Mang tâm trạng não nề lê lết về lớp, chẳng ngó ngàng gì đến những việc xung quanh. Con bé nào đó ngồi úp mặt xuống bàn, nó quá mệt mỏi, mệt mỏi về những chuyện xung quanh và cả về nó.
Trải qua hai tiết học nặng nhọc, đến bây giờ con bé mới phát hiện ra cái ghế bên cạnh vẫn lạnh tanh, tên nhóc hôm nay không đi học. Trong lòng con bé tự nhiên dâng lên một cảm xúc trống vắng khó tả. Bình thường khi có tên nhóc, nhiều lúc cãi lộn, đấu mắt với nhau quen rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhóc nghỉ nên con bé cảm thấy lạ cũng là truyện đương nhiên.
Mệt mỏi cứ vật vờ quanh đầu nó, cố chịu lắm nó mới học đến tiết năm. Tiết này thầy giáo bận nên cả lớp ngồi tự quản. Trừ nó ra còn cả lớp thì mừng rơn. Nó cảm thấy rất mệt mỏi nên cứ gục mặt xuống bàn. Cảm giác có rất nhiều con mắt đang xăm soi mình. Nó càng sợ. Bệnh tò mò thì ai mà chẳng có, nó rất nguy hiểm vì làm cho người đi xăm soi và cả người bị xăm soi mệt mỏi. Bỗng thấy mấy đứa chơi cùng chạy đến, nó mừng vì vẫn còn những đứa hiểu mình. Định mở lời nói chuyện, bỗng Hoà Trọc lên tiếng:
- Mày sao thế An, sao nhìn mặt mày đỏ thế, bị gì à.
- Không, mệt mỏi về dư luận thôi.
Vừa nói xong, đập vào mắt nó là một dòng chữ trên điện thoại mà Hương Vẩu cho nó xem:“ TÔI VÀ THIÊN AN CHỈ LÀ BẠN BÈ“. Ngớ người không hiểu chuyện gì, nó ngước mắt lên nhìn lũ bạn. Lúc bấy giờ, thì ra nó mới biết đấy là stastus của Đức Minh, cậu nhóc đã lên tiếng nói rõ cho cả trường về mối quan hệ của hai đứa với lượt like và comment lên tới gần 1 triệu lượt. Sự phủ nhận này khiến con bé đỡ hơn phần nào.
Đang mải suy nghĩ thì đám bạn vỗ vai:
- Yên tâm đi, không sao đâu, bọn tao hiểu mày mà. Cái dạng trói gà không chặt, đến lớp mà rúc mặt ngay vào quyển vở thì làm gì được cơ chứ.
Nghe câu nói của bọn nó mà nhỏ An phì cười, nó ấm lòng hơn hẳn. Cũng may nó còn có bạn bè bênh vực.
Đỡ hơn về việc trở thành trung tâm bàn tán của dư luận. Nhưng không hiểu sao trong lòng nó lại cảm thấy có gì đó không vui. Tại sao thì con bé không thể nào biết được...
Vừa dắt xe ra cổng, trước đầu xe con bé là một đôi giầy cao gót rất đẹp chặn lại. Ngửng đầu lên nhìn, lúc này nó mới sửng sốt khi thấy một tốp tầm năm sáu đứa nữ sinh quây kín xe của nó. Chưa kịp định thần, chúng đã nhảy vào đứa đánh đứa vả con bé tới tấp. An chỉ biết đứng che và gục mặt xuống chứ không biết phản kháng gì. Đau đớn tột cùng, nó khuỵ gối xuống và gục trên nền sân. Cái áo trắng tinh khôi được Minh cho của nó giờ đã bê bết những vết bẩn, hằn lên những dấu giày như một sự xúc phạm ghê gớm đối với nó.
.......
Khi đã xử lí xong, con chắc có lẽ cầm đầu ngồi xuống, dựt tóc An ra sau và nói:
- Đây là lần cảnh cáo đầu tiên và cũng cuối cùng cho mày, hãy nhớ, đừng đụng vào Đức Minh của tao.
Nói xong, bọn chúng đi mất để lại con bé ngồi chổng chơ giữa cổng trường. Một bàn tay hiện lên trước mặt nó. Nó nghĩ là Đức Minh nên không muốn giơ tay ra. Nhưng không phải, một giọng nói vừa lạ vừa quen dội đến tai nó:
- Hoàng Quân 12A1 đây, tôi vừa dắt xe ra thấy chúng nó ăn hiếp cậu. Chạy tới thì đã không kịp. Chúng đã đi mất rồi. Tôi xin lỗi.
- Cảm ơn cậu đã giúp. Tôi không sao. (Vừa nói, con bé vừa vít lấy đôi tay cậu nhóc chìa ra và đứng lên. Nó phủi quần áo và chỉnh lại mái tóc).
- Không có gì, An cũng rất tốt mà, tôi biết bạn đang trong thời kì khó khăn. Có gì thì cứ nói với tôi, nếu giúp được thì tôi nhất định sẽ giúp.
An vui hẳn lên khi nghe câu nói vừa rồi của cậu bạn. Thế là hai đứa dắt xe cùng về. Một người cao lớn mặc quần áo chỉn chu, một kẻ mảnh khảnh với bộ quần áo rách rưới nhàu nát. Hai con người cứ lững thững đi về...