Bách Lý Minh Minh đứng trên bờ đợi rõ lâu, đợi cho đến tận khi trăng treo đầu cành liễu mới thấy một cái đầu thò ra khỏi mặt nước, là Lý Do Hỉ.
Lý Do Hỉ ở mép nước vẫy tay về phía hắn, dưới ánh trăng chiếu rọi, cổ tay nàng trong suốt quỷ mị như nước, con ngươi cũng lấp lánh ánh nước.
Bách Lý Minh Minh lật tay nắm chuôi kiếm ở sau lưng, vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng: “Không phải cô đã chết rồi đấy chứ? Cô là quỷ à?”
Lý Do Hỉ liếc trắng mắt: “Quỷ cái đầu nhị đại gia nhà cậu, còn không nhanh qua đây cho tôi!”
Bách Lý Minh Minh ngồi xổm sát mặt nước, Lý Do Hỉ ra hiệu cho hắn mở lòng bàn tay, nàng thả một miếng sắt gỉ loang lổ vào tay hắn: “Đây chính là món đồ có thể giải bách độc, cậu nhanh đi về thả nó xuống giếng là được rồi.”
Bách Lý Minh Minh nửa tin nửa ngờ: “Rõ ràng đây chỉ là một miếng sắt vụn… Cô không bị lừa đấy chứ hả?”
Lý Do Hỉ vắt mái tóc dài ướt sũng, thở dài: “Mặc dù tôi cũng không tin, nhưng mà Hà…..
chính vị đại nhân kia cho tôi, chắc vị ấy không lừa tôi đâu.
Cậu mang về đi, thả vào giếng là có thể giải được độc trong nước rồi, lại lấy nước đó để uống thì sẽ khỏi bệnh.
Việc này không nên chậm trễ, nhanh đi đi.
Đi sớm chút thì cũng có thể cứu được thêm mấy người.”
Bách Lý Minh Minh nói: “Thế cô thì sao, cô không theo tôi về à?”
Lý Do Hỉ đã bơi ra xa: “Tôi cầm đồ của người ta, còn phải làm việc cho người ta nữa.
Không cần lo lắng, tôi sẽ không có việc gì đâu! Cậu mau đi đi, đừng trì hoãn nữa.
Làm xong việc thì đến thẳng đây tìm tôi! Tôi đợi các cậu ở đây.”
Nói xong nàng lại lặn xuống nước một lần nữa, Bách Lý Minh Minh hét lên với mặt nước đang gợn sóng: “Thế cô phải cẩn thận đấy! Đừng có chết đấy!”
Lý Do Hỉ phun ra hai cái bong bóng đáp lời hắn.
Vô Chi Kỳ ở dưới Hoài Thủy hà đã gần vạn năm rồi, rất nhiều kí ức đã trở nên mơ hồ.
Hắn ta chỉ nhớ có một gã rất lợi hại, muốn trị thủy, từng tiến đến địa bàn của hắn.
Hắn cố ý ngáng chân gã, làm nổi lên sóng to gió lớn, sau đó thì hắn bị đánh một trận rất hung hăng.
Hình như gã đó tên là Vũ gì gì (1), chỉ là một người phàm rất bình thường, nhưng thuộc hạ của gã lại có rất nhiều nhân vật lợi hại.
Trong đó là một con Ứng Long (2) có hai cánh, tên là Canh Thìn thì phải, rất là lợi hại.
Vô Chi Kỳ là linh hầu do trời sinh đất dưỡng, còn gọi là Thủy Hầu Tử, đã quen gây sóng gây gió ở vùng Hoài Thủy này, còn chưa bao giờ gặp phải đối thủ lợi hại như thế.
Đối phương đông người, có người biết làm mưa, có người biết tạo gió, còn có người giỏi nhất là đánh nhau.
Đại chiến hơn một tháng, hai nắm đấm của hắn đánh không lại nhiều người, cuối cùng bị hàng phục.
Gã kia chế tạo sắt đen nặng hàng trăm nghìn cân, trói hắn chìm vào đáy nước, dẫm lên lưng hắn đào bới lòng sông.
Từ đó về sau nước Hoài Thủy có thể bình lặng chảy nhập vào biển Đông.
Thời gian trăm nghìn năm, tình hình thay đổi.
Hắn đã không phải là Vô Chi Kỳ thích nhảy lên nhảy xuống năm đó nữa rồi.
Nhưng bị nhốt dưới đáy nước không thể đi đâu cả, sống thế này lâu rồi cũng muốn tìm người đánh nhau, thư giãn gân cốt.
Mà xung quanh toàn là người phàm, một gậy là có thể chết, chẳng có ý nghĩa gì.
Cho đến tận nghìn năm trước, có một người đến bên Hoài Thủy.
Người đó cầm một thanh bảo kiếm, miễn cưỡng có thể cùng hắn đánh một trăm hiệp.
“Tên đó nói để lão tử tu tiên.
Kẻ thù của lão tử đều lên trời làm thần tiên rồi.
Lên đến trên trời là có thể tìm bọn kia báo thù.
Người trên trời đều chịu được bị đánh, đánh thế nào cũng không đánh chết được! Lão tử muốn lên trời…..”
Lý Do Hỉ ngồi bên cạnh Vô Chi Kỳ, nghe hắn kể chuyện năm đó.
Nàng nói: “Thế anh lợi hại như thế nên lên trời từ lâu rồi chứ?”
Vô Chi Kỳ ngồi dựa vào một cái thuyền tan nát, lúc hắn không có việc gì làm, thu gom rất nhiều thuyền đắm như vậy.
Đầy dưới đáy sông là xác thuyền đắm, có mấy cái tuổi tác lâu cực lâu rồi, chạm nhẹ vào một cái thôi là vỡ vụn ngay.
Lúc có thuyền đắm, hắn sẽ ném người ra ngoài, chuyển thuyền lại đây, đếm không xuể có bao nhiêu con thuyền nữa rồi.
Vô Chi Kỳ tiếp tục nói: “Tên đó nói với lão tử rằng lão tử làm quá nhiều việc thất đức, phải tích thêm nhiều âm đức hơn nữa mới có thể lên trời.
Nên lão tử vẫn luôn làm việc tốt, làm đến cả mấy trăm năm rồi!”
Nói đến đây hắn lại rất tức giận: “Nhưng mà từ khi cái đám bao cỏ này đến đây, năm nào cũng phải ném một người xuống dưới.
Rất không dễ dàng gì lão tử mới tích được chút âm đức, toàn bộ bị phá hỏng cmn hết rồi.” Nói xong hắn đạp bay một con thuyền đắm, cá nhỏ trốn trong thuyền đều bị dọa sợ bơi loạn tứ phía.
“Cô đi lên nói cho bọn chúng biết, đừng có cmn ném người xuống đây nữa! Cái đồ cháu con rùa, lại không thể phun nước dìm chết bọn chúng làm tổn hại âm đức, nếu không lão tử đã phun nước từ lâu rồi, đúng là cmn nhịn rắm đến chết mất!”
Lý Do Hỉ không hiểu: “Thế sao anh không tự đi lên nói với họ?”
Vô Chi Kỳ tặng nàng một cái liếc trắng mắt, kéo dây xích màu đen ở trên cổ: “Cô mù à, lão tử mà có thể đi lên đã đi lên từ lâu rồi!”
Vô Chi Kỳ lại mang nàng đến một nơi khác, nơi này có rất nhiều xích sắt giăng khắp nơi nhưng đều bị rong bèo bao trùm xung quanh.
Đây rõ là nơi hắn nghỉ ngơi thường ngày, còn có một đám cá nhỏ đang cắn rong rêu, bện giường cho hắn.
Vô Chi Kỳ vừa về đến nơi đã nằm luôn lên cái giường rong rêu mềm mại kia, hắn vẫy tay, đám cá nhỏ thân thiết bơi quanh hắn hai vòng rồi mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Mặt cát đáy sông còn có rất nhiều miếng sắt bị rụng ra, mấy miếng này đã từng là vòng xích trói buộc Vô Chi Kỳ.
Vốn sắt đen cũng không phải là phàm vật, lại lây dính linh khí trên người hắn, tự nhiên có được công hiệu thần kỳ giải bách độc.
Cứu người là có thể tích âm đức, nên hắn chẳng dong dài mà đưa luôn miếng sắt cho Lý Do Hỉ.
Lý Do Hỉ nói: “Tôi có thể thuyết phục thôn dân không hiến tế tân nương nữa, nhưng mà chúng ta phải giao hẹn trước một chút, nếu không đến lúc đó họ lại không tin tôi.”
Vô Chi Kỳ nói: “Giao hẹn thế nào?”
“Đến lúc đó, tôi sẽ đưa họ đến bên bờ sông, tôi nói mưa xuống nửa chén trà, chỉ mưa ở trên mặt sông, thì anh sẽ làm mưa, được không? Việc này đối với anh mà nói thì chắc không khó đi?”
Vô Chi Kỳ nằm trên giường rong rêu nghịch mỏ neo, nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ mà đồng ý luôn: “Được!”
Lý Do Hỉ lại nói: “Nhưng mà nhé, nếu tôi giúp xong làm xong việc này, anh cũng phải giúp tôi một việc đấy.
Ở chỗ này, tôi có thể cảm nhận được một món đồ có ràng buộc rất lớn với tôi, đến lúc đó anh có thể tặng thứ đó cho tôi không, tôi cảm thấy nó đang ở trong sông này.”
“Hử?” Vô Chi Kỳ ngồi thẳng dậy, “Có phải là một cái hộp đen? Sao cô lại biết! Cô quen tên kia! Chính là tên bảo lão tử tu tiên ý!”
Lý Do Hỉ à một tiếng, hỏi thăm dò: “Anh nói người đó? Không phải tên là Ô Thiệu Tùng chứ?”
Vô Chi Kỳ vội gật đầu: “Tên kia rất lợi hại, trong số nhân tộc, rất ít người có thể tiếp chiêu của lão tử, nhưng vẫn thua lão tử, ha ha ha! Sao cô lại quên tên kia? Giờ tên đó có khỏe không? Đã chết chưa?”
Lý Do Hỉ nói: “Ô Thiệu Tùng ý mà, nghe nói đã sớm phi thăng rồi, chắc là rất tốt.”
Vô Chi Kỳ rất nhanh túm lấy hai lọn tóc: “Phi thăng là ý gì?”
Lý Do Hỉ nói: “Phi thăng chính là lên trời, làm thần tiên!”
Vô Chi Kỳ giận tím mặt, nhảy lên ba thước, chống nạnh mắng to: “Cmn! Đến tên nhóc kia cũng làm thần tiên rồi? Lão tử vẫn còn bị nhốt ở đáy nước? Sao có thể thế được! Cô đi nhanh, nhanh chóng đi làm việc cho lão tử…..” Nói xong, hắn đẩy một chưởng, tạt Lý Do Hỉ ra ngoài.
Lý Do Hỉ chẳng hề ngạc nhiên khi bị cột nước đẩy ra ngoài, ngã trên bãi trũng mọc đầy cỏ bên bờ sông.
Nàng bò dậy, phủi mông rồi chạy vào trong thôn.
Trời mới tờ mờ sáng, Lý Do Hỉ đã bảo thôn trưởng gọi mọi người đến bên bờ sông.
Thôn trưởng còn đang ăn sáng, cầm luôn bát chạy đến gọi từng nhà từng hộ, lúc chạy đến bờ sông thì mỳ cũng trương rồi.
Lý Do Hỉ đưa tay lên bên miệng làm cái loa, hét: “Mưa xuống nửa chén trà, chỉ mưa ở trên mặt sông…..”
Không bao lâu, quả nhiên trên mặt sông có mưa nhỏ tí tách rơi xuống, rơi khoảng nửa chén trà liền ngừng lại.
Lý Do Hỉ nói: “Hà thần đại nhân là tiên nhân chân chính, không ăn thịt người.
Về sau mọi người không phải hiến tế tân nương nữa! Nếu không Hà thần đại nhân sẽ bị giảm thọ!”
Thôn trưởng hỏi: “Thế thì phải làm thế nào đây! Nhỡ đâu không hiến tế, về sau Hà thần đại nhân không muốn bảo hộ chúng ta nữa thì làm thế nào.”
Lý Do Hỉ đã nghĩ kỹ lý do thoái thác từ sớm, “Thế này đi, mọi người bỏ vốn xây một cái miếu Hà thần, dựng tượng đất Hà thần đại nhân.
Lúc ngày lễ ngày Tết dâng hương tế bái một chút là được! Không quấy rầy Hà thần thanh tu, còn có thể thêm hương khói cho đại nhân, đẹp cả đôi đường!”
Thôn trưởng còn do dự, “Thế này có thể được không?”
Lý Do Hỉ nhanh chóng nói: “Đương nhiên là được, nếu đã là thần tiên, tu miếu thăm bái, hợp tình hợp lý.
Chỉ có yêu quái mới muốn ăn thịt người thôi! Ăn thịt người cũng không phải Hà thần, mà là yêu quái!
Ông nghĩ xem, trong đạo quán đều phụng dưỡng Tam Thanh, trong miếu cúng Bồ Tát, thần tiên chốn nào cần hiến tế người sống đâu? Dùng người sống để hiến tế sẽ làm tổn hại đến âm đức của thần tiên, trăm cái hại mà không một lợi nào! Mọi người nghe tôi nói đi, chỉ có chuẩn mà không sai!”
Thôn trưởng lại hỏi: “Thật là Hà thần nói như thế?”
“Sao có thể giả được? Cũng làm mưa rồi, chỉ là Hà thần không tiện hiện thân, ủy thác cho tôi đến nói với mọi người.”
Lý Do Hỉ tốn sức đánh võ mồm, nói đến khô cả miệng, cuối cùng mọi người cũng tin phục.
Thôn trưởng cũng có phong cách mạnh mẽ vang dội, lập tức triệu tập mọi người quyên tiền để xây miếu đắp thân cho Hà thần đại nhân.
Lý Do Hỉ đi đầu quyên góp linh thạch.
Việc này đã làm xong, Lý Do Hỉ lại ngựa không dừng vó đi xuống nước.
Vô Chi Kỳ vẫn ngồi xổm bên dưới dựng lỗ tai lên nghe, hắn nửa tin nửa ngờ: “Thật là bọn chúng sẽ không tiếp tục ném người xuống đây nữa? Còn xây miếu cho lão tử?”
Lý Do Hỉ trêu chọc đám cá nhỏ đang vây tới: “Đương nhiên rồi, tôi đi đầu quyên không ít tiền đâu! Sao rồi, thế này thì anh có thể đưa đồ cho tôi chưa?”
Vô Chi Kỳ cũng không ngốc, “Không được, lão tử không yên tâm, trước khi xây miếu xong, lão tử sẽ không đưa cho cô.
Mấy ngày này, cô cứ ở đây trước đã.”
Lý Do Hỉ hít thở thật sâu mấy hơi -- Tôi nhịn.
Mấy ngày kế tiếp, Lý Do Hỉ dứt khoát ở luôn bên bờ sông.
Nàng nhặt rất nhiều cành cây ghép thành một cái lều nhỏ, tối đến sẽ ở bên trong.
Ban ngày thì xuống sông vớt cá ăn, còn thỉnh thoảng vào thôn xem xét tiến độ xây miếu.
Thôn trưởng chọn một miếng đất có phong thủy tốt, thợ mộc trong thôn đến đo đạc rồi lên núi đốn cây.
Thấy mọi người thật sự chuẩn bị xây miếu, Lý Do Hỉ thở ra nhẹ nhõm.
Mấy ngày này nàng bị phơi nắng, đen đi nhiều.
Bách Lý Minh Minh trở lại thấy nàng vẫn còn tốt, không có việc gì, lại nói một chút về tình huống ở Cửu Phu trấn.
Người bệnh trong trấn uống nước xong thì quả nhiên mỗi ngày lại chuyển biến tốt hơn.
Nhưng mà còn rất nhiều việc cần giải quyết hậu quả.
Hắn không yên tâm Bách Lý Lộ Lộ, rất nhanh lại quay về trấn.
Có Tỵ thủy châu trên người, lúc Lý Do Hỉ không có việc gì làm thì thường xuống sông đi dạo, xem có thể tìm thấy dấu vết của phần uế khí thứ hai trước không.
Nhưng mà sông rất rộng, lại rất dài, nàng chỉ có thể cảm giác được một phạm vi đại khái.
Tìm mấy ngày rồi cũng chẳng tìm ra, chỉ có thể yên tâm chờ đợi thôn xây miếu..