Buổi tối hôm đó, đây là lần đầu tiên An cảm thấy ở Thái Nguyên vui như vậy, đơn giản vì ở bên cạnh nó có thêm một người nữa. Gió trên đồi thổi xuống mát rười rượi, hai con người cứ thế sánh bước với nhau đi từng bước trên đồi. Bỗng nhiên, người con trai nào đó nói:
- Anh không muốn em tiếp xúc nhiều với tên đó.
- Ai?
- Hoàng Quân.
Nghe thấy cái tên này thì An đột nhiên sửng sốt, Hoàng Quân tốt đấy chứ. Tại sao Mao lại không cho nó chơi cùng. Nghĩ vậy, con bé liền hỏi:
- Tại sao, Hoàng Quân rất tốt với em.
Ai đó khẽ thở dài:
- Hắn không tử tế như em nghĩ đâu.
- Sao anh lại nói thế.
Kiềm chế sự bực mình vì những câu nói bênh vực kẻ khác của đứa bên cạnh. Mao nói:
- Hôm anh hôn em ở dưới sân sau, rõ ràng là có người dắp tâm hại anh vì anh không hề gọi nhiều người trong trường ra để bêu giếu em như vậy.
- Nhưng mới như thế thôi mà anh đã nghĩ là Hoàng Quân rồi thì có tội cho cậu ý không.
- Em dễ tin người như vậy có ngày bị bán mất cũng không biết. Anh nói em nghe nhé: Anh thực sự hận ba mẹ em, nhưng không có nghĩa là anh chút giận sang em. Từ lúc đi xe đâm vào em thì anh đã nhận ra em rồi nên anh mới nộp đơn xin học lại vào trường. Anh luôn nhớ em từng nói là thích học cùng anh vì em không có ai chơi cùng.
Nghe tới đây ai đó thích mê:
- Anh vẫn nhớ sao?
- Ừm.
- Chính vì anh nhớ nên biển số xe của anh mới là ANMINH2307 đấy.
- Ầy... Biết ngay mà... Lúc đầu em đã ngờ ngợ rồi. Ai ngờ là thật. Hay bây giờ gọi là ANMAO2307 đi anh. (Ai đó vừa nói xong liền cười khúc khích).
- Em đừng có mơ. Định trêu anh à.
Không để cho An nói câu nào, Mao lại nói tiếp:
- Vụ đánh em, scandal, vẽ màu và vụ hôn em, thực sự là anh không làm. Nhưng khi anh phát hiện ra thì anh không nói cho em đơn giản là anh muốn đi tìm chứng cứ để em hiểu. Cái hôm vào phòng thay đồ, nhìn thấy áo em như vậy thực sự anh đã rất buồn cười, không phải anh ghét em, cố tình cho em mặc dơ mà vì muốn để em mặc một chiếc áo như thế xem em thế nào. Ai ngờ mặc vào còn xinh hơn. ( nói xong câu này ai đó thoáng đỏ mặt).
Anh nghĩ có người rất ghét anh nên anh cho người ngấm ngầm điều tra và phát hiện ra kẻ thuê mấy xinh nữ sinh đánh em, rồi chụp lén chúng ta, bôi lọ màu và gọi mọi người ra sân sau đều là Hoàng Quân. Sau đó hắn còn làm ra vẻ cao thượng nâng em lên nữa chứ. Anh bực mình nên ôm con khác bước qua cho nó biết thế nào là lễ độ.
- Mao, anh nói sao cơ, tất cả đều là Quân làm á. Sao có thể như vậy được. Hôm đó khi đưa em về Quân cho em xem toàn bộ tài liệu về anh và những gì anh làm với em. Có cả ảnh nữa, làm sao mà nhầm được.
Ai đó thoáng thở dài:
- Bít này, anh thừa nhận đống giấy tờ đó là thật nhưng còn ảnh có thể gán ghép. Anh có chêu đùa em thì cũng quang minh chính đại chứ không việc gì phải len lút như thế. Ví dụ như anh cố tình đi nhanh qua chỗ nước để nó xoẹt vào người em chẳng hạn.
Vừa nghe Mao nói xong, con bé nào đó nổi đoá lên chạy đuổi anh quanh đồi trè:
- Mao, anh được lắm, lúc nào anh cũng trêu em thì anh mới vừa lòng đúng không.
Chưa kịp nói hết câu thì Mao đã đứng im lại. Đang cái đà chạy thế là An ngã bỏ nhào vào lòng cậu nhóc. Đầu toàn sao là sao, ngóc đầu giậy thì An mới biết là mình đang đè lên người cậu nhóc. Xấu hổ quá nên An định đứng lên. Nhưng nó không dậy được vì bàn tay chắc khoẻ của ai đó đã giữ chặt con bé lại. Sau đó thì khỏi bàn, con bé nào đó lại bị cướp hôn, nụ hôn của cậu nhóc như muốn nuốt chửnh cả người con gái nằm trên...
Hôn đủ, tên nhóc nào đó lên tiếng:
- Bít còn thích anh như trước không.
Ai đó gật đầu làm tên kia sướng điên:
- Kể cả khi anh làm em khóc nhiều như vậy ư.
Ai đó lại gật đầu.
- Hôm đó định tỏ tình với em nhưng không biết nói ra bằng cách nào nên đút chiếc vòng vào túi quần em. Ai ngờ cái chuyện kia lại sảy ra.
Vừa nói xong, Mao liền nâng cánh tay đeo chiếc vòng của Bít lên, anh hỏi:
- Tại sao lúc đó giận anh mà còn đeo vòng của anh.
- Em không biết, chỉ là tự nhiên muốn đeo thôi.
Ai đó lấn lá:
- Bít thích anh thế Bít có muốn làm vợ anh không.
Ai đó mắt long lanh lên nhưng vẫn vờ trả lời:
- Ai thèm lấy anh. Mà em lớn rồi, gọi thẳng tên em ra đi.
- Anh không thích.
- Anh nghĩ anh không thích mà được à.....
.......
Nằm một lúc với nhau, mãi về sau Mao mới nói tiếp:
- Em có tin vào số mệnh không.
- Em có.
- Tại sao.
- Vì chỉ có số mệnh mới kéo anh về lại bên em sau 15 năm.
Nghe thấy câu nói đó, tên nằm cạnh sướng điên, anh đứng dậy và hét lên như muốn cả thế giới cùng biết:
ANH YÊU EM, AN À, CẢ ĐỜI NÀY ANH CHỈ YÊU MÌNH EM...
Vậy là hôm đó, hai con người ôm nhau giữa đồi trè thơm mát với những cảm xúc yêu thương đong đầy.....