Vừa lái xe nhưng Minh vẫn chăm chăm để ý đến chiếc điện thoại đang ở bên cạnh. Nó vẫn đang được kết nối với máy của An. Trong đó có những tiếng chạy uỳnh uỵch, tiếng đồ vật rơi, tiếng la hét, tất cả đều vô cùng hỗn loạn. Hỗn loạn như chính trong suy nghĩ của Minh.
Ở một nơi khác, người con gái vừa thoát khỏi bàn tay Hoàng Quân liền chạy thẳng ra ngoài cửa. Nhưng cậu nhóc lại nhanh hơn nó rất nhiều, cậu đã nhanh tay tóm lấy nó. An kinh hãi nói:
- Cậu hãy cho tôi biết lý do được không. Cậu đừng như thế này. Cậu khiến tôi rất sợ.
Ai đó như một con thú xông đến:
- Lý do ư, chẳng cần lý do nào hết. Nếu như khi đi học An có tất cả: được vinh danh học sinh giỏi, được tuyên dương, thầy cô yêu mến thì An có thích không. Nhưng tất cả đã mất hết sau cái ngày tên khốn kia xuất hiện. Cái gì nó cũng cướp của tôi đi. Đến khi tôi có tình cảm với bạn thì nó cũng tranh mất bạn của tôi. Và cả bây giờ, khi tôi tưởng trừng tôi sẽ có tất cả trong tay thì nó lại một lần nữa cướp mất. Tôi cứ tưởng sau 4 năm ra đi thì tôi có thể có được trái tim bạn, nhưng không, tôi đã sai. Tên đó lại một lần nữa cướp đi người con gái tôi yêu. Còn một lý do khác mà tôi căm thù hắn, vì chính hắn là kẻ chủ mưu ép thị trường tiêu thụ công ty của tôi khiến nó phá sản. Tất cả đã đủ để tôi trả thù hắn chưa.
- Cậu...cậu.... Cậu cứ bình tĩnh, tôi nghĩ cậu có hiểu lầm gì rồi. Đức Minh không bao giờ làm chuyện như vậy. Tôi tưởng cậu vẫn đang đi học cao học cơ mà. ( An cố gắng kéo dài thời gian ra để chờ đến lúc Minh đến).
- Cao học ư, tôi lừa An đó, tất cả chỉ để dễ làm An mủi lòng thôi, ai ngờ... Bây giờ bạn lại quay sang kêu tôi phải bình tĩnh ư, hiểu nhầm ư, đến cái cố gắng cuối cùng để tôi được xứng với bạn hơn mà tên đó cũng đạp đổ. Thế nên tôi mới hận. Tôi đã hỏi An là cho tôi cơ hội hai lần rồi, và bây giờ tôi không hỏi nữa. Tôi sẽ thực hành bắt An phải mang đứa con của tôi.
Minh ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy thì bực mình vô cùng, tay cậu nhóc vô tình ấn vào còi xe khiến nó kêu inh ỏi. Ở trong một căn phòng nào đó, Hoàng Quân cũng nghe thấy tiếng còi phát ra từ đâu đó liền quay lại tìm kiếm. Thấy điện thoại của An đang được kết nối với Đức Minh và tiếng còi xe cũng phát ra từ đấy thì cậu ta phát điên lên nói mà cứ như gào vào trong điện thoại: “Mày đã thua tao ván bài này rồi Minh ạ”, nói xong thì Quân đập luôn chiếc điện thoại đi rồi quay ngoắt sang nhìn An. Mắt cậu ta ánh lên những tia giận dữ.
Đức Minh khi nghe thấy câu nói của Hoàng Quân thì rất tức giận, nhưng chưa kịp nói gì thêm thì những tiếng tút tút đã ập đến. Càng nóng vội hơn, cậu nhóc đạp thắng xe lên số cao nhất rồi vù đi, trước mặt cậu bây giờ đang là cái biển: WE E TO THAI NGUYEN. Sẽ nhanh thôi, cậu đã chạm tới đất Thái Nguyên rồi.
Ở trong căn phòng nào đó, Quân như con thú như điên như dại ghì lấy An, con bé phản ứng lại rất kịch liệt, nó lấy tay túm tóc cậu ta rồi dứt dứt, không thì lấy chân đạp vào “ngã ba” của cậu ta khiến Quân như một con thú nằm ôm vết thương trên sàn. An vô cùng sợ hãi nên vội vàng mở cửa. Lúc bấy giờ cảnh sát mà Minh gọi cũng vừa may ập tới gông cổ Quân lên.
Nhìn cậu ta bây giờ không khác gì một tên ăn mày, quần áo nhăn nheo, đầu tóc rũ rượi được cảnh sát giải đi. An nhìn theo mà ánh mắt vô cùng sót xa trông theo cậu bạn một thời của mình. Bỗng nó thấy dáng người quen quen, đúng, Đức Minh đã đến, khuy áo anh do đóng vội hay sao mà còn cộc lệch. Thấy vậy An liền chạy ra ôm chầm lấy anh. Nhưng vừa định bước thì trước mặt nó đã tối đen lại. Con bé ngất đi trong vòng tay ai đó...