Hôm nay bé An nhà ta dậy rất sớm nha, đơn giản vì tối qua dự báo thời tiết bảo là hôm nay trời đẹp, tiết trời không quá 27 độ. Thích thế còn gì, nó làm sao mà bỏ lỡ được.
Dậy sớm và chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, nó cắp mông lên phi xe vù vù như bay, đạp thần tốc cho thật nhanh xong con bé nhấc hai chân lên cho xe tự chạy. Xe cứ thế là lao vi vu lên phía trước. Đó là điều nó thích nhất từ khi biết đi xe đạp đến giờ.
Hít...ít...vào...thở...ở...ra cho căng đầy không khí vào phổi. Nó rất hưng phấn mà tưng tửng dựng xe đi vào quán. Bước vào trong quán với cái bản mặt nhăn nhở, nó bỗng giật mình vì một tên thanh niên đầu đội mũ lưỡi trai ngồi ngay cửa ra vào. Sao cái dáng này quen quen_nó nghĩ thế nhưng cũng không tò mò xem đấy là ai.
Vui vẻ bước vào trong bên dọn hàng cho chị chủ, nó cảm nhận được thỉnh thoảng có một ánh mắt nào đó cứ nhìn mình chằm chằm. 1...2...3... Nó vừa đếm vừa quay ngoắt ra xem. Lạ thật, không có ai, chẳng lẽ nó ảo tưởng sức mạnh ư.
Mặc kệ sự lạ mách bảo của giác quan thứ sáu, nó bê túi hàng ra sắp xếp lại và coi như không có chuyện gì sảy ra. Bỗng tên thanh niên ngoài cửa gọi thêm rau mùi, chị chủ quán bảo nó mang ra cho khách. Không chần chừ, nó mang ra luôn, nhưng vừa đặt chỗ rau xuống bàn, “mũ lưỡi trai” ngóc đầu lên. Vừa nhìn thấy bản mặt của tên thanh niên, nó chết điếng. Đấy không phải là thằng cha hôm bữa phi xe xoẹt nước bắn lên quần áo nó sao. Ông trời thật là thương người khi để hắn quay lại đây_nó nghĩ thế rồi tự nhiên cười như con diên trong quán. Một ý nghĩ xấu sa chợt loé lên trong đầu nó.
Ha...ha... Nó lại “ rống” lên to hơn...
Bắt gặp ánh mắt khó hiểu mang theo ý cười của “ mũ lưỡi trai”, lúc bấy giờ con bé mới nhận ra mình đã quá vô duyên khi nhìn chằm chằm vào mặt tên đó từ nãy đến giờ rồi cưới một mình.
Rút lại ánh mắt, rút lại nụ cười “duyên dáng”, con bé chạy một mạch vào trong không dám thò đầu ra ngoài.
Xấu hổ ơi là xấu hổ, nó đứng trong quán mà đập tay vào tường không biết bao nhiêu là lần vì hành vi vừa rồi của mình. Xấu hổ lại thấy bản thân cực kì vô duyên, nhỏ An thò đầu ra xem phản ứng của tên “mũ lưỡi trai” như thế nào.
Ố...may quá...tên đó đã đi từ lúc nào không hay. May thay là hắn đã đi không cô không biết mình sẽ phải làm gì đối với hắn..
Ơn giời tất cả chỉ là sự vô duyên không đáng có, là lỗi kĩ thuật trong hậu trường mà thôi.
Thế là tất cả các nơron vui vẻ sảng khoái từ sáng đến giờ của con nhỏ bỗng chốc bay biến theo tên “mũ lưỡi trai” khốn kiếp kia.
Ghi hận...ghi hận...con nhỏ nghĩ vậy rồi lại làm việc trong tâm trạng không mấy thoải mái như vậy từ sáng cho tới lúc ra về.