Vội vàng chạy vào lớp, vừa bước đến cửa cũng là lúc ba tiếng trống vang lên...
Hù...may qué...may nó đã đến lớp kịp thời...muộn học mà bị ghi bào sổ nhà trường thì thôi xong.
Nó cứ nghĩ như thế rồi vào chỗ ngồi, tên cùng bàn cứ nhìn nó với ánh mắt kì lạ. Nó ngửng lên thì lại quay đi, thật khó hiểu.
Cô giáo bước vào, cả lớp đứng lên chào và bắt đầu vào học. Việc đầu tiên của một tiết học là gì? Tất nhiên là kiểm tra bài cũ. Thế rồi cô hỏi có bạn nào giơ tay hay không. Con bé nào đó đã nhanh nhảu đứng dậy:
- Em thưa cô, bình thường cô hay kiểm tra các bạn khác rồi nhưng em chưa thấy cô kiểm tra lớp trưởng bao giờ. Hay nhân tiện hôm nay cô kiểm tra luôn bạn ấy để xem về nhà bạn ấy ôn và học bài thế nào đi cô.
An vừa nói dứt câu, cả lớp đồng tình hưởng ứng. Duy chỉ có ánh mắt của tên nào đó như viên đạn đâm xuyên qua người con bé làm nó mất tự nhiên.
Cái gì đến cũng phải đến, Đức Minh lên bảng. Trong tay không mang theo vở ghi, cô hỏi thì tên đó nói em quên. Một con 0 tròn trĩnh xuất hiện trong sổ đầu bài. Cô tiếng anh nổi cáu và bảo:
- Thân làm lớp trưởng mà không gương mẫu. Có quyển vở là quan trọng mà em quên không mang thì em còn nhớ cái gì. Về chỗ. Cuối giờ ở lại chép 100 lần TỪ NAY EM SẼ MANG SÁCH VỞ ĐẦY ĐỦ.
Cả lớp lặng thinh chỉ nghe thấy tiếng thở của nhau. Cậu nhóc về chỗ, mặt không chút biểu cảm. Con bé cũng im re không nói thêm câu gì. Tin chắc chiều nay tên đó sẽ không bắt An dậy học được vì còn phải ở lại chép phạt. Con bé mừng thầm...
Mọi chuyện cứ như vậy cho đến tiết3... Tiết Lý... Thầy giáo nổi tiếng là ghê...
Thầy bước vào như bao lần khác, cả lớp đứng dậy trào thầy như bao lần khác và thầy cũng gọi đứng lên kiểm tra bài cũ...
Một giọng nói vang lên làm con bé nào đó giật thót:
- Thưa thầy, em nghe nói hôm nay bạn Thiên An học bài rồi. Thầy hãy gọi bạn ý lên đi ạ.
Nhỏ An giật nảy, không phải nó sợ môn Lý mà vì nó nhớ rõ ràng lúc soạn sách vở nó đã để quyển vở vào trong cặp. Bây giờ lục tìm lại không thấy. Con bé toát hết mồ hôi hột. Đứng lên:
- Thưa thầy, hôm nay em quên không mang vở ạ.
Quy tắc của thầy rất rõ ràng, không mang vở cũng đồng nghĩa với việc không học bài. Thôi xong, một con 0 vô cùng tròn trĩnh cũng được ghi vào sổ đầu bài, viết điểm với vẻ mắt tức giận, thầy nói rất ngắn gọn:
- Cuối giờ ở lại chép 200 lần câu TỪ LẦN SAU EM SẼ MANG VỞ ĐI HỌC ĐẦY ĐỦ.
Oimeoi... Như thế này có phải tự vác đá tự đập vào chân mình không.
Con bé điên tiết nhìn sang đứa bên cạnh. Tên đó cũng nhìn sang. Bốn mắt nhìn nhau, kẻ đắc thắng, người phẫn nộ.