Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 23: Hay Là Cậu Tự Mò Lên Giường Thị Đi





Nghỉ ngơi xong xuôi, tiếp tục lên đường, rốt cuộc mọi người cũng đến được Cửu Phu trấn khi mặt trời đang lặn chiếu xuống một ánh tà dương cuối cùng.

Dọc đường đến đây, ngang qua không ít thôn xóm, quả thực là Cửu Phu trấn này phồn hoa nhất.

Càng về đêm vốn là lúc bà vợ con trẻ nhà nhà hộ hộ đốt nóng giường đất, thế mà trên phố có không ít những quầy hàng mới bắt đầu được dựng lên, khơi bếp.
Không thể không nói, Bách Lý Minh Minh đích thực là rất đáng tin cậy bất kể việc to việc nhỏ.

Hắn đã dò hỏi được quán trọ tốt nhất trong trấn từ sớm, thậm chí còn đặt phòng xong rồi, dẫn mọi người đến thẳng đấy.
Ngày tháng thay đổi, mặt trời thu lại tia sáng cuối cùng, mặt trăng dần dần mọc lên từ phía đông.

Trong quán trọ Nghênh Phúc ánh nến soi tỏ, tiếng người huyên náo, cơm rượu thơm hương.
Quán đã treo biển hết phòng từ lâu, nhưng khách đến tìm chỗ trọ vẫn nườm nượp không ngớt, chỉ kém có nước dọn chuồng ngựa để cho khách ở thôi.
“Không ngờ một trấn nhỏ như vậy mà cũng có thể náo nhiệt phồn hoa thế này.” Bách Lý Minh Minh nói: “Gần đây có cảnh đẹp nổi tiếng à?”
Khuôn mặt tiểu nhị đang bày thức ăn tự hào: “He he, các vị không biết rồi, đích thực là Cửu Phu trấn của chúng tôi có một chuyện lạ! Không ít người từ rất xa, thậm chí còn không ngại đi đường vòng cũng để đến xem náo nhiệt đấy!”
Thập Dương dựng thẳng lỗ tai, tò mò hỏi: “Náo nhiệt gì cơ?”
Tiểu nhị cười bí hiểm, hất cằm về chỗ đài diễn chính giữa đại sảnh.

Chỉ thấy trên đài cao có đặt một cái kỷ án (bàn nhỏ) thấp, một cái quạt giấy, một khối kinh đường mộc để ở góc, không biết từ lúc nào đã có thêm một ông lão râu bạc ở sau án.
Tiểu nhị nói: “Đây là tiết mục mới được đưa ra của quán chúng tôi, vị ở trên kia cha của chưởng quỹ, nếu nói không được hay thì các vị coi như là nghe ít chuyện náo nhiệt đi, hề hề!”

“Bộp--” Bỗng nhiên kinh đường mộc gõ một tiếng rất to, đại sảnh vốn sôi nổi ồn ào yên tĩnh lại trong nháy mắt, ánh nhìn của mọi người nhao nhao tụ tập về trên người ông lão.
“Nói về bốn, năm trăm năm trước, cách nơi này không xa là An Võ trấn, trong trấn có một tài chủ họ Giả vô cùng giàu có.

Đáng tiếc là họ Giả này có nhiều tiền hơn nữa cũng không che nổi sự xấu xí của hắn, đã qua tứ tuần mà vẫn chưa cưới thê!”
Người bên dưới không nhịn nổi mà hỏi: “Xấu xí đến mức độ nào thế mà bốn mươi tuổi còn chưa lấy nổi vợ!”
Ông lão vuốt râu cười hì hì, “Hỏi hay lắm! Nói thế này đi, hắn cao không quá bốn thước (1,33m), mắt nhỏ như hạt đậu, mồm to như con cóc, mũi gãy, mày chữ bát, muốn bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu xấu xí!”
Lý Do Hỉ đang vui vui vẻ vẻ ăn cơm, nghe đến đây thì bỗng không nhai thịt trong miệng nữa -- Đây không phải là lời Lệ Vô Tịch mắng nàng à?
Hai người này đã thông đồng với nhau hay sao?
Mọi người cười phá lên, ông lão lại tiếp tục nói: “Tên Giả Phú Quý này ý mà, bình thường chẳng có sở thích gì ngoài nghe tiểu khúc, mỗi ngày ba, bốn canh giờ đều giết thời gian ở phường nhạc.

Vào tết Đoan Ngọ một năm này, phường nhạc có một cô nương hát khúc mới đến, mười bốn, lăm tuổi, một cô nương xinh đẹp như nụ hoa chớm nở.

Giả Phú Quý vừa thấy đã thích đến không thể thích hơn, cảm thấy bản thân hắn sống qua nửa đời chính là để đợi cô nương này! Đã tiêu không biết bao nhiêu linh thạch để kịp vào trung thu năm đó cưới mỹ kiều nương về nhà.”
“Nói bậy!” Dưới đài có một hán tử cao to ở trần tức giận vỗ bàn, “Họ Giả kia có tiền mà còn lo không lấy được vợ! Lão tử mà là cô nương, bất kể hắn xấu xí đến đâu, chỉ cần có tiền thì chẳng cần phải nói hai lời, lập tức gả!”
“Ta phi!” Một gã lưng gù ngồi cùng bàn với hán tử kia không nghe nổi nữa, bật phắt dậy nói: “Ngươi cũng không đi tiểu ra mà soi chính mình đi, Giả tài chủ người ta cũng có phẩm vị, có người theo đuổi.

Ngươi cũng biết người ta có tiền.

Có tiền thì loại gì mà không tìm được, có thể nhìn trúng ngươi thế này sao! Dầu gì ngươi cũng là nam nhân, nếu là nữ nhân thì chỉ sợ cả đời này cũng chẳng gả đi được!”
“Thả rắm chó thối của cm nhà ngươi đấy à! Lão tử có xấu thế nào cũng dễ nhìn hơn đồ con rùa nhà ngươi!”
“Bớt cmn kéo con nghé (chém gió) (1) đi, có bản lĩnh thì mời các vị đang ngồi ở đây bình luận xem rốt cuộc ai mới cmn xấu xí!”
Mắt thấy sắp đánh nhau, ông lão gõ kinh đường mộc một phát, cười nói: “Kiên nhẫn, đừng vội, hãy kiên nhẫn, đừng nóng vội, mà nghe lão kể tường tận…..
Nói ra thì Giả Phú Quý này là một tên mệnh khổ.

Cưới được nàng dâu, cuộc sống tốt đẹp còn chưa qua hai năm, đứa con mới vừa học bò, thì khi ra ngoài lại tự hắn ngã, bị va đầu vào tảng đá chết.

Còn Giả thị trẻ tuổi đã phải làm quả phụ, cũng là một người khổ mệnh.
Nhưng, Giả thị cũng không phải là một chiếc gối thêu hoa, sản nghiệp mà Giả Phú Quý để lại cho thị to như thế, quả phụ trẻ tuổi ham học hỏi lại thông minh, không đến ba năm đã có thể chăm lo cả nhà từ trên xuống dưới đâu ra đấy, gọn gàng ngăn nắp, không có một kẻ dưới nào không phục thị.

Hàng xóm láng giềng đều khuyên thị, thị trẻ như vậy, lại xinh đẹp, còn có tiền, không bằng kén rể đi, tìm một nam nhân có thể gánh vác phần nào giúp thị.

Thiết nghĩ trượng phu đoản mệnh của thị cũng biết thị đã làm những gì vì hắn, cũng sẽ không trách thị…..”
Vừa mới nói đến đây, hán tử kia lại thở dài: “Sao chuyện tốt như thế lại không rơi xuống đầu ta chứ, dù lão tử xấu nhưng thân hình lại đẹp mà, đáng tiếc sinh ra không đúng thời, không kịp lúc…..”
Mọi người xùy, ngươi cũng biết ngươi xấu hả.
Ông lão cười hai tiếng ha ha, tiếp tục nói: “Dù nữ nhân mệnh khổ kia giữ được tiền lại không giữ được nam nhân.

Việc kén rể có lần một lại bắt đầu tiếp tục lần thứ hai, lần thứ ba, hoàn toàn không ngừng lại.

Đó là vì kén được một thì chết một, lại kén một nữa thì lại chết thêm một.


Đến khi thị chết thì tổng cộng đã kén được tám chàng rể.

Thêm Giả Phú Quý, tất cả chín người.
Trước lúc lâm chung, quả phụ nhớ đến tình duyên ngắn ngủi của thị và chín trượng phu, dặn dò con trai thị nhất định phải chôn thị cùng một nơi với chín vị kia.

Thế là có Cửu Phu Phần, phần mộ của chín vị trượng phu xếp thành một vòng tròn, cứ như các vì sao xoay quanh mặt trăng, quả phụ được mai táng trong phần mộ ở chính giữa, thật sự đã làm được việc phân đều mưa móc.”
Thập Dương nghe rất hứng thú, không nhịn được mà vươn cổ hỏi: “Thế Cửu Phu trấn và Cửu Phu Phần kia có quan hệ gì?”
“Ồ!” Có người cũng không nhịn được xen mồm: “Thế mà ngươi không biết, Cửu Phu trấn chính là từ Cửu Phu Phần mà ra, ra cửa rẽ phải đi qua hai con phố chính là Cửu Phu Phần, vừa đến giờ Tý (23-1h) sẽ có ma quỷ lộng hành.

Chín nam nhân giành giật bà vợ chửi bóng chửi gió mỗi ngày.

Những người từ bắc vào, từ nam ra, làm gì có ai không phải đến xem náo nhiệt đâu!”
Nhất thời trong đại sảnh bàn tán xôn xao, tiếng người ồn ào, đến Bách Lý Lộ Lộ cũng không nhịn được nói: “Thế cũng khá thú vị đấy, tôi cũng muốn đi xem thử.”
Lại có một tiếng gõ kinh đường mộc vang lên, ông lão lại nói: “Mặc dù xem náo nhiệt rất hay ho, nhưng cũng đừng bảo ông lão tôi đây không nhắc nhở các vị.

Cửu Phu Phần là nơi ăn thịt người đấy, đặc biệt là những người trẻ trung mạnh mẽ, những chàng trai trẻ tuổi lại có diện mạo tuấn tú!”
Bên dưới đã có người xoa nắm đấm nóng lòng muốn thử, “Hê hê, nếu có thể cùng ngủ một đêm, mây mưa Vu sơn với mỹ kiều nương thì làm quỷ cũng phong lưu đấy!”
Lý Do Hỉ như có phát hiện mới, lấy Phong ngữ bốc ra, miếng chỉ góc đông nam đã đen đến mức phát sáng.
Nhớ đến việc lúc trước Vạn Nương lập trận pháp nuôi uế khí, Lý Do Hỉ huých cánh tay vào Thập Dương: “Theo tôi thấy, tám phần là do yêu quái gây ra! Cậu xem cậu vừa trẻ trung vừa tuấn tú.

Hay là cậu tự mò lên giường thị đi, xem thử rốt cuộc là trò mèo gì? Nếu mà có uế khí thật thì cậu tiện tay mang về luôn.”
Thập Dương cắn một miếng móng giò, nói: “Ừ, có lý, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem!”
Bách Lý Lộ Lộ vội giơ tay: “Tôi cũng đi, tôi cũng đi!”
Lý Do Hỉ cắn đũa: “Thế hai người đi đi, tôi mệt rồi.”
Sau khi ăn xong, quả nhiên Lý Do Hỉ ôm hổ về phòng đi ngủ từ sớm, hoàn toàn không có hứng thú đi xem náo nhiệt -- Đều là mánh khóe mà người địa phương dùng để lung lạc khách du lịch, chuyện bịa đặt được thêm mắm thêm muối mà thôi, nàng mới không cắn câu đâu.
Càng gần giờ Tý, đời sống về đêm của Cửu Phu trấn mới vừa bắt đầu, phía ngoài Cửu Phu Phần ở giữa trấn, không ít người đã vây kín ba vòng trong, ba vòng ngoài rồi.
Thập Dương, Bách Lý Lộ Lộ và Bách Lý Minh Minh đang ngồi trên đài quan sát ở tầng hai một quán trà, nhìn đám người đông nghịt phía dưới, uống trà cắn hạt dưa một cách nhàn nhã.
Vị trí Cửu Phu Phần nằm ở ngã tư con phố chính của Cửu Phu trấn, chiếm cứ phần đất rất rộng, chín phần mộ nhỏ vây quanh một ngôi mộ lớn, bên ngoài có tường đỏ bao bọc bảo hộ, một cánh cửa to, trên cửa khảm đinh đồng và đầu thú, góc mái cong vút, ngói biếc rui son (2).

Nếu không phải đứng trên cao có thể nhìn được rõ ràng, còn tưởng đó chỉ là một tòa trạch viện bình thường.
Bách Lý Lộ Lộ nói với tiểu nhị châm trà: “Cái trấn này của các người thật là kỳ lạ, xây mộ ngay giữa đường, có phải là hơi không may mắn không?”
Tiểu nhị cầm ấm trà, vắt khăn lau bàn lên vai, cười nói: “Các vị có điều không biết, trước đây Cửu Phu trấn của chúng tôi không gọi là Cửu Phu trấn, chỉ là một bãi tha ma không nổi tiếng! Cửu Phu Phần được xây ở bãi tha ma này.

Có người đi qua nơi này lúc nửa đêm, phát hiện bên trong có tiếng người nói chuyện, bị dọa không nhẹ, quay về bèn kể ra.

Có mấy hán tử nhàn rỗi lại to gan đến nhìn thử lúc nửa đêm, dẫn tới không ít người lục tục đến vây xem.”
“Việc này mười người đồn trăm, lại truyền đến tai Giả Thiên Hạ, con trai của Giả thị.

Sau đó Giả Thiên Hạ xây rất nhiều quán trọ, tiệm trà ở xung quanh nơi này, để tạo điều kiện cho những người đến xem náo nhiệt nghỉ ngơi.


Qua mấy trăm năm, dần dần phát triển thành dáng vẻ bây giờ!”
“Trời ơi!” Bách Lý Lộ Lộ không khỏi cảm thán, “Giả Thiên Hạ thật biết kiếm tiền! Đến lão cha lão nương cũng không tha.”
Bách Lý Minh Minh nói, “Vậy, chính là nói toàn bộ dưới chân chúng ta đều là phần mộ! Thế này thì tối có thể ngủ được không?”
Tiểu nhị hất cằm chỉ xuống phía dưới: “Ở đây làm gì có ai ngủ, đều đợi xem ma quỷ lộng hành lúc nửa đêm đấy! Hơn nữa, nhiều người thế này cũng có gì đáng sợ nữa đâu.”
Thập Dương lẩm bẩm: “Rốt cuộc là yêu quái hay là quỷ đây? Nếu là quỷ, tiểu gia cũng không đi…..”
Bách Lý Lộ Lộ tiếp nhận mệnh lệnh của Lý Do Hỉ, đi giám sát hắn, nói thẳng: “Cậu là một kiếm linh cả nghìn tuổi mà lại còn sợ quỷ! Không phải A Hỉ bảo cậu tự mò lên giường thị à? Nếu cậu không đi, lúc về tôi sẽ nói cho A Hỉ, chắc chắn là cô ấy sẽ phạt không cho cậu ăn cơm!”
Bách Lý Minh Minh vỗ về hắn: “Trên thế gian này làm gì có quỷ? Khẳng định là yêu quái.

Quả phụ kia nhiều tiền như thế, huynh tìm thị đòi một ít đi, trên người mình có tiền rồi thì không phải sợ cô tỷ tỷ kia của huynh nữa!”
Thập Dương vừa nghe được, “Có lý đấy!”
Vầng trăng sáng trốn vào trong mây, mà Cửu Phu trấn lại đèn đóm rực rỡ, sáng như ban ngày.
Gió đêm thổi qua tán cây, nến đỏ lay động, tiếng mõ báo giờ Tý vừa mới vang lên, đám người vây quanh Cửu Phu Phần yên tĩnh lại ngay tức khắc, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
“Loảng xoảng--” Là tiếng đồ sứ rơi vỡ.
Ngay sau đó, một tiếng khóc xé lên, vang tận tầng mây: “Không sống được, chẳng cách nào sống được, không thể sống thêm được nữa! Rõ ràng ta mới là đại tướng công! Hu hu hu, các ngươi ăn của lão tử, dùng đồ của lão tử, còn cướp nàng dâu của lão tử, đạo trời ở đâu, công lý ở đâu…..”
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Xin các vị papa lưu tôi vào bookmark...
~~~~~~~~~~
Ngát
(1) Bản gốc “Xả độc tử 扯犊子”: Tục ngữ trong tiếng địa phương vùng Đông Bắc, Trung Quốc, có nghĩ là những lời nói hoặc hành động không đúng thực tế.

“Độc tử” vốn dùng để chỉ con non của động vật tương đối lớn như trâu chẳng hạn, gọi là “Ngưu độc tử”.

Sau quá trình tiến hóa của từ ngữ, những cách nói mới được tạo ra như “Xả độc tử” ở trên, “Hộ độc tử” - con vật lớn bảo vệ đàn con, “Trang độc tử” - người nào đó giả vờ yếu đuối để người khác bảo vệ, “Cổn độc tử” - đồ khốn.

(Baike)
(2) Bản gốc “Bích ngõa chu manh 碧瓦朱甍”.

Theo thivien.net, “manh” là cái rui, đóng trên mái nhà để móc ngói vào.

Search tiếp “rui” thì tìm được truyện ngắn “Hương sưa nguồn cội” của Đỗ Tiến Thụy (toàn văn ở đây https://baobacgiang.com.vn/bg/van-hoa/352234/huong-sua-nguon-coi.html).

Sau khi tham khảo truyện thì rút ra được cái rui là thanh gỗ ngắn đặt dọc theo chiều mái nhà, gác lên các thang dài (xà ngang) để đỡ ngói trong nhà mái ngói kiểu cổ..