động như vậy.
15 phút sau...khi mọi thứ đã đâu vào đấy, con bé tự thưởng cho mình giấc ngủ từ bây giờ cho đến sáng. Trước khi nằm xuống, nó không quên soạn sách vở, nhìn lên thời khoá biểu: Anh, Anh, Lý, Toán, Sinh trong đầu nó tự nhiên một cái bóng đèn sáng lên...
Ồ...hố... Mai có tiết tiếng anh, nó sẽ chơi cho tên cùng bàn một vố. Biết đâu hắn sẽ không bắt con bé dậy kèm nó nữa. Nghĩ vậy, con bé sướng điên lên rồi tắt đèn chìm vào giấc ngủ...
.....
Nó nhìn thấy căn nhà gỗ ở phía xa xa, Mao đang đứng đấy hớn hở vẫy vẫy cánh tay giơ xương của mình đón Bít vào lòng. Con bé sướng rên, nó khoe anh hôm nay nó được điểm mười.
Rồi nó kể anh nghe hôm nay có bạn ở lớp tặng cho nó một con chim cánh cụt nhồi bông rất đẹp, trước khi bạn ấy đưa cho bạn ấy bảo cho dí môi vào má nó một cái. Nó không biết gì nên cho bạn ấy dí.
Cứ hồn nhiên kể mà nó không biết rằng ai đó ở bên cạnh đang rất tức giận. Con Bít chẳng hiểu gì cứ đứng trơ mặt ra nhìn cái dáng cao gầy vùng vằng của Mao đi khuất vào trong nhà.
Lúc nào cũng vậy, Mao luôn không nói năng gì và bỏ Bít lại một mình...
...Chiếc gối ai đó đang nằm lại một lần nữa ướt nhèm....